Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 333


Hàng vạn con Dị trùng chen chúc đi tới, trong miệng kích động hô: “Công tước đại nhân! Công tước đại nhân!”
Nếu không có người hầu ngăn cản, chúng nó chỉ sợ đã sớm nhào tới.

Mai Truyền Kỳ cùng Sa Lệ nhìn đám Dị trùng nhiệt tình, cảm thấy mình giống như đại minh tinh gặp fans cuồng nhiệt, chỉ thiếu chút nữa tìm bọn họ kí tên.

Người hầu phía sau hộ tống ‘Trùng mẫu’ trở về, đi theo bên cạnh Dị trùng nhỏ giọng nói: “Thật không dễ dàng, đợi nhiều năm như vậy, các trượng phu của công tước đại nhân rốt cuộc chờ đợi được ngài ấy trở lại.


Sa Lệ cùng Mai Truyền Kỳ cả hai người cứng đờ.

Bọn họ vừa rồi nghe được cái gì?
Trượng phu…… Các?
Từ ‘Các’ này là chỉ ai?
Sẽ không phải là hàng vạn con Dị trùng trước mắt đều là trượng phu trùng mẫu!!?
“Ánh mắt công tước đại nhân thật tốt, mỗi trượng phu đều rất đẹp trai!” Lời này không biết có phải vì để công tước đại nhân vui vẻ hay, âm thanh tựa hồ cố ý phóng đại vài phần.

Bất quá, đáng thương hai người ngụy trang thành ‘Trùng mẫu’, nghe lời này xong bọn họ đầu đầy hắc tuyến.

Thật xin lỗi, bọn họ nhìn không ra đám Dị trùng này đẹp chỗ nào.

Ở trong mắt bọn họ, đám Dị trùng này nếu không phải là con mắt to như quả cầu thủy tinh màu đen, thì chính là một miệng vàng sậm răng hô, có Dị trùng ngay cả mắt mũi miệng còn không phân biệt được, cũng có con toàn thân đều mọc đầy gai xương, thoạt nhìn hết sức doạ người.

Thậm chí có Dị trùng trên người tràn ra chất lỏng màu vàng nồng đậm, phi thường ghê tởm, cũng vô cùng khó ngửi.

Tóm lại, Dị trùng trong mắt bọn họ lớn lên đều vô cùng xấu xí.

“Công tước đại nhân, hoan nghênh ngài trở về.

” Hàng vạn con Dị trùng trăm miệng một lời nói.

Âm thanh khàn khàn khó nghe làm Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, gian nan bước xuống phi thuyền.

Cậu thấy các ‘Trượng phu’ sắp tràn lại đây, vội hỏi: “Sa Lệ, cậu có cách nào bãi bình chúng nó không?”
Sa Lệ tức giận nói: “Ai bảo cậu đồng ý để người hầu đưa chúng ta trở về, hiện tại thì hay rồi, hàng vạn con Dị trùng chờ tìm chúng ta giao phối nè!”

“……” Mai Truyền Kỳ buồn bực nói: “Tôi làm sao biết trùng mẫu này có nhiều trượng phu như vậy, chúng ta trước đừng tranh cãi việc này, nên nhanh chóng nghĩ cách giải quyết đám ‘Trượng phu’ trước mắt.


Bọn họ thật vất vả thông qua kiểm tra đo lường, nếu ở chỗ này bị ‘Trượng phu’ phát hiện thân phận, nào còn mặt mũi trở về gặp người.

Sa Lệ nhìn một đám Dị trùng vây lại đây, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột.

Hắn không thể lấy ra ký ức trùng mẫu, thật sự không biết tên ‘Trượng phu’.

Nếu không gọi đúng tên, sự tình rất có thể sẽ lộ tẩy.

Lập tức, Sa Lệ nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng ngời: “Có, ta có biện pháp ứng phó chúng nó.


Mai Truyền Kỳ hỏi: “Biện pháp gì?”
Sa Lệ hít sâu một cái, chờ các ‘Trượng phu’ quan tâm vây lại đây, lập tức cười chào hỏi nhóm Dị trùng: “Các bảo bối, ta đã trở về.


Hàng vạn con Dị trùng nhìn thấy công tước đại nhân vẫn nhiệt tình giống như trước, phi thường kích động hô: “Công tước đại nhân, ngài rốt cuộc đã trở lại!”
“Công tước đại nhân, chúng ta rất muốn ngài đây.


