Chu Trọng Lâm vừa đi, phóng viên chiến trường lại lần nữa đem đề tài chuyển tới Mai Truyền Kỳ, hỏi thăm tới ngày mở phiên tòa, sau đó, lại để tinh võng tổng bộ phát lại tình cảnh chiến đấu của Mai Truyền Kỳ, rồi mới ngừng phát sóng và mang theo thợ chụp ảnh rời đi.
Phóng viên chiến trường vừa đi, những binh lính khác cũng cùng tản đi.
Hà Quân bọn họ mặt tối sầm lại ngồi trên xe huyền phù trở lại Nam đại ký túc xá, mới vừa tới của đã nghe tiếng lính canh cửa gọi lại.
“Hà thượng úy, Đặng thượng úy, Thành thượng úy chỗ này có thư của các người.
”
Ba người nghi hoặc tiếp nhận, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, ai lại dùng phương pháp truyền tin cổ xưa như vậy.
Bọn họ cúi đầu vừa nhìn liền thấy bốn chữ to đùng ‘Tòa án quân sự’, làm sắc mặt bọn họ nhất thời đại biến.
Đặc biệt là Hà Quân, sợ tới mức thư trong tay rơi xuống mà cũng không biết: “Này…… Đây là thư triệu tập của tòa án quân sự.
”
Đặng Phi run tay mở phong thư, đang định lấy thư triệu tập ra nhìn, lại bị Thành Kiện Văn ngăn cản.
“Trở về rồi xem.
”
“Há, nha.
” Đặng Phi quét mắt nhìn người chung quanh, vội vàng cất thư kỹ lại.
Hà Quân cuống quít nhặt thư lên, cùng Đặng Phi bọn họ trở về ký túc xá.
Chờ cửa đóng lại, hắn hoảng loạn bắt lấy vai Thành Kiện Văn: “Chúng ta nhận được thư triệu tập của tòa án quân sự, chúng ta nhận được thư triệu tập của tòa án quân sự, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Thành Kiện Văn sắc mặt vốn không dễ nhìn, bị Hà Quân lay động, càng tái nhợt như người chết.
Hắn không kiên nhẫn đẩy Hà Quân ra, cả giận nói: “Ngươi gấp làm gì? Nhận được thư triệu tập thì thế nào? Coi như lên tòa án quân sự, là có thể đại biểu Mai Truyền Kỳ nhất định có thể lật lại bản án thành công sao?”
Hà Quân hoang mang lo sợ: “Nhưng, nhưng hắn có chứng cứ chứng minh hắn trong sạch.
”
“Có chứng cứ thì sao, chứng cứ chưa chắc đầy đủ, không nhất định có thể làm tòa phán hắn thắng.
”
“Chết tiệt.
” Đặng Phi vừa tức vừa sợ ném bức thư lên tường: “Tên Mai Truyền Kỳ này mạng thật cứng, hai lần muốn hại hắn, đều bị hắn thành công chạy thoát.
”
Thành Kiện Văn trầm mặt: “Hắn vốn là một người có bản lĩnh, muốn tránh chúng ta ám hại còn không dễ dàng, lại nói, bốn năm trước, nếu không phải chúng ta, hắn đã sớm……”
Hắn không cần nói hết lời, Hà Quân cùng Đặng Phi đều hiểu nếu Mai Truyền Kỳ không phải bị bọn họ vu hại, chỉ sợ hiện tại sẽ không chỉ là một thiếu tá mà thôi.
Đặng Phi thu hồi tâm thần: “Nếu chúng ta đều nhận được thư triệu tập, vậy bên Dương trung tướng cũng sẽ nhận được thư triệu tập, chúng ta hiện tại liền đi tìm Dương trung tướng, hỏi Dương trung tướng có tính toán gì không.
”
Thành Kiện Văn suy nghĩ một chút, gật gật đầu:“Được, hiện tại liền đi qua.
”
Ba người mang theo thư triệu tập đến phòng làm việc tìm Dương Thường Chính, trùng hợp, sáu gã thượng úy bên người Dương Thường Chính đều cầm thư triệu tập đặt trên bàn Dương Thường Chính.
Dương Thường Chính nhìn thấy thư triệu tập, trên mặt cũng phi thường khó coi, nhìn Thành Kiện Văn bọn họ đến, mở miệng nói: “Các ngươi đều nhận thư triệu tập?”
