Dạ Oanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau nói: "Là tiếng nước, là sông ngầm, chúng ta hẳn đã rất gần tòa thành cổ đó rồi."
Tô Vũ gật đầu, sau đó đoàn người tăng nhanh bước chân, chỉ một lúc sau, cửa hang bắt đầu trở nên rộng rãi, tuy ánh đèn pin không thể khiến họ nhìn thấy tất cả trước mắt, nhưng chỉ dựa vào âm thanh cũng có thể phân biệt ra.
Ở phía trước họ, ở sâu trong khe núi có một con sông ngầm cuồn cuộn chảy, tiếng nước "ào ào" va đập vào đá, phát ra tần số cố định qua hàng ngàn năm.
"Ôi chao, biết thế thì chúng ta mang cái đèn pin to hơn một chút, bây giờ căn bản không biết trước mắt trông như thế nào." Bạch Nhãn Hạt Tử càu nhàu một câu, bởi trước mắt có thể thấy là một sườn dốc, mà nếu không ngoài ý muốn, dưới chân dốc hẳn phải là sông ngầm.
Nhưng do không nhìn thấy tình hình bên dưới ra sao, nên ít nhất Bạch Nhãn Hạt Tử không dám tùy tiện đi xuống từ đây, bởi độ dốc của sườn dốc này không nhỏ, lỡ như xuống dưới gặp phải nguy hiểm gì, muốn lên lại cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Tôi nói này, hay là chúng ta quay lại đi, các người xem này, dưới này ngoài nước ra, chắc chẳng có thứ gì đâu." Vừa nói Bạch Nhãn Hạt Tử vừa tùy ý giơ đèn pin của mình chiếu về phía đường đi đến.
Nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn xuống, lập tức dọa ông ta sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
"Sống rồi, sống rồi kìa!" Bạch Nhấn Hạt Tử bị dọa đến mức giọng nói cũng thay đổi.
Bởi vì ngay lúc này ở phía sau họ, cách chưa đến hai mươi mét, rõ ràng có một người đang đứng.
Mà người đó e rằng ai nhìn thấy cũng sẽ thấy tim đập thịch thịch, toàn thân da gã ta có màu gần như than.
Quần áo trên người đã sớm rách nát, nhưng chỉ xét về kiểu dáng mà nói, không giống trang phục người hiện đại.
Trong hai hốc mắt sâu hoắm, một đôi đồng tử không chút ánh sáng nào, vô hồn nhìn mấy người bên này.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Theo tiếng la hét om sòm của Bạch Nhãn Hạt Tử, những người khác cũng lần lượt quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy nơi mà ánh đèn pin vừa đủ chiếu tới trong hang động có một người đang đứng, trong phút chốc cũng thấy da đầu tê đại.
Đối với thi thể, đám người Dạ Oanh có thể nói là đã thấy nhiều rồi, cái gì mà mở quan tài vẫn sống động như thật, hay là nước bốc hơi chỉ còn da bọc xương, có dạng gì mà bọn họ chưa thấy qua chứ?
Nhưng như vị trước mắt này, còn có thể đứng thẳng mà dường như còn có thể tự do hoạt động, thì họ chưa từng nghe nói đến.
Bởi theo kiến thức cơ bản mà nói, cái hang núi này không tính là quá rộng, hơn nữa trên đường đi cũng không có ngã rẽ nào.
Nói cách khác, nếu giữa đường có một cái xác thế này, thì họ không có lý do gì để không nhìn thấy mới đúng.
Vậy mà bây giờ đột nhiên xuất hiện ở phía sau, chỉ có một khả năng, đó là cái xác này tự mình biết di chuyển, hơn nữa đã lặng lẽ đi theo sau lưng họ, không biết bao lâu rồi.
"Cái... cái này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy? Đột nhiên xuất hiện ở đây, dọa chết người ta đấy." Bạch Nhãn Hạt Tử theo bản năng lùi lại mấy bước.
Mãi đến khi trốn ra sau lưng Địa Lý Bính, ông ta mới gom đủ dũng khí, run rẩy hỏi.
Đối với chuyện này, thực ra đám người Dạ Oanh cũng không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, bởi tình huống như vậy, quả thực cũng là lần đầu họ gặp phải.
Nhưng dù thế nào, bây giờ thứ này xuất hiện ở đây, họ có lý do để tin rằng, tuyệt đối không phải điềm báo tốt lành gì.
Xuyên Thiên Hầu lấy ra một thứ đen sì từ trong ba lô, Bạch Nhãn Hạt Tử tưởng là lựu đạn nên vội vàng ngăn lại.
"Ê, cậu đừng nóng vội chứ, ném lựu đạn ở chỗ này, lỡ như hang sập thì chúng ta chẳng phải đi đời cả đám sao?”
"Đây là móng lừa đen, khắc chế cương thi đấy." Nói xong, Xuyên Thiên Hầu ném móng lừa đen trong tay cho Dạ Oanh đang ở phía trước.
"Tô tiên sinh, anh lùi ra sau một chút. Thứ này rất có thể là lấy mạng đấy." Dạ Oanh cảm thấy Tô Vũ nhìn thế nào cũng giống một thư sinh yếu ớt.
Gặp tình huống như vậy, không bị dọa vỡ mật ngay từ đầu đã là rất tốt rồi.
Giờ họ đã được Tô Vũ mời đến, vậy thì họ nên dùng hết khả năng của mình để đảm bảo an toàn cho Tô Vũ.
Chỉ có điều, Tô Vũ lại chẳng để bụng. Cái xác sống trước mặt này, hẳn chính là kết quả sau khi bị Haifra lây nhiễm.
Tuy rằng mấy cái xác sống này đã sớm mất đi ý thức chủ quan, hơn nữa tàn nhãn thích máu, nhưng đối với Tô Vũ mà nói căn bản chẳng đáng nhắc đến.
Lúc này, anh còn thích thú đùa cợt Bạch Nhãn Hạt Tử. "Đội trưởng, trước đây tôi có đọc trên báo, hình như là nói, thi thể thời cổ cũng khá đáng giá, mà ông xem này, cái xác này bảo quản hoàn chỉnh thế này,
tôi thấy mang ra ngoài biết đâu kiếm được cả đống tiền đấy."
Nói xong, anh còn quay đầu nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử, ý là đang xin ý kiến của ông ta.