Truyền Nhân Thần Y

Chương 320

Khi ăn cơm, không đợi Hà Hoành Vĩ động tay, Bạch Nhãn Hạt Tử đã ngửi được chai rượu để ở đâu như con chó rồi.

Nhưng chưa kịp nếm một ngụm đã bị Tô Vũ giật lấy: "Hôm nay ông không được uống rượu."

Các chuyện khác Bạch Nhấn Hạt Tử có thể nhường nhịn, nhưng rượu giống như mạng sống của ông ta, một bữa không uống là trong lòng khó chịu.

"Không phải chứ cậu Tô, có nhầm không đấy, ngày quan trọng thế này sao lại không có rượu chứ?" Nói rồi Bạch Nhãn Hạt Tử định giật lấy chai rượu trên tay Tô Vũ.

Nhưng Tô Vũ không có ý định đưa cho ông ta, quay sang nói: "Chút nữa tôi có chuyện quan trọng giao cho ông, nên ông không được uống rượu."

Bạch Nhãn Hạt Tử liếm môi van nài: "Nào, một ngụm thôi mà, một ngụm thôi."


Chút nữa Tô Vũ sẽ bảo Bạch Nhấn Hạt Tử đi đưa tin cho Thẩm Ngạo, vì Tô Vũ biết ngay cả là rồng mạnh Diêm Đan Dương cũng chắc chắn phải vượt qua con rắn đầu đàn Thẩm Ngạo mới thâu tóm được thị trường Tân Hải. Vì vậy, Tô Vũ

muốn Thẩm Ngạo phối hợp với mình diễn một vở kịch, để Diêm Đan Dương tự rơi vào bãy mà Tô Vũ đã giăng sẵn.

Tại biệt thự Hoa Sơn, sau khi Thẩm Ngạo rời đi, Từ Thiên Thành hít sâu một hơi. Ông ta chưa nghĩ ra cách nào để nói chuyện này với Mã Hiểu Lộ.

Dù sao nói ra điều đó đồng nghĩa với việc Tô Vũ sẽ không quay lại, nhưng giờ tình thế cấp bách, ông ta thật sự không còn cách nào.

Thực ra, không cần Từ Thiên Thành nói, Mã Hiểu Lộ cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn. Tô Vũ đi biển lâu như vậy mà không có tin tức gì, chỉ là cô không muốn chấp nhận khi chưa thấy sự thật thôi.

€ô luôn tin tưởng Tô Vũ nhất định sẽ quay lại, dù thế nào anh cũng không bỏ cô mà đi.

Lúc này, Từ Thiên Thành vừa gãi đầu vừa đi vào. Mã Hiểu Lộ nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ, khiến ông ta cảm thấy khó chịu khắp người.

Cuối cùng, ông ta liếm môi, ra hiệu cho Mã Hiểu Lộ ra ngoài nói chuyện. Mã Hiểu Lộ hiểu ý, bình thản đi ra. "Có tin tức gì không?" Mã Hiểu Lộ hỏi khi đi ra ngoài.

Thực ra những ngày qua, cô ngủ không ngon, ăn không ngon, công ty mới khởi nghiệp gặp luôn cơn bão lớn, nhà máy gần như bị phá hủy trong chốc lát.

Nhưng điều khiến cô lo nhất vẫn là Tô Vũ. Từ Thiên Thành nói với giọng hối lỗi: "Phu nhân à, chúng ta có thể phải chuyển đến nơi ở mới."


“Tại sao?"

"Bởi vì... bởi vì nơi này không an toàn lắm." Mặc dù Từ Thiên Thành không nói thẳng, Mã Hiểu Lộ đã cảm nhận được điều gì đó.

Nhất thời mắt cô đỏ lên, mũi cay cay: "Có phải Tô Vũ gặp chuyện gì không?”

Bởi vì nếu không có chuyện gì với Tô Vũ thì sao lại phải chuyển nhà chứ?

Từ Thiên Thành vội giải thích: "Không phải vậy đâu, chúng tôi cũng chỉ đoán thôi mà. Dù sao, anh Tô chắc chắn muốn các người bình an đúng không? Vậy nên an nguy của các người là điều anh ấy quan tâm nhất. Trước khi anh ấy quay lại, tôi nhất định phải bảo đảm an toàn cho các người."

Mắt Mã Hiểu Lộ chứa đầy nước mắt, gật đầu và nói trong nghẹn ngào: "Được, tôi tin ông, nhưng... nhưng dù chuyện gì xảy ra, ông nhất định phải báo cho tôi biết ngay có được không?"

Từ Thiên Thành đảm bảo: "Cô yên tâm, tôi hứa sẽ báo ngay cho cô bi


"Tôi nói này, các cậu có nhầm không đấy, tôi đến đây để truyền tin, tôi muốn gặp Thẩm Ngạo mà, bảo ông ta lấy rượu trong kho rượu ra cho tôi." Bạch Nhãn Hạt Tử nghe theo lời Tô Vũ nói, tìm đến Hải Đông Hội, và liên tục nói muốn gặp Thẩm Ngạo bằng giọng đại gia.

Chính vì những ngày qua Hải Đông Hội bị tổn thất nặng nề, nếu không, giống như trước đây, những người như Bạch Nhấn Hạt Tử sẽ bị coi là ăn xin rồi bị đuổi đi ngay.

"Đi ngay đi, không rảnh rỗi để dây dưa với ông, cũng không soi gương xem mình có dáng vẻ gì mà cũng xứng gặp hội trưởng Thẩm à?" Một người mặc vest đẩy nhẹ Bạch Nhãn Hạt Tử một cái, đuổi ông ta đi.

Lý do Tô Vũ không tới trực tiếp là vì anh vẫn cần giữ bí mật. Nếu tới trực tiếp, có thể sẽ bị người của Diêm Đan Dương phát hiện, lúc đó mọi chuyện sẽ không còn thú vị nữa.

"Tôi nói với cậu chứ, đừng có động tay động chân, nếu không sau này khi hội trưởng của các cậu trở lại, nhất định cậu sẽ chịu thiệt đấy. Lúc đó dù cậu quỳ xuống gọi tôi là ông nội thì tôi cũng không tha thứ cho cậu đâu." Bạch Nhãn Hạt Tử cứng cổ lên, giống như một khâm sai đại thần cầm thượng phương bảo kiếm trong tay vậy.

Những kẻ lêu lổng lang bạt ở Tân Hải, làm sao có thể không biết Hải Đông Hội nơi nào chứ. Ban đầu khi Tô Vũ bảo ông ta đến Hải Đông Hội, ông ta còn nghĩ là bảo ông ta đi chịu chết.

Bình Luận (0)
Comment