Thành Kiện Văn bọn họ cũng đặt thư lên bàn, hỏi: “Dương trung tướng, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào?” Dương Thường Chính phẫn nộ nhìn chằm chằm bọn họ: “Các ngươi nếu không muốn bị khai trừ quân tịch, cũng không muốn bị đi tù, thì phải giống bốn năm trước, một mực chắc chắn hắn chính là đào binh.
”
“Nhưng nếu trong tay Mai Truyền Kỳ có chứng cứ, cho dù chúng ta không thừa nhận vu hại hắn, chúng ta cũng sẽ bị hình phạt, Vệ Long thiếu tá, ngươi có phải nên suy nghĩ sách lược vẹn toàn, bảo đảm chúng ta an toàn?”
Dương Thường Chính nghe bốn chữ ‘Vệ Long thiếu tá’, cả người nhảy dựng lên: “Thành Kiện Văn, ta nói rồi, đừng gọi ta là Vệ Long thiếu tá, ta bây giờ là Dương Thường Chính trung tướng, không phải Vệ Long thiếu tá gì đó.
”
Thành Kiện Văn nhấp môi không nói lời nào.
Vừa nãy cố ý gọi Vệ Long thiếu tá, cũng là vì nhắc nhở thân phận chân chính của Dương Thường Chính, nhắc nhở gã, bọn họ là châu chấu cột vào cùng một sợi dây.
Dương Thường Chính sầm mặt nhìn đảo qua bọn họ, thu hồi lửa giận, xua tay: “Các ngươi đi xuống trước, ta sẽ nghĩ cách.
”
Thành Kiện Văn cũng không bởi vì lời này mà nhẹ nhàng, ngược lại tâm sự càng nặng nề, lại cũng không nói gì, cùng Đặng Phi bọn họ rời đi.
――――
Một bên khác, Mai Truyền Kỳ trở lại ký túc xá, lập tức hướng thượng cấp xin nghỉ về nhà xử lý chuyện mở phiên tòa.
Phong Tĩnh Đằng bởi vì mới vừa trở lại quân khu, còn có rất nhiều chuyện chờ anh xử lý, chỉ có thể bàn giao xong mọi thứ mới có thể rời đi.
Mai Truyền Kỳ trở lại Mai gia, thẳng đến biệt thự lão tổ tông, đi vào đại sảnh, liền thấy lão tổ tông vẻ mặt mệt mỏi dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Mai Phi Trần nghe được tiếng bước chân, hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy người đi vào là Mai Truyền Kỳ, ngơ ngác, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có coi ta là cha không, xin mở phiên tòa chuyện lớn như vậy, thế nhưng không cùng chúng ta nói một tiếng.
”
Mai Truyền Kỳ phản kích: “Vậy có xem con là con người không, Mai gia phát sinh chuyện lớn như vậy, cũng không thấy người báo con một tiếng.
”
An Tư từ lầu hai đi xuống, bất đắc dĩ nói: “Hai cha con mấy người làm sao vừa thấy mặt đã ồn ào rồi.
”
“Ta/Con đây là quan tâm nó/cha.
” Hai người trăm miệng một lời.
An Tư khẽ mỉm cười, ngồi vào ghế rót trà cho hai người.
Mai Phi Trần hỏi: “Là ai nói cho con Mai gia xảy ra chuyện?”
Hắn phi thường khẳng định không phải là Liên Trạch Dương bọn họ, cho dù đám người đó biết chuyện Mai gia, cũng không có cách nào liên lạc với Mai Truyền Kỳ.
Hơn nữa, nếu không có người nói cho Mai Truyền Kỳ, phi thuyền quân đội cũng không có khả năng quay về Diroya nhanh như vậy, làm rối loạn kế hoạch của những người đó.
Mai Truyền Kỳ nhận chén trà An Tư đưa: “Là Phong Tĩnh Đằng gia gia Phong Gia Ngạo nói cho con biết.
”
“Các con trở về thật sự kịp thời.
” Mai Phi Trần thản nhiên nói.
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Là ai muốn gây bất lợi cho Mai gia?”
Mai Phi Trần sâu sắc nhìn cậu một cái, xoa xoa mi tâm: “Còn không chắc lắm.
”
“Người nói không chắc lắm, có phải trong lòng đã nhiều ít đoán được là ai? Chỉ có điều người chưa từng nghĩ tới người này sẽ gây bất lợi cho Mai gia, đúng không?”
Mai Phi Trần không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
“Con đoán một chút xem, không phải là thúc công Mai Chấn Thu đi?” Mai Truyền Kỳ thấy Mai Phi Trần cúi đầu uống trà, không nhìn mình, liền tiếp tục nói: “Bất quá, thúc công hẳn không ngu như vậy, sẽ làm ra chuyện bất lợi cho Mai gia, hơn nữa, Mai gia cũng không bạc đãi hắn, hắn không có khả năng làm xằng bậy, cũng không có năng lực lớn đem Mai gia nhấc lên đầu ngọn sóng.
