Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 92

Phong Tĩnh Đằng thấy cậu tuy cười, nhưng trong mắt lại ẩn chứa lửa giận.

Bất quá, sinh khí cũng là chuyện bình thường, bị người khác tính kế lừa gạt kết hôn cho dù là ai cũng sẽ phẫn nộ.

Phong Tĩnh Đằng thâm ý cười: “Chờ quan hệ của chúng ta đi sâu vào cạn ra vào sâu hơn cạn, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Mai Truyền Kỳ đang tức giận chợt nghi hoặc: “Cái gì là đi sâu vào cạn ra vào sâu hơn cạn.”

Phong Tĩnh Đằng nhìn bộ dáng mê hoặc vô cùng đáng yêu của cậu, kìm lòng không được hôn lên tay đối phương.

Mai Truyền Kỳ nhìn anh hôn lên tay mình, không khỏi sững sờ.

“Sau này cậu sẽ biết.”

Phong Tĩnh Đằng thừa dịp cậu không phản ứng, bước nhanh tới bên giường, thấy đứa nhỏ mở to đôi mắt nhìn mình.

Anh đặt ly rượu xuống, nhào lên giường, cười ôm lấy đứa nhỏ: “Nguy Nguy, chú Phong đến ngủ cùng con được không?”

“Được a.” Mai Nguy Hiểm trở mình, bò lên người Phong Tĩnh Đằng, hôn một cái lên mặt anh.

Mai Truyền Kỳ tức giận đi vào liền thấy hai người ôm nhau thân thiết như cha con.

Cậu không muốn trước mặt con trai đề cập chuyện cậu cùng Phong Tĩnh Đằng, vì thế đành phải nén giận, đi đến bên giường trừng Phong Tĩnh Đằng: “Anh xem, đều tại anh đánh thức đứa nhỏ kìa.”

“Không liên quan đến chú Phong, con nghe ồn ào nên mới thức dậy.” Mai Nguy Hiểm lập tức biện hộ thay Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng thấy đứa nhỏ che chở mình như thế, trong mắt chợt lóe vẻ nhu hòa.

Thật không uổng công mình thương đứa bé này.

Mai Truyền Kỳ thấy con trai che chở Phong Tĩnh Đằng, có chút ghen tị: “Con giai à, ta thật hoài nghi chú Phong của con mới là baba con đó.”

Mai Nguy Hiểm nói thầm một tiếng, tựa đầu sang một bên.

“Con nói cái gì?” Mai Truyền Kỳ đứng hơi xa nên không nghe rõ đứa nhỏ nói gì.

Bất quá, Phong Tĩnh Đằng đang ôm đứa nhỏ thì nghe nhóc nói ‘Hai người đều là’.

Anh hiếu kỳ hỏi: “Đều là cái gì?”

Mai Nguy Hiểm nằm nhoài bên tai Phong Tĩnh Đằng nhỏ giọng nói: “Phụ thân.”

Nghe tiếng gọi này, cả người Phong Tĩnh Đằng đều chấn động, sự bình tĩnh trong mắt đều toát lên vẻ cao hứng.

Anh nhanh chóng hôn trên mặt đứa nhỏ, thì thầm nói: “Con trai.”

Mai Nguy Hiểm cười khanh khách.

Mai Truyền Kỳ không nghe được bọn họ nói gì, đành mở miệng hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Cậu cảm giác hình như hai người bọn họ quang minh chính đại ngay trước mặt mình mưu đồ bí mật chuyện gì đó.

Phong Tĩnh Đằng và Mai Nguy Hiểm không hẹn mà cùng quay đầu, trăm miệng một lời: “Bí mật!”

“Con trai à, con học xấu nha, dĩ nhiên học cách lừa gạt baba.”

Mai Truyền Kỳ ngồi trên giường, duỗi ‘Móng vuốt sói’, nắm lấy chân đứa nhỏ, hung hăng cào cào chân nhóc.

“Ha ha… nhột quá…ha ha…baba…đừng cào nữa.” Mai Nguy Hiểm cười không ngừng, đá đá hai chân.

Mai Truyền Kỳ hừ nhẹ một tiếng: “Cho con dám gạt baba.”

“Thật là nhột… ha ha… chú Phong, mau giúp con đối phó baba đi.”

