Lúc này, Diêm Đan Dương cũng cung kính khom người với Tô Vũ: “Mời cậu Tô ngồi!”
Ở trước mặt Tô Vũ, đương nhiên Diêm Đan Dương không dám lỗ mãng, anh là nhân vật mà ngay cả Thiện Bản Thanh cũng cần phải đối xử lịch sự, đương nhiên cũng là đối tượng mà ông ta cần lấy lòng.
Ông ta nào ngờ rằng người mà mình đang lập kế hoạch để đối phó vì đã cắt đứt con đường tiền tài của mình lại chính là Tô Vũ.
“Cậu Tô, tôi không biết cậu thích ăn món gì, nên chọn bừa một vài món, mong rằng hợp khẩu vị của cậu.” Sau khi Tô Vũ ngồi xuống, Thiện Bản Thanh vô cùng khách sáo ngồi xuống bên cạnh nói.
Tô Vũ nhìn món ăn ngon trên bàn, thậm chí còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi đối quý giá, cách làm cũng rất cầu kỳ, có vẻ như đã bỏ rất nhiều công sức, không đơn giản qua loa như những gì Thiện Bản Thanh nói.
“Thiện lão tường quân khách sáo quá.” Người ta đã cất công như vậy, đương nhiên Tô Vũ cũng cần phải có lời khen ngợi nhất định, nếu không Thiện Bản Thanh sẽ mất mặt.
“Tiền bối, lúc trước ở nhà họ Thiện, kẻ hèn này hơi lỗ mãng, mong cậu có thể rộng lòng tha thứ.” Cố Hồng Đào cầm ly rượu lên, hơi khom người, xin lỗi Tô Vũ.
Lần trước Cố Hồng Đào tưởng rằng Tô Vũ là hạng người mua danh trục lợi, lúc nói chuyện thật sự hơi chướng tai, có điều lúc đó Tô Vũ cũng không để bụng.
Sau khi Tiêu Tuyết Ny nói với anh rằng Cố Hồng Đào đi du ngoạn khắp nơi, là một danh y rất có y đức, vì vậy Tô Vũ không có thành kiến với ông ấy.
“Ha ha, ông Cố nặng lời rồi. Theo tuổi tác, tôi phải gọi ông là “tiền bối” mới đúng. Đúng lúc trong lòng tôi có chút nghi hoặc, muốn hỏi ông Cố một chút.” Tô Vũ gật đầu, rất khiêm tốn nói.
“Ồ, cậu Tô có chuyện gì vậy, cứ nói đừng ngại, kẻ hèn này chắc chắn sẽ biết gì nói nấy.” Cố Hồng Đào nghiêm túc nói.
Lúc này, ngoài Thiện Vũ Băng còn nhỏ tuổi, không biết nói gì ra, Thiện Bản Thanh và Diêm Đan Dương cũng không nói gì, lặng lẽ lắng nghe hai người đó nói chuyện.
Tô Vũ mỉm cười, anh như thế này có vẻ giống như đảo khách thành chủ, thế là bèn cầm đũa lên nói: “Chuyện nhỏ thôi, lát nữa hẵng nói, chúng ta ăn trước đi.”
Cố Hồng Đào liên tục gật đầu, đã lớn tuổi như vậy, đương nhiên ông ấy biết rằng vấn đề mà Tô Vũ muốn hỏi có lẽ càng ít người biết càng tốt, vì vậy không tiện nói trên bàn ăn.
“À phải rồi, cậu Tô, tôi muốn hỏi một chút, liên quan đến bệnh của Vũ Băng, tiếp theo phải làm thế nào vậy?” Thiện Bản Thanh là ông nội của Thiện Vũ Băng, liên quan đến bệnh tình của cháu gái mình, đương nhiên ông ấy vẫn có quyền được biết.
Tô Vũ đặt đôi đũa xuống, vỗ vào đầu của Thiện Vũ Băng, nói: “Sắp rồi, khoảng nửa tháng nữa, nửa tháng sau là có thể bắt đầu đợt trị liệu mới, hoàn toàn trừ tận gốc cửu âm tuyệt mạch.”
Sau khi nghe nói là nửa tháng sau, Thiện Bản Thanh hơi kích động hỏi: “Vậy không biết chúng ta cần phải chuẩn bị chút gì không?”
Chuyện này đối với Thiện Bản Thanh mà nói, không cho phép có bất cứ sơ suất nào, nhất định phải cẩn thận đối đãi mới được.
Tô Vũ thoáng suy nghĩ một chút, giơ hai ngón tay cái ra và nói: “Tôi cần ông chuẩn bị cho tôi vài thứ, một chiếc du thuyền và một người cầm lái có kinh nghiệm.”
Tô Vũ đưa ra điều kiện gì vậy? Những người ngồi ở đây nghe vậy, cảm thấy có vẻ những thứ này dường như không liên quan đến việc chữa bệnh chút nào, thậm chí còn chẳng dính dáng gì đến nhau.
“Cậu Tô, cậu định đưa Vũ Băng đến nơi nào sao?” Thiện Bản Thanh tò mò hỏi.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại không nói rõ, anh chỉ mỉm cười nhìn Thiện Vũ Băng, nói: “Nếu ông tin thì cứ làm theo lời của tôi, cô bé có tin tôi không?”
Thiện Bản Thanh còn chưa kịp nói gì, Thiện Vũ Băng đã gật đầu thật mạnh, hơn nữa còn rất lễ phép gắp thức ăn vào bát cho Tô Vũ. Bởi vì Thiện Vũ Băng nhìn thấy sự tự tin trong mắt Tô Vũ, tuy cô bé không hiểu những thứ này, nhưng ánh mắt đó khiến cô bé cảm thấy rất yên tâm, cảm thấy ở cùng với người này sẽ rất thoải mái.
Mặc dù vẫn tỏ ra hơi do dự, phải biết rằng Thiện Vũ Băng lớn như vậy rồi nhưng chưa từng rời xa Thiện Bản Thanh lần nào. Lần này khiến ông ấy cảm thấy hơi lo lắng, có điều trước giờ Tô Vũ làm việc không theo lẽ thường.
Cứ lấy chuyện lần trước ra nói, danh y trong thiên hạ bó tay với bệnh tình của Thiện Vũ Băng, chỉ có Cố Hồng Đào biết đó là “âm mạch”, mà cách lúc đó của Cố Hồng Đào là loại bỏ âm mạch.
Tuy nhiên sau đó Tô Vũ lại đi ngược lại, nói là muốn dưỡng âm mạch, sau đó Cố Hồng Đào mới cảm thấy anh nói bừa, lên tiếng chống đối. Tuy nhiên, xét theo tình hình hiện tại, có vẻ như phương pháp của Tô Vũ thích hợp hơn.