Có thể chấn động căn cơ Mai gia, quyền lợi cùng quân chức hẳn đều rất cao, mới có thể làm các sĩ quan cấp tướng phối hợp, nguyện ý phục tùng, tỷ như nói người này là……”
Cậu cố ý kéo kéo âm thanh: “Cấp bậc Đại tướng.
”
Mai Phi Trần bỗng chốc nâng mắt.
Mai Truyền Kỳ vừa thấy ánh mắt Mai Phi Trần, liền biết mình đã đoán đúng.
Đáy lòng cậu trầm xuống, thật đúng là Cổ đại tướng?
Bất quá, lão tổ tông cũng chỉ là suy đoán mà thôi, còn chưa có chứng cứ xác thực.
Mai Truyền Kỳ biết lão tổ tông sau khi xác định là ai muốn đối phó Mai gia, chắc chắn sẽ đích thân nói cho cậu, cũng không hỏi tiếp, đổi đề tài: “Cha, sao người lại biết con xin mở phiên tòa?”
Mai Phi Trần giống như đang nhìn kẻ ngốc: “Mấy ngày gần đây trên tin tức đều nói việc này, hiện tại toàn tinh cầu đều biết con muốn lật lại bản án, con nói ta làm sao mà biết được?”
Mai Truyền Kỳ thật muốn tát mình một bạt tai.
Cậu quả thật hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.
An Tư hỏi: “Khi nào mở phiên tòa?”
“Hai ngày sau.
” Mai Truyền Kỳ nghĩ tới điều gì, đứng dậy nói: “Con cần gọi cho một người.
”
Cậu đứng dậy về phòng, gọi cho Vân Hiển đang ở Z thành: “Hiển ca, là tôi.
”
“Tiểu tử nhà cậu rốt cuộc nhớ tới tôi, chúng tôi còn cho rằng cậu lên thiếu tá, đều không nhớ rõ chúng tôi là ai.
” Vân Hiển giả vờ tức giận nói.
Mai Truyền Kỳ khẽ cười một tiếng: “Anh không phải không biết tôi đang bận, ở trong quân đội căn bản là không thể liên lạc.
”
“Dạ, dạ, dạ, tôi biết cậu là người bận rộn, vậy lần này cậu liên lạc tới là vì chuyện Sư Tử đi?”
“Ừm, người còn ở Z thành sao?”
“Không, hắn chạy rồi.
”
Mai Truyền Kỳ ngẩn ra: “Chạy?”
Vân Hiển ha ha cười: “Có phải bị dọa không? Tôi không nói giỡn, hắn xác thật chạy.
Bất quá là cùng Tiểu Lục Tử chạy tới A thành tìm cậu, cậu nhớ luôn giữ thông tấn khí, bọn họ đến A thành, nhất định sẽ truyền tin cho cậu.
”
Mai Truyền Kỳ tức giận nói: “Moá, Hiển ca, tôi thật sự bị dọa rồi đấy.
”
Vân Hiển lại lần nữa cười ha ha: “Sư Tử biết cậu cần hắn, sáng nay liền rời Z thành, trưa mai sẽ tới A thành.
”
“Vậy là tốt, đúng rồi, Hiển ca, dị thú kia thế nào rồi?”
Vân Hiển nghe giọng nói Mai Truyền Kỳ lộ ra nghiêm túc, cũng thu hồi tiếng cười nói: “Sống tốt, cơ giáp của mọi người đều dùng chất lỏng đó.
”
“Các người có đem chất lỏng bán đi không?”
“Không được cậu đồng ý, chúng tôi làm sao dám bán.
”
Mai Truyền Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Hiển ca, dị thú kia không lưu lại được, anh hiện tại lập tức đi giải quyết nó.
”
“A?” Vân Hiển có chút không nỡ: “Cậu chắc chắn chứ?”
Mai Truyền Kỳ ngữ khí vô cùng thận trọng: “Vô cùng chắc chắn, dị thú chết rồi, liền đem nó đốt thành tro, không thể lưu lại mầm họa có thể lần nữa tạo ra dị thú này.
”
Vân Hiển không chút do dự đáp:“Được, tôi hiện tại liền đi giải quyết nó.
”
------oOo------
Chương 351
Nguồn: EbookTruyen.
VN