“Công tước đại nhân, ngài còn nhớ ta không?”
Sa Lệ nổi da gà, đối diện đàn Dị trùng tướng mạo hung tàn hô: “Các bảo bối, ta cũng rất nhớ các ngươi!”
Hàng vạn con Dị trùng trở nên kích động hoan hô.

Mai Truyền Kỳ nhìn thấy hết thảy Dị trùng nhiệt liệt phản ứng, trong lòng yên lặng giơ ngón cái lên cấp Sa Lệ.

Hai chữ bảo bối, mặc kệ đặt ở trên người nào cũng đều có thể dùng được, thực sự là thuận tiện.

Hai người dưới sự hoan nghênh nhiệt tình của hàng vạn con Dị trùng, đi vào đại cung điện dùng đá quý màu vàng chế tạo.

Trong điện trang hoàng vô cùng hoa lệ, thiên hoa trên đỉnh treo đèn thủy tinh, mặt đất trải thảm da quý báu màu vàng, ở giữa cung điện bày đủ loại ghế dựa cao quý xa hoa cổ quái, là chuyên môn chế tạo cho công tước đại nhân.


Thân là đại tổng quản Thiên Lợi, cung kính đi lên: “Công tước đại nhân, hoan nghênh ngài trở về, ta đã chuẩn bị cơm trưa cho ngài, ngài muốn hiện tại dùng cơm, hay là nghỉ ngơi rồi lại dùng cơm.


Sa Lệ thuận miệng hỏi: “Hôm nay cơm trưa ăn gì?”
“Bẩm đại nhân, hôm nay cơm trưa có lộc cộc trùng, bát cước trùng, đại giác trùng, thanh thứ trùng… Còn có món lúc trước ngài thích ăn nhất là nhuyễn ngóng trùng, đều là người hầu mới vừa mua về, vô cùng mới mẻ, bảo đảm đại nhân khi dùng cơm, mỗi con sâu đều là còn sống, có thể làm tăng khẩu vị của đại nhân.


Mai Truyền Kỳ: “…”
Sa Lệ: “…”
Sau khi nghe xong, khẩu vị mở ra không có, chỉ có cảm giác muốn ói.

Bọn họ vốn không hi vọng vào Trùng tộc có thể ăn ngon, nhưng không nghĩ đến Trùng tộc thế nhưng đem những con sâu còn sống làm bữa ăn chính.

Chỉ cần tưởng tượng nhét những con sâu còn sống vào miệng, hai người nhịn không được rùng mình một cái.

Sa Lệ hoàn hồn nói: “Ta vừa trở về, muốn nghỉ ngơi trước, còn cơm trưa, liền thưởng cho các bảo bối đi.


“Vâng.


Hàng vạn con Dị trùng vừa nghe công tước đại nhân muốn nghỉ ngơi, dồn dập hỏi: “Công tước đại nhân, cần chúng ta bồi ngươi nghỉ ngơi không?”
Mai Truyền Kỳ suýt chút nữa bỏ của chạy lấy người.

Nếu đêm nay ngủ chung với đám Dị trùng chắc chắn sẽ gặp ác mộng.

Sa Lệ cười nói: “Các bảo bối, ta vừa trở về, muốn nghỉ ngơi cho khỏe, chờ qua một thời gian ngắn, lại cho các ngươi tới bồi ta.


Các trượng phu có chút mất mát, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh thần, nhìn công tước đại nhân đi theo đại tổng quản trở về phòng.

Sa Lệ đóng cửa phòng, thở hồng hộc: “Thật buồn nôn chết ta rồi.



Để hắn gọi một đám Dị trùng là bảo bối, đã là khiêu chiến cực hạn của hắn.

“Làm khó cho cậu.

” Mai Truyền Kỳ cười nói: “Đám Dị trùng đó thật nhiệt tình, cũng không biết công tước đại nhân làm sao giao phối với chúng nó, nhiều trượng phu như vậy, coi như một buổi tối 2P hoặc là 3P, 4P, cũng phải mất mấy năm mới xong một vòng đi.


Sa Lệ hừ lạnh: “Không cần ở đây đoán mò, chỉ cần chờ qua một thời gian tìm không thấy vị trí hệ thống phòng ngự, chúng ta liền biết chúng nó giao phối thế nào, hơn nữa, chúng nó còn có thể dạy cậu làm sao sinh sản.