Phong Tĩnh Đằng xem đứa nhỏ cười vui vẻ như vậy, khẽ cười: “Chỉ như thế thôi mà cũng sợ ngứa, sau này con nhất định sẽ sợ lão bà của mình.”

Mai Truyền Kỳ sợ thằng bé cười đau sốc hông, cũng không dám cào quá mức.

Mai Nguy Hiểm tránh được một kiếp, thở dốc, sau đó thở phì phò nói: “Chú Phong, không quản chú có sợ ngứa hay không, chú cũng sợ lão bà thôi.”

Phong Tĩnh Đằng yên lặng nhìn về phía Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ tức giận lườm anh một cái: “Nhìn tôi làm gì?”

Phong Tĩnh Đằng nhướng nhướng mày, nhìn nhóc cười nói: “Chú như thế không gọi là sợ, vì thương em ấy nên mới nhường nhịn thôi.”

Mai Truyền Kỳ đạp anh một cước: “Thằng bé còn nhỏ, anh đừng dạy bậy cho nó, đã trễ rồi, mau ngủ đi.”

Cậu ôm con mình trên người Phong Tĩnh Đằng, thả nhóc nằm giữa hai người, đắp chăn lên, tắt đèn.

Chỉ chốc lát sau, đứa nhỏ nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mai Truyền Kỳ lúc trước còn cảm thấy bên người thiếu gì đó, hiện tại giống như được lấp đầy, rất an tâm, không bao lâu liền ngủ.

Ở trong mộng, cảm giác như có người nhẹ nhàng đụng trên môi mình, thật ấm áp, cũng có chút ngưa ngứa, cảm giác thật thoải mái, làm cho giấc ngủ càng ngày càng sâu.

Mai Truyền Kỳ cũng không biết mình ngủ bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông cửa.

Cậu lim dim đôi mắt, nhìn sang bên cạnh thấy con trai cũng đã tỉnh.

Mai Truyền Kỳ ngồi dậy, đưa tay đỡ thắt lưng mệt mỏi, không thấy Phong Tĩnh Đằng, liền đứng dậy đi đến phòng cửa. Nhìn vào mắt quan sát trên cánh cửa có thể nhìn ra được người bấm chuông là Phong Tĩnh Đằng, lông mày động động, mở cửa phòng ra.

“Nguy Nguy rời giường chưa? Bọn Nghị Kiệt đang chờ chúng ta dùng điểm tâm.” Phong Tĩnh Đằng đi tới nói.

Mai Nguy Hiểm xoa xoa đôi mắt lim dim, gọi một câu: “Chú Phong, chào buổi sáng.”

Mai Truyền Kỳ dẫn con vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Phong Tĩnh Đằng nhìn đứa nhỏ đi theo.

Hắn nhìn động tác nhất trí của hai cha con, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Đúng rồi, quản sự bảo chúng ta ăn xong thì đến đấu thú tràng số 78 một chuyến.”

Mai Truyền Kỳ nghe đến đấu thú tràng số 78, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến con sâu nhỏ kia.

Cậu nhíu nhíu mày lại: “Có chuyện gì sao?”

“Là muốn thảo luận về chuyện dị trùng kia.” Phong Tĩnh Đằng suy nghĩ một chút, lại nói: “Nguyên bản quản sự chỉ gọi tôi, cậu còn có Nguy Nguy đi, mà bọn Nghị Kiệt cùng Mộc thiếu đều tò mò chuyện dị trùng nên cũng muốn đi theo chúng ta.”

“Vậy thì đi thôi.”

Hai người không tiếp tục nói nữa, rửa mặt xong xuôi, đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Trên bàn ăn không nhìn thấy Phỉ Cẩm, Phong Tĩnh Đằng nhỏ giọng hỏi Vi Nghị Kiệt: “Phỉ thượng tá đâu?”

Vi Nghị Kiệt thấp giọng nói: “Nghe Mộc Vũ Thành nói, nửa đêm có việc nên đi trước rồi.”

Mai Truyền Kỳ nghe xong, đoán là Phỉ Cẩm sợ Văn Khải Khang nháo lớn chuyện nên nửa đêm liền rời đi.

Dùng hết bữa sáng, mọi người đến chỗ hẹn.

