Nhưng ở nhà, trước mặt Mã Hiểu Lộ và mẹ, anh vẫn là một người chồng, người con bình thường, không khác gì người bình thường.
"Được rồi, thời gian gần đây mọi người đã vất vả, thế này nhé, tối nay qua nhà tôi ăn cơm, sau này rảnh thì cứ tụ tập thường xuyên." Tô Vũ cười nói.
Dù gần đây bận rộn công việc, Tô Vũ cũng không muốn bỏ qua việc vun đắp tình cảm.
Đối với anh, tình cảm quý giá hơn tất cả, không thể mua bằng tiền. Anh cũng không lo sau này công ty của Mã Hiểu Lộ lớn mạnh sẽ có xung đột về lợi ích, vì lợi
ích chưa bao giờ là điều anh quan tâm.
Nếu quan tâm thì đã không nhường nhiều lợi ích cho Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành như vậy, bởi chỉ một chút thôi cũng đã là con số lớn.
"Được được, vậy thì quyết định vui vẻ như vậy đi. Bây giờ tôi gọi về bảo người trong nhà chuẩn bị ngay." Mã Hiểu Lộ vui vẻ rút điện thoại ra.
"Mọi người về công ty trước đi, tối gặp lại."
"Còn anh, anh định làm gì?" Mã Hiểu Lộ nhíu mày hỏi.
Tô Vũ bất đắc dĩ nhún vai: "Anh đâu phải nhân viên chính thức của công ty, cùng lắm chỉ giúp đỡ thôi, chẳng lẽ bắt anh làm việc như trâu ngựa à? Anh còn có việc, mọi người chú ý an toàn nhé."
Nói rồi, Tô Vũ đi băng qua đường.
"Anh ấy đi đâu thế nhỉ?" Đợi Tô Vũ đi rồi, Lục An Kì mới dám lên tiếng.
"Ai mà biết, cả ngày cứ thần thần bí bí. Thôi kệ đi, các cô muốn ăn món gì?"
Tô Vũ đi đến nhà hàng Tây hồi trưa, nhưng không phải đòi bồi thường.
Mà là tìm cô phục vụ đã làm vỡ chai rượu của anh, bởi vì trưa nay, Tô Vũ cảm nhận được điều bất thường trên người cô ta.
Khi cô ta uống cạn ly rượu đỏ, Tô Vũ cảm nhận được một loại khí tức, rất mỏng nhưng anh tin chắc mình không nhầm.
Đó là khí sinh linh, và khí tức này không phát ra từ người cô ta, cũng không giống của pháp khí gì cả, giống như bị tiêm nhiễm hơn.
Tô Vũ cảm thấy, cô gái này đã sống lâu trong một nơi luôn bao trùm khí sinh linh, hoặc sống lâu với thứ gì đó toát ra khí sinh linh đậm đặc.
Lâu dần, cơ thể cô ta cũng mang theo khí ấy, có thể ngay cả bản thân cô ta cũng không nhận ra.
Tô Vũ cảm thấy hơi quen thuộc với loại khí tức này, nhưng nhất thời không nhớ ra nó là gì nên mới nảy ra ý định tìm hiểu thêm.
Trong lòng Tô Vũ, có lẽ trên trái đất vẫn còn những người tu tiên khác, và người đó có thể rất gần gũi với cô phục vụ kia.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng nghỉ, trong phòng chỉ còn Triệu Mộng Nhã và Tiền Hào, không khí hơi ngượng ngùng.
Trong không khí dường như có chút hương vị mập mờ, khiến đôi tai của cả hai đỏ ửng lên.
Một lúc lâu không ai nói gì, Triệu Mộng Nhã mở lời trước: "Anh... sao anh lại đến đây?"
Nhắc đến chuyện này, Tiền Hào dường như vẫn còn hơi kích động: "Cô nói cô xem, dù gì cô cũng là người của công chúng, sao có thể nói những lời đó trước truyền thông chứ? Gô có biết không, họ sẽ mượn đề tài này để bịa đặt lung tung đấy."
Nhìn thấy vẻ kích động của Tiền Hào, giọng điệu trách móc nhưng lại lo lắng, cô ta nói: "Anh làm gì thế, anh quan tâm tôi à?"
Tiền Hào gãi đầu, hơi ngượng ngùng, dường như mối quan hệ của anh ta và Triệu Mộng Nhã vẫn chưa đến mức có thể cái gì cũng nói được. Hơn nữa, dù người ta nói gì cũng không đến lượt anh ta chỉ tay năm ngón.
"Không phải, tôi dù gì cũng là fan của cô mà, tôi chỉ nói thay tiếng lòng của người hâm mộ điện ảnh thôi." Tiền Hào nói cho có lệ.
"À, ra là vậy. Còn vết thương của anh thế nào rồi?" Triệu Mộng Nhã nhẹ nhàng cắn môi, hơi áy náy vì trước đó đã cắn anh ta.
Tiền Hào ra vẻ hơn người, vỗ võ vai, định nói gì đó thì anh ta đã nhe răng trợn mắt vì đau, khiến Triệu Mộng Nhã lo lắng hơn.
"Anh không sao chứ? Gởi áo ngoài ra để tôi xem." Triệu Mộng Nhã bước tới nói.
Tiền Hào liên tục phất tay, mỗi lần Triệu Mộng Nhã tiến lại gần, tim anh ta lại đập nhanh một cách kỳ lạ.
Nhưng cuối cùng, trước sự cố chấp của Triệu Mộng Nhã, Tiền Hào cởi áo ngoài ra.
Hai hàng vết răng sâu hoắm trên vai khiến người ta nhìn mà rùng mình, hơn nữa đã bị sưng viêm.
Triệu Mộng Nhã nhíu mày, trừng mắt với Tiền Hào: "Anh có đi bệnh viện xử lý không vậy? Nếu bị nhiễm trùng thì sao?"
Tên nhóc Tiền Hào này đâu chịu đi bệnh viện, đây là dấu ấn duy nhất của Triệu Mộng Nhã trên người anh ta, anh ta cũng hơi luyến tiếc.