Phong Tĩnh Đằng đứng bên cạnh tất nhiên chú ý tới Mai Truyền Kỳ từ sau khi nghe được có người gọi ‘Xa Lâm’, thân thể liền trở nên cứng ngắc.
Anh nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong đôi mắt ẩn sau cặp kính chợt lóe lên vẻ sững sờ, kinh ngạc, ám trầm, phẫn nộ, lạnh lẽo… đủ các loại tâm tình phức tạp, thậm chí còn có một tia bi thương.
Hai mắt Phong Tĩnh Đằng tối sầm lại, quay đầu nhìn nam tử đang đi tới bên cạnh Xa Lâm, nhíu nhíu mày.
Bề ngoài nam tử phi thường tuấn mỹ, khuôn mặt trắng nõn, góc cạnh tuấn lãnh, cặp mắt đào hoa dưới đôi mày kiếm lạnh lùng dị thường, môi mỏng mím thật chặt lộ ra khí tức bạc tình khiến người khác không thể đến gần.
Xa Lâm cười giới thiệu: “Đằng ca, xin giới thiệu với anh, đây là biểu ca
[anh họ] của em, Ti Kiếm Đường.”
Phong Tĩnh Đằng vươn tay phải, thản nhiên nói: “Xin chào!”
“Biểu ca, vị này chính là lãnh đạo cấp trên của anh trai em, Phong Tĩnh Đằng Phong Thượng tá.”
Ti Kiếm Đường đối diện với đôi mắt đen sắc bén, bắt lấy tay của đối phương: “Phong Thượng tá, xin chào!”
Xa Lâm thấy biểu ca và Phong Tĩnh Đằng hữu hảo nắm tay, ý cười trên mặt càng lớn hơn nữa, nhìn về phía Mai Truyền Kỳ đầu trọc đeo kính râm đứng bên cạnh Phong Tĩnh Đằng, nghi hoặc nói: “Đằng ca, không biết người này là…”
Ti Kiếm Đường nhìn về phía Mai Truyền Kỳ, thấy ngũ quan có chút quen thuộc làm hắn ngẩn ra, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia khó xác định.
Phong Tĩnh Đằng nhìn Ti Kiếm Đường, ôm chặt eo Mai Truyền Kỳ, ngắn gọn giới thiệu: “Bạn lữ của anh.”
Nụ cười trên mặt Xa Lâm nhất thời cứng lại: “Bạn… Bạn lữ?”
Cô từng nghe Phong Tĩnh Đằng cùng Văn gia Tam thiếu kết hôn, bất quá, sau khi phát sinh chuyện ảnh chụp trên mạng của Văn gia Tam thiếu, chuyện kết hôn đã trôi vào dĩ vãng.
Lúc đó, khi cô nhận được tin này liền cảm thấy vô cùng cao hứng, thế nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một bạn lữ, chuyện này là sao chứ?
Mai Truyền Kỳ đột nhiên quay đầu hướng Phong Tĩnh Đằng nói: “Đằng! Em đói.” (o°w°o)
Ti Kiếm Đường nghe được thanh âm quen thuộc, cả người chấn động.
“Chúng ta bây giờ liền đi ăn cơm.” Phong Tĩnh Đằng giương lên một nụ cười đầy sủng nịch mà Xa Lâm chưa thấy bao giờ, cúi đầu hôn lên khóe miệng Mai Truyền Kỳ, sau đó nói với Xa Lâm: “Xin lỗi, tôi cùng bạn lữ của mình lên lầu dùng cơm, không quấy rầy hai người nữa.”
Anh không nhìn hai người đang há hốc kinh ngạc kia, thân mật ôm lấy Mai Truyền Kỳ xoay người rời đi.
Ti Kiếm Đường chăm chú nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, mãi đến khi đối phương vào thang máy mới quay người nhìn gương mặt đang thẫn thờ của Xa Lâm nói: “Chúng ta cũng lên lầu dùng cơm.”
——
Phong Tĩnh Đằng đợi khi cửa thang máy đóng lại nói: “Chút nữa chúng ta sẽ ăn cá nấu dưa chua, sườn sốt chua cay, cải thảo xào dấm, cá viên sốt chua ngọt, khoai tây nấu chua cay…”
Mai Truyền Kỳ khóe miệng giật một cái Σ(°△°|||): “Sao lại toàn là món chua như vậy?”
Chỉ nghe thấy tên thôi là muốn chảy nước miếng, thế nhưng, răng cũng cảm thấy ê ê theo, ngay cả trong thang máy hình như cũng tràn ngập mùi dấm chua.
Lẽ nào là ảo giác?
Phong Tĩnh Đằng nhướng nhướng mày: “Có một câu nói rất hay thế này, vợ chồng có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Tôi khi nãy vừa được uống một thùng dấm chua xong, thân là bạn lữ, thế nào cũng phải cùng nam nhân của cậu nếm thử vị chua mới được.”
Mai Truyền Kỳ bị lời này chọc cười: “Anh không phải là ăn dấm đó hở? Đã thế lại còn nhiều như vậy? Không phải là thua đám học viên cấp dưới, bị phạt uống một thùng dấm chua đấy chứ?”
Lúc còn là học viên, bình thường cậu hay cùng huấn luyện viên đánh cược có thể trong thời gian quy định hoàn thành khóa huấn luyện ma quỷ này hay không, nếu như thua sẽ bị phạt, mà biện pháp phạt thì lại cực kỳ cổ quái, uống dấm cũng là một loại phương thức nghiêm phạt trong đó.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ lộ ra bộ dáng hả hê khi thấy người gặp họa, vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút bất đắc dĩ.
Xem ra bạn lữ nhà mình căn bản cũng không hiểu được ‘Dấm chua’ này không phải là ‘Dấm chua’ kia.
[Từ đầu là nghĩa bóng, từ sau là nghĩa đen nha]Đột nhiên thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ vang lên.
Thấy người gọi đến là Giản Dực liền bắt máy, ngay lập tức bên kia truyền đến âm thanh trầm nộ: “Hắn đã trở lại!”