Quản sự chờ mọi người đã lâu, nhìn thấy đám người Mai Truyền Kỳ đến, lập tức cười nghênh tiếp: “Ngày hôm qua khiến các vị sợ hãi, thực xin lỗi.”

Hắn thu lại nụ cười: “Hôm nay hẹn mọi người đến đây là muốn nói chuyện về việc đã xảy ra ngày hôm qua.”

Quản sự đưa tay làm động tác mời, đưa bọn họ đến quan thú phòng.

Vừa vào phòng, thấy hai người đàn ông trung niên mặc đồ màu trắng ngồi trên ghế salong.

Quản sự giới thiệu: “Đây là người ở đây, chuyên môn phụ trách nghiên cứu dị thú – Lý lão sư cùng Mạc lão sư, bọn họ đều là những học giả nổi danh, chuyên nghiên cứu về dị thú.”

Mọi người gật đầu chào hỏi, sau đó Lý lão sư mở màn hình.

Trên màn ảnh, con dị thú hôm qua vẫn còn đang bay lượn trong sân đấu, không có chút bộ dáng buồn ngủ.

Lý lão sư giải thích: “Với kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu của chúng tôi, đây hẳn là Đa Biến thú, nó thông qua cắn nuốt nội tạng của dị thú khác để sinh tồn và trưởng thành đến kỳ thành niên. Hôm qua trùng hợp bị nuốt nên nó ăn nội tạng của Bạo Nanh, đồng thời có cơ hội đạt đến kỳ thành niên, dáng vẻ hiện tại của nó chính là hình dáng nguyên thủy.”

Mộc Vũ Thành nhướng mày: “Đa Biến thú? Ý của Lý lão sư là nó có thể biến thành nhiều hình dạng khác nhau.”

“Đúng, nó có thể biến dạng thành dị thú mà nó từng ăn nội tạng, đồng thời thông qua nội tạng đạt được năng lực cùng dị năng của dị thú đó. Ví dụ như trường hợp của Bạo Nanh, lúc Đa Biến thú biến thành Bạo Nanh, năng lực của nó giống hệt như Bạo Nanh, thậm chí lúc biến thành Bạo Nanh nó còn có thể sử dụng dị năng của dị thú khác nữa.”

Mọi người kinh ngạc.

Thịnh Hoa hỏi: “Nếu như nó ăn được nội tạng của dị thú lợi hại nhất trong Vô Cảnh sâm lâm, vậy nó có phải là ngang ngửa cùng dị thú kia? Không, phải nói là còn lợi hại hơn.”

“Đúng thế.”

Thịnh Hoa hưng phấn xoay người đánh lên vai Phong Tĩnh Đằng: “Người anh em tốt, tôi sai rồi, hôm qua không nên nghi ngờ ánh mắt của cậu a.”

Phong Tĩnh Đằng thành thật nói: “Không phải tôi chọn, là Nguy Nguy chọn.”

Thịnh Hoa lập tức cuốn theo chiều gió: “Tiểu Nguy Nguy thật là lợi hại.”

Mai Nguy Hiểm kiêu ngạo ngước ngước khuôn mặt nhỏ: “Tất nhiên, không nhìn xem con là ai.”

Mọi người đều bị nhóc chọc cười.

Khóe miệng cậu khẽ cong lên liền thu lại, rũ mắt xuống lâm vào trầm tư.

“Ây dô ~, cho cháu một chút ánh sáng, cháu liền chói mắt a.” Tiêu Ngạo trêu ghẹo nhóc.

Phong Tĩnh Đằng ngưng cười: “Lý lão sư, tôi có chút không hiểu, dị thú lợi hại như vậy, các vị sao lại phán định tính cách nó ôn hòa, không chủ động công kích người, cũng không có lực công kích, năng lực không biết, dị năng cũng không biết, còn kiến nghị chỉ nên xem xét?”

“Kỳ thực chúng tôi cũng không biết bộ dáng của Đa Biến thú, chỉ nghe đồn mà thôi. Hơn nữa, chủng loại này vô cùng ít ỏi, đương nhiên cũng có thể có rất nhiều, có điều bản thể của nó thay đổi thất thường nên chúng tôi cũng không biết con sâu nhỏ kia chính là kỳ ấu niên của Đa Biến thú.”

“Ngoài ra, con dị thú này vô cùng thông minh, có giác quan thứ sáu vô cùng mãnh liệt, nói cách khác nó có thể cảm giác được khi nào có nguy hiểm. Vì vậy nên mới có thể qua mặt được chúng tôi.”

