Hiện tại yêu cầu họ làm như vậy, nói trắng ra chính là bảo họ móc hầu bao ra. Đây là một cuộc chiến thương mại quy mô lớn, Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo đều hiểu rõ.
Cái móc hầu bao này, có lẽ không phải một chút nửa chút, rất có thể chính là toàn bộ tích lũy của họ.
Khi liên quan đến vấn đề này, tin rằng bất cứ ai cũng sẽ do dự, hai người này trầm tư cũng là bình thường.
Dù sao trong mắt họ, cuộc chiến này dù thua hay thắng, cuối cùng dường như đều lỗ.
Bởi vì cạnh tranh của hai bên, dẫn đến giá dược liệu tăng, người kiếm tiền là nhà cung cấp dược liệu với nông dân trồng thuốc.
Nguyên liệu họ mua vào, chẳng phải tương đương với giá cao hơn thị trường sao? Tính thế nào cũng lỗ vốn.
Nhưng Tô Vũ lại tràn đầy tự tin, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.
"Ừm,bi Tô tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực." Thẩm Ngạo. đứng dậy nói với Tô Vũ.
"Này, tôi nói chứ chúng ta thực sự phải làm vậy à? Phải biết không thành công thì thành ma. Chúng ta đang đánh cược sản nghiệp đấy." Ra khỏi bệnh viện, Từ Thiên Thành nắm vai Thẩm Ngạo hỏi.
"Chứ sao nữa? Ông nghĩ Tô tiên sinh sẽ thua à? Cậu ấy từng thua bao giờ chưa?" Thẩm Ngạo nhướn mày hỏi lại.
Thực ra dù là đầu tư kiểu gì, cuối cùng đều sẽ quy về vấn đề tin tưởng. Bởi vì sự trầm ổn mà Tô Vũ thể hiện từ đầu đến cuối.
'Thẩm Ngạo tin tưởng, người này tuyệt đối sẽ không đánh trận khi không nắm chắc. Sự thật lần trước cũng chứng minh điểm này.
Anh là một người tuyệt đối đáng tin cậy, hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, việc Tô Vũ giao cho họ chẳng lẽ cho phép họ nói một chữ "không" sao?
Họ không có lựa chọn, chỉ có thể tin tưởng Tô Vũ.
Đối với Tô Vũ, công ty của Mã Hiểu Lộ nhất định phải giữ, đây là tâm huyết bao lâu nay của Mã Hiểu Lộ, nếu mất thì cô nhất định sẽ rất đau lòng.
Mà Thư Tất cũng tuyệt đối không thể ngừng sản xuất, hơn nữa việc quảng bá thị trường toàn quốc cũng nhất định phải tiến hành đúng hạn.
Mục đích của đối phương chẳng phải là khiến Thư Tất không có cách nào. quảng bá tiếp sao? Tô Vũ không chỉ muốn để nó quảng bá tiếp, mà còn phải tốt hơn trước.
Trước tiên khó khăn thứ nhất đặt ra chính là tin tức Thư Tất tồn tại vấn đề chất lượng. Nếu vấn đề này không giải quyết, muốn quảng bá Thư Tất tiếp, tuyệt đối không tồn tại khả năng này.
Nhưng Tô Vũ có cách của mình có thể đảm bảo khiến người tiêu dùng tin Thư 'Tất không có bất cứ vấn đề chất lượng nào.
Để việc quảng bá tiếp theo diễn ra một cách có trật tự.
Mà sau đó là trong điều kiện giá mua nguyên liệu cao, tiếp tục đảm bảo sản xuất Thư Tất.
Ai cũng biết, giá nguyên liệu tăng, cũng có nghĩa lợi nhuận sản phẩm sẽ tiếp tục bị ép giảm.
Làm sao đảm bảo có lãi, cũng là vấn đề mà Tô Vũ cần cân nhắc.
Đôi khi là vậy, việc nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế khi vận hành dường như rất khó.
Tô Vũ lắc đầu, trước kia chắc hẳn Mã Hiểu Lộ cũng đủ vất vả rồi, cả ngày đều hảo tổn tâm trí.
Xem ra sau chuyện này, Tô Vũ sẽ để Mã Hiểu Lộ rời chức vụ ở công ty, chỉ đảm nhiệm thành viên hội đồng quản trị là đủ rồi.
Anh đã nghĩ kỹ rồi, tranh thủ trước khi con mình chào đời, dẫn Mã Hiểu Lộ đi khắp nơi nhìn ngắm thế giới.
Chắc hẳn đây cũng là tuần trăng mật anh nợ Mã Hiểu Lộ.
Tô Vũ hít sâu một hơi, bây giờ phải nhanh chóng khôi phục lòng tin của người tiêu dùng với Thư Tất.
Mà muốn đạt được hiệu quả này, cần một số người có ảnh hưởng, có thể mang lại năng lượng tích cực cho xã hội lên tiếng ủng hộ.
Tô Vũ nghĩ ngay đến hai người, tuyệt đối có thể giúp được.
Chỉ thấy Tô Vũ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Thiện Bản Thanh ở Kim Lăng.
"A lô, đây là Bộ tư lệnh quân khu, xin hỏi ngài là?" Một cảnh vệ nghe điện thoại nói với Tô Vũ.
"Tôi là Tô Vũ, tôi tìm Thiện lão tướng quân." Tô Vũ đáp lại qua loa.
Cảnh vệ vừa nghe là Tô Vũ, tất nhiên không dám chậm trễ, bèn cung kính nói: "Tô tiên sinh chờ chút, lão tướng quân đang uống trà bên ngoài, tôi đi thông báo ngay đây."
Nói xong, Tô Vũ nghe thấy tiếng đặt điện thoại xuống. Gần hai phút sau, trong điện thoại lại vang lên tiếng người.
"A lô, Tô tiên sinh tìm tôi có việc gì à?" Thiện Bản Thanh vui vẻ nói.
Thực tế, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Tô Vũ gọi điện cho Thiện Bản Thanh.
Cho nên Thiện Bản Thanh có thể đoán được, hẳn là có việc gì đó cần ông ấy giúp.
Tô Vũ cũng cười theo nói: "Đúng là chẳng giấu được Thiện lão tướng quân chuyện gì. Hôm nay gọi điện cho ông đúng là có chút việc nhỏ muốn nhờ ông giúp, không biết Thiện lão tướng quân có tiện không?”
Tô Vũ là ân nhân cứu mạng của Thiện Vũ Băng, nói cách khác, cũng là ân nhân của nhà họ Thiện. Thiện Bản Thanh là người coi trọng tình nghĩa, đừng nói việc nhỏ, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, Thiện Bản Thanh đều sẽ đồng ý không chút do dự.