“…”
Mai Truyền Kỳ nhìn căn phòng hoa lệ, cùng phòng của nhân loại không sai biệt lắm, thế nhưng không có giường, chỉ có một thứ tương tự với giường sào huyệt.

Cậu ngồi lên ghế đệm: “Chúng ta kế tiếp nên ngẫm lại làm sao tìm được hệ thống phòng ngự đi.


“Chúng ta không dùng được quang não ở đây, chỉ có thể chậm rãi tìm, hoặc là từ trong miệng Dị trùng dụ nói ra.


Mai Truyền Kỳ nói: “Ừm, bất quá vì không bại lộ thân phận, hay là tự mình tìm trước, nếu thật sự tìm không thấy, lại tìm Dị trùng khác thăm dò.


Sa Lệ đồng ý: “Vậy kế tiếp, chúng ta làm sao ngủ, đầu tiên nói rõ, chúng ta không thể đi ra, bằng không bị Dị trùng phát hiện liền thảm.


Mai Truyền Kỳ hỏi: “Vậy đi vệ sinh thì sao bây giờ?”
Sa Lệ: “…”
Hai người đành phải giải quyết giấc ngủ trước, từ trong lớp vỏ giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng ở đây không có phòng vệ sinh.

Cho dù có phòng vệ sinh bọn họ cũng không dám dùng, để tránh bị Dị trùng nhận ra được.

Hai người suy nghĩ hồi lâu, nhất trí quyết định lấy cái chai giải quyết vấn đề, sau khi tiếp nhận, còn có thể dùng nắp che đi mùi lạ.

Lúc ngủ, hai người không muốn phát ra mùi lạ trong sào huyệt, đành phải ngủ nghiêng trên tấm thảm, như vậy sẽ không đè vào cái đuôi to phía sau.

Đến sáng hôm sau, hai người toàn thân đau nhức, nằm trong không gian nhỏ hẹp, ngủ không thoải mái, đặc biệt là Mai Truyền Kỳ, trên đầu còn bị Sa Lệ đạp vài cái, hại cậu nửa đêm tỉnh giấc nhiều lần.

Ra cửa phòng, vừa lúc gặp được Thiên Lợi gọi công tước đại nhân rời giường: “Đại nhân, bữa sáng ngài muốn ăn trùng thịt xứng trùng nước, hay là……”
Sa Lệ sợ mình tiếp tục nghe, sẽ không có khẩu vị uống dịch dinh dưỡng.


Hắn nhanh chóng ngắt lời: “Bữa sáng, sẽ không ăn.

Ta nhiều năm không có trở về, muốn lái phi thuyền đến những nơi khác đi dạo, nhìn tinh cầu có thay đổi gì không.


“Vậy có muốn tìm các tiên sinh cùng đi không?”
Sa Lệ nghĩ đến những trượng phu nhiệt tình đó, rùng mình một cái: “Không cần.


Lo lắng Thiên Lợi nhìn ra cái gì, lại bỏ thêm một câu: “Mang theo chúng nó cũng không tiện.


Thiên Lợi không hề nói gì.

Sa Lệ cùng Mai Truyền Kỳ đi xuống lầu một, đám trượng phu kia lập tức nhiệt tình xông tới, thậm chí có Dị trùng lớn mật dùng đuôi cuốn đuôi giả của Mai Truyền Kỳ bọn họ.

Mai Truyền Kỳ cả kinh, nhanh chóng xoay người đi ra đại môn.

Dị trùng phía sau nhiệt tình tiễn bọn họ lên phi thuyền.

Sau khi cửa phi thuyền đóng lại, Sa Lệ thở ra một hơi: “Thật là vô phúc tiêu thụ a!”
“Ta cũng cảm thấy, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng nó phát hiện thân phận, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm được vị trí hệ thống phòng ngự, sớm một chút rời đi khỏi tinh cầu này.


Mai Truyền Kỳ nhanh chóng khởi động phi thuyền, bay khỏi tòa đại cung điện này.

Dị trùng nhìn theo bọn họ rời đi mãi đến tận khi nhìn không thấy phi thuyền mới thôi, mất mát trở lại cung điện.

 
 
     
------oOo------
     
Chương 338
Nguồn: EbookTruyen.

VN

Bình Luận (0)
Comment