Lý lão sư ra hiệu bọn họ nhìn màn hình: “Tôi làm kiểm tra cho các cậu thấy.”

Ông dùng huyễn ảnh cơ chế tạo giả lập dị thú công kích Đa Biến thú.

Đa Biến thú nhìn thấy phía trước xuất hiện một con dị thú khác, nó không thèm né thậm chí còn mặc cho đối phương đánh tới.

Lý lão sư giải thích: “Nếu như đổi lại dị thú khác khi nhìn thấy giả lập dị thú liền lập tức công kích đối phương. Đa Biến thú có khả năng phát hiện ra ảo ảnh, cho nên nó mới không để ý tới dị thú giả kia, mà chúng tôi là dùng giả lập để kiểm tra, vậy nên mới bị nó lừa.”

Ông bảo nhân viên thả ra con dị thú thật ra. Trong màn ảnh, thông đạo đã được mở, một con dị thú hung ác vọt nhanh ra, lập tức xông về phía Đa Biến thú.

Chỉ trong vòng một phút, con dị thú mới được thả kia đã bị đánh gục.

Đa Biến thú biến về hình dáng ban đầu, bay đến bên cạnh dị thú. Ngồi xuống, đào nội tạng nhét vào trong miệng mình.

Mọi người thấy cảnh này, suýt nữa đem bữa sáng ói ra hết.

Lý lão sư nói: “Đa Biến thú hiện tại ăn nội tạng con dị thú này, chờ sau khi tiêu hóa xong nó có thể biến thành hình dáng đối phương. Mà sở dĩ chúng tôi nói nó tính cách ôn hòa, là lúc kiểm tra nó vừa vặn ăn no, không có hứng thú với vật khác nên mới ôn hòa như vậy.”

Có người nhỏ giọng nói: “Con dị thú vừa nãy được thả ra là một trong những dị thú lợi hại trong Vô Cảnh sâm lâm, mà nó lại bị Đa Biến thú đánh bại trong vòng một phút.”

Vi Nghị Kiệt hiếu kỳ nói: “Nếu như Đa Biến thú ăn nội tạng con người, vậy nó có thể biến thành nhân loại không?”

Lý lão sư cười cười: “Cái này chúng tôi cũng nghĩ tới, tôi thấy có thể có, thế nhưng cũng có người cảm thấy không, trước đây không ai làm qua thí nghiệm việc này. Nếu không, cậu có thể thử nghiệm ý này xem sao?”

Vi Nghị Kiệt rùng mình một cái: “Lý lão sư, ngài thật thích nói đùa.”

Ngay lúc này, Mạc lão sư im lặng nãy giờ đột nhiên đứng lên: “Chúng ta còn điều này nhất định phải nói, việc này rất quan trọng, vì thế nên muốn thảo luận cùng Phong tiên sinh việc mua lại dị thú này.”

Mọi người nhìn Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Lúc đó là đứa nhỏ chọn, tôi chỉ có trách nhiệm trả tiền thôi.”

Thịnh Hoa hiếu kỳ hỏi: “Tĩnh Đằng, cậu bỏ ra bao nhiêu tín dụng điểm để mua con dị thú lợi hại này thế?”

Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Không đến năm ngàn.”

Lúc đó, anh cũng không nghĩ tới dị thú này lại lợi hại như vậy.

“Mọe nó.” Mọi người trong phòng đều hâm mộ, đố kỵ cùng hận a.

Dị thú ở đây nếu được ai mua thì nó sẽ thuộc quyền sở hữu của người đó, trừ phi đem dị thú bán trao tay hoặc là trả lại vườn dị thú.

Mạc lão sư lại nói: “Ngài có thể cùng đứa nhỏ lưu lại.”

Mai Truyền Kỳ vội vàng nói: “Tôi là baba nhóc, tôi cũng phải lưu lại.”

Mạc lão sư suy nghĩ, gật gật đầu: “Có thể.” Ông nhìn thấy những người khác bắt đầu rục rịch, nhanh chóng ra hiệu quản sự thỉnh những người khác ra ngoài.

Chờ mọi người rời khỏi, trong phòng liền im lặng dị thường.
Bình Luận (0)
Comment