Truyền Nhân Thiên Y

Chương 114


Bạch Thiên Nam quay đầu lại nhìn, thấy lại là Lương Siêu thì đầu lại ầm ĩ đau nhức.

"Hừ."
"Đại hội phân bộ trong tỉnh, chỉ có các phân bộ Võ Minh trong tỉnh tham gia, cậu không phải người trong Võ Minh thì đến đó xem náo nhiệt hay gì?"
"Ồ?"
Lương Siêu ngẩn ra, hỏi: "Chẳng lẽ Chu Hưng - Chu bộ chủ chưa nói với ông sao? Hơn nửa tháng trước, ông ấy đã thuê tôi làm một chấp sự danh dự.”
"Chu Hưng?"
Bạch Thiên Nam suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ lại chút ấn tượng: "Cậu nói là Chu Hưng phân bộ Võ Minh Thiên Hải? Cậu muốn đại biểu cho phân bộ Thiên Hải tham gia đại hội?”
"Ừm, đúng."
Lương Siêu cười gật gật đầu, lại trêu ghẹo hỏi: "Bạch bộ chủ, không lẽ đến giwof ông vẫn cho là thực lực của ông mạnh hơn tôi đó chứ?"
"Cậu!"
Bạch Thiên Nam lại bị nghẹn một hơi, hít vào không được mà thở ra cũng không xong.

Đương nhiên ông ta sẽ không cho rằng như vậy, cái khác thì không nói, chỉ riêng chuyện hắn có thể giết chết ba người Vệ Tranh đã hơn ông ta rồi, cho riêng hai người trong đó thôi là ông đã khó đối phó nổi.

"Rốt cục Chu Hưng đã hứa cho cậu bao nhiêu chỗ tốt, mà cậu lại đồng ý giúp đỡ ông ta như vậy?"
Bạch Thiên Nam trầm giọng hỏi, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Như vậy đi, chỉ cần cậu đáp ứng tiến vào đại hội phá rối, những gì ông ta đã đáp ứng với cậu, tôi sẽ cho gấp đôi!"
"Thế nào?"
Tuy nói ông ta nhìn Lương Siêu rất không vừa mắt, càng không cam lòng cho hắn bất cứ món đồ nào, nhưng đây cũng là hành động bất đắc dĩ, ai bảo nấm đấm của ông không đủ cứng, đánh không lại người ta đây?

“Bạch bộ chủ, cái này xem như ông đang xin tôi đúng không?"
Bạch Thiên Nam cắn răng, cố nén nghẹn khuất gật đầu.

"Ha ha...!Được rồi, nể mặt thái độ của ông tốt như vậy, cũng không phải không thể thương lượng.”
"Tôi nghe nói lần này người đứng đầu Đại hội phân bộ trong tỉnh sẽ nhận được phần thưởng là một gốc Thiên Sơn Tuyết Liên?"
"Nếu hiện tại ông có thể đưa thứ này cho tôi, sau đó lại đáp ứng thêm mười điều kiện nữa của tôi, tôi có thể..."
“Cậu mơ à!"
Lời còn chưa dứt, Bạch Hạo Nhiên đã nghe không nổi nữa, tức giận mắng ra tiếng.

"Gốc Thiên Sơn Tuyết Liên kia là ba tôi chuẩn bị cho anh trai, làm sao có thể giao cho anh được? Đừng có mơ xa như vậy!”
Lương Siêu nghe vậy, sắc mặt không khỏi lạnh đi.

"Trùng hợp lắm, tôi cũng muốn lấy gốc Thiên Sơn Tuyết Liên kia cho em gái, không có ý định nhường cho người khác, cho nên..."
"Vậy thì tôi đành phải dựa vào thực lực dành lấy nó ở Đại hội phân bộ thôi."
Bạch Thiên Nam yên lặng nhìn chằm chằm Lương Siêu, một lát sau chậm rãi gật đầu.

"Được."
"Cứ là theo lời cậu nói đi."
Vừa nói xong, có một chấp sự vội vàng tiến vào, khom người nói: "Bộ chủ, đã chuẩn bị đủ số người để đi xét nhà nhà họ Long rồi, ngài xem..."
Bạch Thiên Nam gật đầu ý bảo mình có thể xuất phát ngay, nhưng ngay sau đó lại nghe tiếng Lương Siêu cười cười, trong lòng bất chợt rùng mình.


Nói thật, giờ ông ta có chút ám ảnh với tiếng cười của Lương Siêu rồi...!
"Cậu lại cười cái gì!"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy Bạch bộ chủ có chút chậm chạp, tất cả sản nghiệp của nhà họ Long, đã bị các ông chủ lớn của Trấn Giang chia sạch từ sáng hôm rồi."
"Nhưng mà không hẳn là bây giờ ông dẫn người đi sẽ không thu hoạch được gì, bởi vì mấy ông chủ lớn kia không động đến cha con họ Long, giờ đã trói bọn họ vào trong biệt thự nhà họ Long, nếu Bạch bộ chủ đi ngay còn có thể xử lý bọn họ đấy."
Nghe xong, Bạch Thiên Nam một cái lảo đảo một cái lảo đảo, thiếu chút nữa đã té sấp mặt!
Thịt thà xương xẩu gì cũng bị người ta chia hết rồi, chỉ chừa lại cho bọn họ hai tên rắc rối!
Không cần hỏi cũng biết, nhất định là do Lương Siêu để lộ tin tức ra ngoài!
Mình đuổi cả nhà họ Long đi không được lợi gì mà ngược lại, nói không chừng tên nhãi này còn được mấy ông lớn đó còn chuẩn bị biết bao nhiêu quà cảm ơn!
“Được, hay lắm!"
“Tên họ Lương kia, cậu hay lắm, tôi sẽ chống mắt lên chờ xem, xem thử ai có thể cười đến cuối cùng!"
Cuối cùng, Bạch Thiên Nam tức giận rời đi, Hạ Tam Hải nhìn thấy một màn này thì lắc đầu thở dài.

