Nhưng có một điều ông ta vĩnh viễn không thể phủ nhận, đó là trong lòng ông ta, thực sự có tình cảm với Lâm Thiến.
Đó cũng là lý do tại sao ông ta ích kỷ, che giấu chuyện đã có gia đình với Lâm Thiến.
Lúc đó, trong giai đoạn khởi nghiệp ban đầu, mỗi đồng tiền ông ta đều muốn chia đôi ra tiêu.
Có thể đế nơi này ăn sườn cừu, quả thực là một điều xa xỉ hiếm có.
Vì vậy, ở đây, Tô Nhạc Luân có thể nhớ lại âm thanh, nụ cười và dáng vẻ của Lâm Thiến trước đây, khiến ông ta cảm thấy rất hoài niệm.
"Nào, cha kính con một chén. Cha biết, cha và con, cha và mẹ con có hiểu lầm. Hiểu lầm này đã kéo dài hơn mười năm. Đối với con, với mẹ con, cha nợ rất nhiều thứ mà suốt đời này cũng không bù đắp được. Hôm nay con có thể ở bên cha dùng bữa, cha rất vui."
Tô Nhạc Luân cầm vò rượu lên và nói với Tô Vũ.
Tô Vũ nhướn mày, cũng không nói gì nhiều, chạm vò rượu với Tô Nhạc Luân rồi hỏi:
"Tôi muốn hỏi ông một câu, ông có thực sự yêu mẹ tôi không?”
Đây có lẽ là một câu hỏi luôn làm Tô Vũ băn khoăn, câu hỏi này đối với anh rất quan trọng.
Bởi vì nó ngụ ý rằng bản thân anh là sản phẩm của tình yêu, hay chỉ đơn thuần là một tai nạn ngoài ý muốn.
Tô Nhạc Luân hít một hơi thật sâu và nói: "Tô Vũ, thế này nhé, khi ở bên mẹ
con, đó là những khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời cha. Cha thực sự rất muốn sống cùng bà ấy, nhưng mà..."
Lời Tô Nhạc Luân chưa dứt, Tô Vũ mỉm cười, cầm lấy vò rượu chạm với ông †a một cái. Thực ra mọi thứ không cần phải nói quá rõ ràng.
"Con đó, về sau làm việc gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng, đừng hấp tấp, giống như trẻ con khiến người khác lo lắng." Sau ba tuần rượu, hai người dường như đã nói chuyện thoải mái hơn, Tô Nhạc Luân đặt đũa xuống, lau miệng rồi dặn dò.
Tô Vũ cũng sờ bụng, cười đáp: "Yên tâm đi."
Tô Vũ đứng dậy gọi: "Chủ quán, tính tiền."
Rồi vỗ túi quần của mình, nhún vai nói: "Quên mang tiền."
Nói xong, Tô Vũ mỉm cười quay người bước ra ngoài.
Tô Nhạc Luân móc ví tiền từ túi ra, nhìn bóng lưng Tô Vũ, ông ta chợt có cảm giác, mặc dù trước đó anh làm chuyện khiến gia đình lo lắng.
Nhưng không hiểu sao, lời nói của anh toát lên sự đ ĩnh đạc, một thứ đ ĩnh đạc chín chắn khiến người khác cảm thấy yên tâm từ tận đáy lòng.
Điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách trước đây của anh, ông ta cảm thấy Tô Vũ đã thay đổi, và sự thay đổi này rõ ràng theo hướng tích cực.
Hôm nay có thể coi là ông ta đã làm lành với Tô Vũ, ít nhất hai người có thể ngồi xuống ăn cơm với nhau thảnh thơi, điều này khiến Tô Nhạc Luân rất vui mừng.
"Con đi đâu đấy? Cần cha chở không?"
Bước ra khỏi quán, Tô Nhạc Luân hỏi Tô Vũ.
Tô Vũ lắc đầu nói: Không cần đâu, ông uống nhiều rượu rồi, gọi dịch vụ đưa
về đi:
Tô Vũ mới đi ra một bước lại dừng lại, quay đầu nói: "Cha, nhớ lời cha nói hôm nay nhé, rảnh rỗi thì ở bên mẹ con nhiều vào, con đi đây."
Nói xong, Tô Vũ không quay đầu lại nữa, bước một bước to bỏ đi nhanh chóng giữa đám đông.
Tô Nhạc Luân sững sờ tại chỗ, một lúc lâu mới phản ứng lại, tiếng "cha" thoát ra từ miệng Tô Vũ, thực sự khiến ông ta cảm thấy bồi hồi.
"Nhanh lên, vứt hết những bông hoa trắng đi, rước họa lắm đấy!" Khi về nhà, Chung Phù Ngọc liền sai người giúp việc vứt bỏ những thứ chuẩn bị cho tang lễ.
Tô Vũ đi đến bên Mã Hữu An và Chung Phù Ngọc, hơi cúi đầu chào: "Cha mẹ, để mọi người lo lắng rồi."
Mã Hữu An vỗ vai Tô Vũ: "Về là tốt rồi, cha cứ tưởng phải uống rượu với con chứ.
Chung Phù Ngọc nhìn thấy tinh thần của Tô Vũ, rõ ràng không còn vẻ mệt mỏi lười biếng như trước, liên tục khen: "Mẹ nói rồi mà, con rể mẹ sao dễ chết như thế được."
Tô Vũ cười cười, bảo người giúp việc hôm nay chuẩn bị mấy món ngon, tối nay ăn mừng.
Trên phòng khách tầng hai, Mã Hiểu Lộ vừa xuất viện, có vẻ còn yếu ớt, cuộn tròn trên ghế sofa xem tivi.
"Cảm thấy thế nào?"
Tô Vũ ngồi bên cạnh cầm tay cô hỏi.
Mã Hiểu Lộ cười lắc đầu: "Cũng ổn, chỉ hơi mệt mỏi bủn rủn thôi, không muốn hoạt động. Nhưng ngày mai vẫn phải đi làm, công ty có nhiều việc phải giải quyết."
"Việc công ty cứ để Tôn Kỳ và mọi người giải quyết, em ở nhà nghỉ ngơi đi, muốn đi làm lúc nào thì đi. Được rồi, anh giới thiệu với em một người bạn nhé."
Nói rồi Tô Vũ dắt Mã Hiểu Lộ ra ban công tầng hai. "Bạn nào vậy anh?" Mã Hiểu Lộ nhíu mày hỏi. Mọi người bên dưới cô đều quen biết cả, không ai cần giới thiệu.
Tô Vũ đứng trên ban công huýt sáo một tiếng, lúc này dưới sân vườn có một cái đầu nhỏ nhô ra từ cái vạc đồng khổng lồ.
Hai tai vẫy vẫy linh hoạt, đôi mắt quay vòng vòng rồi nhìn lên phía Tô Vũ.