"Kim viện trưởng, ông làm sao vậy?" Mã Hiểu Lộ thấy ông ta dừng lại như một cỗ máy hết pin nên hỏi.
Câu nói đó như đánh thức ông ta dậy, nhưng ông ta không trả lời Mã Hiểu Lộ mà lấy kính lúp ra và nhìn kỹ vào dấu hiệu đó.
"Cái... bức tranh này..." Nhìn Kim Vạn Thuỷ nghẹn họng không nói được một câu, Từ Thiên Thành vỗ vào lưng ông ta và nói: "Duỗi lưỡi ra, nói rõ ràng đi."
Kim Vạn Thuỷ nuốt nước bọt và nói: "Tô tiên sinh, tôi muốn hỏi bức tranh này có phải là đồ của Cổ Thận Quốc không?"
Đối với những nhà nghiên cứu khảo cổ, họ rất nhạy cảm với các ký hiệu và chữ viết cổ đại.
Mặc dù lịch sử ghi chép về Thận Quốc rất ít, nhưng Kim Vạn Thuỷ lại rất ấn tượng bởi chỉ có quốc gia này mới sử dụng biểu tượng hình thanh kiếm cổ trên ấn tỉ.
Tô Vũ gật đầu: "Kim viện trưởng thật có con mắt tinh tường."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Tô Vũ, dưới sự thúc đẩy của tò mò, Kim Vạn Thuỷ buột miệng nói: "Vậy tôi xin hỏi Tô tiên sinh, ngài có nguồn gốc liên quan gì với Cổ Thận Quốc không?”
Bởi vì Tô Vũ vừa nói rằng đây là di sản gia tộc, tức là đã được truyền lại từ đời này qua đời khác, nên khả năng lớn nhất là Tô Vũ có quan hệ với Cổ Thận Quốc.
Tô Vũ chỉ mỉm cười mà không trả lời, và ngay lập tức Kim Vạn Thuỷ cũng nhận ra mình đã hỏi điều không nên hỏi.
Ban đầu, ông ta nghĩ đây chỉ là một tác phẩm cận đại, chỉ là vì sử dụng dầu kình của long hương kình nên mới quý giá.
Nhưng giờ đây, nhìn vào dấu hiệu đó, rất có thể nó là sản phẩm của Cổ Thận Quốc cách đây hơn 2.000 năm. Nếu vậy, giá trị của bức tranh này thực sự rất khó mà đánh giá. Nhưng có một điều chắc chắn, nếu để các chuyên gia đánh giá và đấu giá bức tranh này, nó chắc chắn sẽ có giá trị trên trời.
Tất nhiên, mọi thứ chỉ là nhận định ban đầu của ông ta, để biết chính xác về tuổi đời của nó cần kiểm tra cacbon-14K bằng thiết bị hiện đại thì mới xác định được nó có lịch sử lâu đời như vậy hay không.
Nhưng những gì Tô Vũ sưu tầm chắc chăn không thể là hàng giả.
Mà vừa rồi Tô Vũ không trả lời, có nghĩa là nguồn gốc của bức tranh này có thể không rõ ràng, chỉ đơn giản dùng từ "di sản gia tộc" để tẩy trắng thôi.
Về những điều này, tất nhiên Kim Vạn Thuỷ nhìn thấu nhưng không nói ra. Bây giờ Tô Vũ tự nguyện đưa ra trưng bày ở bảo tàng, điều này cũng được xem là đóng góp rất lớn cho nghiên cứu văn hóa cổ đại.
"Tô tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng giá trị của bức tranh này là vô giá, à không đúng, không chỉ vô giá mà còn vượt qua khả năng định giá bằng tiền bạc. Tôi thực sự không dám đưa nó về bảo tàng một cách cẩu thả như vậy.
Tuy nhiên, nếu ngài thực sự muốn vậy, chúng ta hãy nghiêm túc làm đúng quy. trình: trước tiên là mua bảo hiểm trị giá cao cho nó, vì nếu bảo tàng làm hỏng thì chúng tôi không thể bồi thường nổi. Thứ hai là bảo tàng sẽ cung cấp giấy tờ chứng minh quyền sở hữu của ngài đối với món đồ này, và nó sẽ được trưng bày dưới danh nghĩa cá nhân của ngài tại bảo tàng. Ngài nghĩ sao?”
Kim Vạn Thuỷ nêu ra những lo ngại cũng như đề xuất của mình.
Tô Vũ gật đầu: "Vậy làm phiền Kim viện trưởng rồi. Chỉ là quyền sở hữu bức tranh thuộc về vợ tôi, ngài có thể làm việc với cô ấy."
Đối với đề nghị của Kim Vạn Thuỷ, Tô Vũ cũng rất hài lòng, dù sao từ đầu họ cũng đã nghĩ như vậy, chỉ là chưa tính đến việc mua bảo hiểm mà thôi. Nghe Kim Vạn Thuỷ nói đến mua bảo hiểm, còn làm giấy chứng nhận từ bảo tàng, cũng như vấn đề người ủy quyền, v.v...
Một bức tranh mà có giác trị hơn cả con người, Mã Hiểu Lộ ngồi bên cạnh nghe đến mê man.
"Kim viện trưởng, tôi muốn hỏi bức tranh này có thể trị giá bao nhiêu tiền vậy?" Mã Hiểu Lộ hỏi với vẻ tò mò.
Thực ra không chỉ Mã Hiểu Lộ, người bình thường cũng đều có thắc mắc như vậy.
Bởi trong tâm lý người bình thường, việc đánh giá giá trị của một vật phẩm, thường thể hiện trực tiếp trên giá cả tiền bạc, Mã Hiểu Lộ cũng không ngoại lệ.
Hoặc có thể nói là xuất phát từ sự hiếu kỳ, ít nhất cô đã bỏ ra 5 triệu mua bức tranh, giờ muốn nghe phân tích của chuyên gia, giống như chơi chứng khoán, cô muốn biết cuối cùng mình có lãi hay lỗ.
Tuy nhiên, Kim Vạn Thủy làm công việc khảo cổ nhiều năm, phụ trách công việc giám định cũng đã lâu lắm rồi, nhưng lại chưa bao giờ định giá cho bất kỳ vật phẩm nào cả.
Ông ta chỉ giám định thật giả, chắt lọc thông tin lịch sử hữu ích từ đó, còn việc nó bán được bao nhiêu, đó là chuyện của người mua bán, ông ta không tùy tiện xen vào.
Nhưng lần này tình huống lại khác, bởi đồ vật này là di vật tư nhân, cũng không có ý định bán ra, cộng thêm mọi người đã thân thiết trong thời gian qua.
Hơn nữa, Tô Vũ đã tặng một món quà rất quý giá cho mình, Kim Vạn Thủy cũng không thể giữ mãi thái độ cao ngạo được.
"Phu nhân, Cổ Thận Quốc này là một quốc gia nhỏ ở biên giới rất bí ẩn, từng thịnh vượng trong khoảng 100 năm từ 2500 đến 2600 năm trước.
Sau đó bị nước ta sáp nhập, trở thành vùng Biên Thận hiện nay. Khu vực đó chỉ có thời kỳ đó mới thành lập được đô thị nhà nước.