"Lý phu nhân, ệu bà nhờ tôi thu thập, tôi đã giúp bà thu thập xong r cũng biết chúng tôi cũng cần phải kiếm cơm mà, cho nên khoản tiền cuối cùng này..." Tên thám tử ngồi đối diện cười hì hì xoa xoa tay nói với Lý Nguyệt Hoa.
Lý Nguyệt Hoa hít sâu một hơi rồi lấy ra một phong bì từ trong túi xách, ném lên bàn rồi đứng dậy bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
"Lý phu nhân đi thong thả, có gì cần cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào nhé." Tên thám tử cầm phong bì liếc mắt nhìn vào trong rồi hài lòng nói với Lý Nguyệt Hoa đang bước nhanh rời đi.
Lý Nguyệt Hoa bước ra khỏi văn phòng, bỏ mấy tấm ảnh trên tay vào trong túi xách, rồi cúi đầu quay về căn hộ trước đó.
"Haha, chắc hẳn đây chính là lý do sếp Tô muốn ly hôn với em, hóa ra là tình cũ không rủ cũng tới à!" Quách Tự Cường nhìn mấy tấm ảnh kia rồi nói.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Nếu giờ ông ta ly hôn với em, nhiều lắm em cũng chỉ được chia một nửa tài sản thôi, như vậy em quá thiệt rồi." Lý Nguyệt Hoa ngồi trên ghế sofa nói với vẻ không cam lòng.
Nhưng trên thực tế, nếu theo quy trình pháp luật bình thường, Lý Nguyệt Hoa sẽ không được một xu nào, vậy mà giờ bà ta còn ngồi đây tham lam vô độ.
"Nếu ông ta đã đột ngột gửi đơn ly hôn của luật sư đến cho em, điều này chứng tỏ ông ta chắc hẳn đã hạ quyết tâm rồi. Hay là em xem thế này được không, giờ chúng ta đã có bằng chứng ông ta ngoại tình rồi đúng không? Chỉ cần có thể nói ông ta ngoại tình trước, về mặt pháp luật chúng ta sẽ có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn, đúng chứ?"
Quách Tự Cường lúc này cũng đang vì lợi ích của bản thân mà mưu tính.
Lý Nguyệt Hoa lắc đầu nói: "Cái này thì chứng minh được gì chứ? Chẳng qua chỉ là đi mua sắm cùng nhau thôi, hơn nữa anh đừng quên, chúng ta không chịu nổi sự kiểm nghiệm đâu, lần trước khi chúng ta vào trung tâm thương mại, đã bị Mã Hiểu Lộ nhìn thấy rồi, nói đến chuyện ngoại tình trước, chỉ sợ chúng ta đi trước một bước đấy.
Hơn nữa Lý Nguyệt Hoa hiểu rõ hơn ai hết, cuộc hôn nhân của bà ta và Tô Nhạc Luân là không chịu nổi sự kiểm nghiệm, bởi vì Tô Thiếu Uy căn bản không phải con ruột của Tô Nhạc Luân, chỉ riêng điểm này thôi, đã đủ khiến Lý Nguyệt Hoa thân bại danh liệt, sa cơ lỡ vận rồi.
Vốn dĩ trước đó họ còn đang mưu tính, để Tô Thiếu Uy tự mở một công ty, rồi Lý Nguyệt Hoa ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, khiến Tô Nhạc Luân dần dần đổ hết tài nguyên của công ty vào công ty của Tô Thiếu Uy.
Như vậy từng bước một có thể tước quyền công ty của Tô Nhạc Luân, đến lúc đó cho dù Tô Nhạc Luân không đề xuất ly hôn, Lý Nguyệt Hoa cũng sẽ chủ động nói ra.
Phải nói, Lý Nguyệt Hoa là một người phụ nữ nham hiểm tàn nhẫn, một tay dàn dựng nên vở kịch Ly miêu hoán thái tử, trong kịch bản đến cuối cùng Tô Nhạc Luân sẽ chẳng còn gì.
Chỉ là bà ta hoàn toàn không ngờ tới, Mã Hiểu Lộ lại trở thành thừa tố X trong kịch bản này, sự xuất hiện của cô khiến Lý Nguyệt Hoa thua đến cả quần xì cũng không còn, bởi vì giờ đây Tô Nhạc Luân đã biết hết mọi chuyện, việc gửi đơn ly hôn của luật sư đến cho bà ta bây giờ, cũng chỉ là nhắc nhở khéo léo mà thôi.
Thật ra lý do Tô Nhạc Luân lựa chọn cách tương đối uyển chuyển này để ly hôn hòa bình với Lý Nguyệt Hoa, phần lớn là vì ông ta thực sự không muốn làm lớn chuyện, dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà không nên phơi bày ra ngoài, có thể giải quyết âm thầm thì tốt nhất nên giải quyết âm thầm.
Nếu không, chỉ cần Tô Nhạc Luân dựa vào tờ kết quả xét nghiệm ADN trên tay, đã đủ để ông ta thắng mà không cần đánh trong vụ kiện ly hôn này rồi.
Nói trắng ra, lúc này Quách Tự Cường cảm thấy, Tô Thiếu Uy chính là đồ bùn nhão không đỡ nổi tường.
"Anh cũng không biết khuyên nhủ nó à?" Lý Nguyệt Hoa lại trách móc Quách Tự Cường, phải biết Quách Tự Cường mới là cha ruột của Tô Thiếu Uy. Có câu nói, nuôi con mà không dạy dỗ, đó là lỗi của cha mẹ, cho nên Quách Tự Cường phải dẫn dắt Tô Thiếu Uy đi đúng đường mới phải chứ.
Quách Tự Cường nhún vai nói: "Giờ nó đã chê anh phiền rồi, gọi điện thoại cũng không nghe nữa, em bảo anh nói thế nào đây?”
Trong công ty, cho dù Quách Tự Cường là nhân viên nòng cốt được phái đến từ công ty cũ, lại còn làm việc chăm chỉ trong công ty, dù sao đây cũng là công ty của con trai mình, Quách Tự Cường cảm thấy cũng chẳng có gì.