Truyền Nhân Thần Y

Chương 143

Cho nên, lúc này đây, Triệu Mộng Nhã đã đưa ra một quyết định rất cực đoan. Mặc dù cô ta không có cách cứu Mã Hiểu Lộ nhưng cô ta sẽ bắt kết hoạch của Thân Kiến Quốc phải đặt dấu chấm hết ở đây mãi mãi, ngăn chặn hành vi phạm tội của anh ta vĩnh viễn.

“Cô tên là Mã Hiểu Lộ đúng không?” Triệu Mộng Nhã bình tĩnh hỏi Mã Hiểu Lộ.

Mã Hiểu Lộ gật đầu, sau đó Triệu Mộng Nhã liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì cô ta biết, rất có thể tai mắt của Thân Kiến Quốc đang ở một góc nào đó ngoài kia giám sát cô ta.

Triệu Mộng Nhã nặn ra một nụ cười, kéo tay Mã Hiểu Lộ đứng dậy: “Chụp ảnh thì đương nhiên là được thôi, tôi thấy vóc dáng của cô cũng xấp xỉ tôi, cô vào trong thay váy rồi hẵng chụp nhé.”

Hành động này của Triệu Mộng Nhã khiến Mã Hiểu Lộ rất đỗi hạnh phúc, đương lúc cô không biết phải nói gì, Triệu Mộng Nhã đã kéo cô đứng dậy khỏi sô pha.

Rồi kéo tay cô đi vào trong phòng.


Sau khi đóng cửa lại, Triệu Mộng Nhã dán lưng vào cửa phòng, ngực phập phồng lên xuống dữ dội mấy lần rồi mới thoát khỏi cảm giác căng thẳng vừa rồi.

Điều này làm Mã Hiểu Lộ cảm thấy hơi lạ lùng nhưng cô không mở miệng hỏi vì sao.

Sau khi vào trong phòng, Triệu Mộng Nhã như thể biến thành một người khác, cô ta bắt đầu trở nên hơi điên rồ, hay nên nói là hành vi cử chỉ trở nên không bình thường.

Cô ta nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy dạ hội đang mặc, ném bừa xuống đất rồi thay một bộ đồ thể dục màu đen, lấy ra một chiếc USB ở trong ngăn trong của chiếc túi đeo vai nhỏ xinh, rồi kéo Mã Hiểu Lộ ngồi xuống bên cạnh mình, giao USB cho cô:

“Cô cầm lấy cái này đi, cô là người bất hạnh, tôi cũng là người bất hạnh. Tôi biết hiện tại chắc chắn cô không hiểu tôi đang nói gì, nhưng rồi sẽ có một ngày cô sẽ hiểu. Cô hãy giữ chiếc USB này thật cẩn thận, sau khi tôi chết, cô hãy giao lại nó cho cảnh sát, sau đó nghĩ mọi cách tới Yến Kinh tìm một người tên là Thân Diễm Hà, người này sẽ có cách cứu được cô.”

Triệu Mộng Nhã nói một tràng dài khiến Mã Hiểu Lộ chẳng hiểu ra sao, cô cầm chiếc USB nhỏ trong tay, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Không phải là chúng ta đang diễn kịch đấy chứ?”

Trong lòng Mã Hiểu Lộ, những lời Triệu Mộng Nhã vừa nói nghe giống như lời thoại trong một bộ phim gián điệp nào đó.

Triệu Mộng Nhã biết, sau khi cô ta chết, một khi chiếc USB này rơi vào tay cảnh sát, chắc chắn Thân Kiến Quốc sẽ khó thoát khỏi sự nghiêm trị của pháp luật. Đến lúc đó, Mã Hiểu Lộ sẽ bị cổ trùng giày vò đến mức sống không bằng chết.

Về danh y Thân Diễm Hà ở Yến Kinh, Triệu Mộng Nhã biết đến người này khi nghe trộm Thân Kiến Quốc nói chuyện điện thoại, cô ta cũng đã lén tìm cơ hội liên lạc với Thân Diễm Hà.


Chỉ có điều lúc đó Thân Diễm Hà cho biết không thể cứu được cô ta, nhưng Thân Diễm Hà đã hứa với Triệu Mộng Nhã nhất định sẽ cố gắng, nếu có tin tức sẽ báo ngay cho cô ta biết.

Cô ta chỉ còn biết gửi gắm hy vọng rằng sau khi Thân Kiến Quốc đền tội, Thân Diễm Hà sẽ có thể nghĩ ra cách cứu được Mã Hiểu Lộ.

“Nhìn vào mắt tôi này, cô nhìn thấy sự tuyệt vọng và bất lực trong đó chứ, tôi không muốn cô giống như tôi, tất cả cần phải kết thúc.” Hai tay Triệu Mộng Nhã giữ chặt hai vai Mã Hiểu Lộ.

“Cô lạ thật đấy, vừa rồi quản lý của cô mới nói với tôi rất nhiều chuyện, giờ cô lại như thế này, không phải là ở đây có camera ẩn gì đó đang bí mật thử thách tôi đấy chứ?” Hỏi xong, Mã Hiểu Lộ đưa mắt nhìn xung quanh.

“Ôi, thực ra tôi không muốn trở thành ngôi sao gì hết, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, có một người chồng tôi yêu, sau này sẽ có một đứa con đáng yêu, cả nhà sống vui vẻ hòa thuận là đủ rồi.”

Ở trong mắt Triệu Mộng Nhã, giấc mơ đơn giản, chất phác này của Mã Hiểu Lộ đã biến thành một hy vọng xa vời kể từ khi cô gặp phải Thân Kiến Quốc rồi.

Triệu Mộng Nhã vỗ nhẹ vai Mã Hiểu Lộ, mắt rưng rưng lệ, nghẹn ngào nói: “Một ngày nào đó cô sẽ hiểu những lời hôm nay tôi nói, xin lỗi vì tôi không có cách nào cứu được cô. Thế nhé, tôi cũng phải đi làm việc đây, cô nhớ giữ cẩn thận chiếc USB này.”


Nói xong, Triệu Mộng Nhã đứng dậy, đội mũ lưỡi trai đi ra ngoài như chạy trốn, nhanh chóng biến mất sau ngã rẽ.

...

“Anh Thân, anh Thân, đến rồi, đến rồi.” Trông thấy chiếc BMW trắng phóng tới đây, người đàn ông đứng bên cạnh Thân Kiến Quốc chỉ tay vào chiếc xe đó rồi nói.

Chiếc xe nhanh chóng tới gần bọn họ. Một người đàn ông bụng bia, tóc hói khoảng gần năm mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng như phần tử trí thức làm công tác nghiên cứu khoa học mấy chục năm trước.

Người này chính là trưởng khu Thượng Nhiêu - Điền Quốc Văn.

Bình Luận (0)
Comment