Huống hồ Cố Hồng Đào cứ mở miệng là gọi “tiên cô” khiến Tiêu Tuyết Ny không biết nên trả lời thế nào, cô ấy lớn như vậy nhưng chưa có người nào gọi cô ấy như vậy bao giờ, cảm giác giống như thần tiên vậy.
“Ông Cố, ông có quan hệ gì với Quỷ Y Môn?” Tiêu Tuyết Ny hỏi.
Bởi vì xét từ tình hình bây giờ, Cố Hồng Đào, thậm chí dường như Cố thị và Quỷ Y Môn có quan hệ chằng chịt trăm mớ, nhưng khi Cố Hồng Đào xuất hiện, Tô Vũ lại không nhận ra ông ấy, điều này khiến Tiêu Tuyết Ny cảm thấy rất khó hiểu.
Hơn nữa vừa nãy cô ấy cũng đã hỏi, quả thật Cố Hồng Đào không phải đã nhận nhầm, còn tại sao Tô Vũ không biết ông ấy, ông ấy cũng không biết Tô Vũ, chẳng lẽ sư phụ lại nói úp mở?
Cố Hồng Đào hít sâu một hơi rồi nói: “Hầy, chúng tôi làm sao có thể có mối quan hệ gì với Quỷ Y Môn chứ? Bởi vì chúng tôi hoàn toàn không đủ tư cách. Nếu nói về sự liên hệ của chúng tôi với đối phương, vậy thì phải kể từ hàng ngàn năm trước…”
Nói đến đây, Cố Hồng Đào khựng lại một lát rồi quay đầu nhìn Thiện Bản Thanh. Chuyện này cho dù là trong Cố thị nhất môn thì cũng chỉ có người được chân truyền “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp” mới biết. Tiêu Tuyết Ny là người của Quỷ Y Môn, đương nhiên là có thể biết, nhưng Thiện Bản Thanh thì khác.
Tuy ông ấy là tướng quân khai quốc của Trung Quốc, nhưng cũng không thể phủ nhận một sự thật rằng chuyện này không thể để người ngoài biết.
Tuy nhiên, bây giờ họ đang ở nhà họ Thiện, Cố Hồng Đào không tiện bảo Thiện Bản Thanh tránh đi.
Nhìn thấy Cố Hồng Đào ngập ngừng, Tiêu Tuyết Ny hơi sốt ruột: “Ông Cố có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi.”
Cố Hồng Đào quay sang nhìn Tiêu Tuyết Ny: “Tiên cô, lời này có thể nói thằng sao?”
“Có gì mà không tiện nói thẳng chứ? Cho dù có bí mật gì thì ông Thiện cũng sẽ không nói với người ngoài đúng không?” Tiêu Tuyết Ny cười hỏi Thiện Bản Thanh.
Thiện Bản Thanh chịu sự ảnh hưởng của Cố Hồng Đào, ông ấy cũng hơi khom người nói với Tiêu Tuyết Ny: “Tôi bảo đảm rằng sẽ không nói cuộc trò chuyện trong phòng ngày hôm nay với bên ngoài nửa chữ.”
Trên thực tế, Thiện Bản Thanh đã từng này tuổi, có thể nói rằng đã thành tinh rồi. Nếu đổi lại là bình thường thì ông ấy không hề muốn biết bí mật của người khác, bởi vì biết càng nhiều thì càng không có lợi với mình.
Nhưng lần này chuyện liên quan đến tính mạng của cháu gái của mình là Thiện Vũ Băng nên ông ấy muốn tìm hiểu xem rốt cuộc “Quỷ Y Môn” mà Cố Hồng Đào phóng đại có bản lĩnh cao cường như thế nào, có lẽ bệnh của Thiện Vũ Băng cần dựa vào Quỷ Y Môn này.
Cố Hồng Đào gật đầu, Tiêu Tuyết Ny đã nói là không vấn đề thì ông ấy không cần phải đắn đo gì nữa.
Hai ông cụ ngồi ngay ngắn trước mặt Tiêu Tuyết Ny, thoạt nhìn cảnh tượng này hơi kỳ lạ.
Cố Hồng Đào sắp xếp lại suy nghĩ của mình, dù sao thì chuyện này cũng đã qua hàng ngàn năm, cộng với việc đời đời tương truyền, trong đầu Cố Hồng Đào đã hơi mơ hồ.
“Chuyện này phải kể đến từ hàng ngàn năm trước.”
Cố thị nhất môn vốn là thế gia y dược trên núi Trường Bạch, họ quanh năm kiếm sống bằng nghề hái thảo dược trên núi và sống một cuộc sống bán nguyên thủy vào thời điểm đó.
Có một ngày, tổ tiên của nhà họ Cố là Cố Giác đang hái thảo dược trên núi thì vô tình phát hiện ra một con nai khổng lồ đang nằm trên tuyết.
Con nai này rất lớn, lớn khoảng gấp ba lần con nai bình thường. Trên đầu có hai chiếc sừng dài trông giống như rễ cây, lúc đó tuyết đã chôn vùi nửa người của nó.
Tuy nhiên, cái đầu lộ ra vẫn thở hổn hển giống như cái ống bễ thổi gió cũ.
Cố Giác tò mò đi tới, tay không phủi tuyết trên người con nai xuống, lúc này mới phát hiện da của con nai cứng rắn như nham thạch. Từng sợi lông mịn đều sang trọng như nhung vàng, hoa văn sặc sỡ trên da cho thấy rõ ràng rằng nó chắc chắn không phải ở trên trái đất này.
Có điều cổ của con nai này không biết bị thứ gì đó cắn một cái, máu tươi không ngừng chảy ra, điều kỳ lạ hơn là máu tươi chảy ra lại là màu xanh, giống như màu sắc của bầu trời.
Lúc đó Cố Giác nảy sinh lòng thương hại, lấy dược liệu thu thập được mấy ngày trong cái giỏ, nghiền nát dược liệu rồi bôi lên vết thương bằng phương pháp dùng để chữa bệnh cho con người.
Lo lắng tuyết rơi nhiều ngày sẽ chôn vùi nó, ông ấy tạm thời dựng một cái lều đơn giản để bảo vệ nó khỏi gió và tuyết, hơn nữa còn ở trong lều cùng nó đằng đẵng bảy ngày.
May mà con nai ngày càng được khỏe hơn, nhưng dù Cố Giác có tìm thấy thức ăn gì thì nó cũng không mở miệng hay uống nước.
Mãi đến buổi sáng ngày thứ bảy, hôm đó gió lớn nổi lên, tuyết rơi đầy trời. Cố Giác lo lắng rằng như vậy thì cả cái lều cũng sẽ bị tuyết chôn vùi. Ngay khi ông ấy đang buồn rầu vì điều này, một tia sét xé toạc bầu trời đêm ở bầu trời phía đông.
Sau đó, không khí như bốc cháy. Trong ngọn lửa rực cháy xuất hiện một người đàn ông mặc quần áo màu trắng và đội mũ quan. Người đàn ông này có vẻ như khoảng bốn mươi tuổi, trên người dường như có tiên khí vây quanh.
Chỉ thấy ông ấy đi đến bên cạnh chiếc lều và nói: “Nghiệt súc, còn không mau đứng lên?”
Sau khi ông ấy nói xong, con nai đó kêu lên vài tiếng rồi cố gắng đứng dậy, chật vật nâng tuyết và lều lên, cúi đầu nhìn người đàn ông như đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Sau đó, người đàn ông lấy ra một viên thuốc màu đỏ từ không trung và ném vào miệng con nai, kỳ lạ thay, vết thương trên cổ con nai nhanh chóng lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.