"Tiểu Lương, tuy bề ngoài bộ chủ của bọn tôi nhìn như trung hậu hiền lương, nhưng thực tế lại là một người có thù tất báo, cháu..."
"Cái này tôi đã sớm nhìn ra."
Lương Siêu cười ngắt lời Hạ Tam Hải, nói: "Hạ lão, ông cũng không cần quan tâm những chuyện này.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.


Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Thiên Sơn Tuyết Liên cũng cực kỳ quan trọng đối với tôi, có thể nói là bắt buộc phải có, cho nên xung đột giữa tôi và Bạch bộ chủ là chuyện khó tránh khỏi."
"Aizz, cái này cũng đúng."
......!
Đến lúc trở lại phân bộ, Bạch Thiên Nam vẫn âm trầm nãy giờ rốt cục cũng triệt để bộc phát, đầu tiên là đập nát hết đồ trong văn phòng của mình, sau đó lại mắng chửi Bạch Hạo Nhiên một trận!
Đều là người trẻ tuổi giống nhau, tại sao lại để thực lực chênh lệch lớn như vậy!
Quả thực là khác biệt như trời với đất!
Như một bên là sâu một bên là rồng!
Nhìn vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép của Bạch Thiên Nam, trong lòng Bạch Hạo Nhiên tràn đầy oàn ức, nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ biết mắng con trút giận, không phải ba cũng không phải là đối thủ của người ta sao?”
"Cái gì?"
"Đứa bất hiếu này! Con nói lại lần nữa thử xem!”
Bạch Hạo Nhiên vội vàng nhận sai, lại tiến lại gần xoa dịu tính nóng của Bạch Thiên Nam: "Ba, vì kế hoạch hôm nay, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới đúng!”
"Từ khi thành lập đến nay, phân bộ Võ Minh Trấn Giang chúng ta vẫn luôn chiếm vị trí đứng đầu Đại hội phân bộ trong tỉnh, nếu thật sự để mất đi danh hiệu này trong thời gian ngài nhậm chức bộ chủ, vậy ngài..."
Bạch Thiên Nam giơ tay ngắt lời anh ta, ánh mắt lập lòe suy tính một lúc thì nói: "Đi, gọi điện thoại cho anh con đi.”
"Nói cho anh con biết đột nhiên xuất hiện một chướng ngại vật cản đường, chỉ dựa vào một mình ba sợ là không cách nào giúp nó đoạt được gốc Thiên Sơn Tuyết Liên kia, nếu nó còn muốn thì tự mình trở về lấy đi!"
Bạch Hạo Nhiên nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời.

"Ba hay quá!"
"Từ ba năm trước anh con đã đặt chân vào Tông Sư Cảnh, với thiên phú của anh ấy, chắc là hiện giờ đã có tu vi Tông Sư cảnh đỉnh phong, để anh ấy tự mình ra mặt, nhất định có thể triệt để tiêu diệt khí thế của họ Lương kia!"
“Con thông báo cho anh ấy liền đây!"
Một giờ sau.


Trong một sơn cốc chim ngữ hoa hương, có một thanh niên ngồi xếp bằng nhìn điện thoại di động đang nhíu chặt mày.

Mỹ nữ váy vàng ngồi bên cạnh hắn thấy thế, thì nghi vấn hỏi: "Sư huynh, làm sao vậy?”
"A, không có gì."
"Em trai tôi vừa gửi tin, gần đây bên Trấn Giang xuất hiện một thiếu niên Tông Sư, thực lực hơn cả ba tôi, hơn nữa hắn cũng đang nhắm vào gốc Thiên Sơn Tuyết Liên kia."
"Để bảo đảm không có chuyện gì xảy ra bất ngờ, tôi phải về Trấn Giang một chuyến."
"Cái gì?"
Mỹ nữ váy vàng nghe vậy thì nổi giận, bĩu môi mắng: "Ai không biết trời cao đất dày như vậy, ngay cả thứ đại sư huynh nhìn trúng cũng dám cướp? Thiếu niên Sông Sư thì lớn lắm sao?”
"Từ ba năm trước sư huynh đã là thiếu niên Tông Sư rồi, hiện giờ đã có tu vi Tông Sư đỉnh phong, trở về một chuyến cũng tốt, trực tiếp đánh cho tên đó xuất hiện tâm ma, để xem sau này hắn còn có tư cách gì mà kiêu ngạo nữa!"
Bạch Vân Hi cười cười, rõ ràng cực kỳ vừa ý với lời nói của mỹ nữ váy vàng.

"Được rồi, một tên nhóc không biết sống chết mà thôi, không đáng nhắc tới."
"Nhã Nhi, lần này em cũng nên theo anh trở về đi, thuận tiện gặp gia đình anh một chút, chuyện của hai chúng ta cũng nên xắp sếp mọt chút."
Vân Nhã nghe vậy thì vui vẻ gật gật đầu.

"Ừm, được..."
......!
Hôm sau, Lương Siêu vừa ngồi vào bàn ăn, điện thoại di động liền vang lên.

Người gọi là Dương Thi Vũ mấy ngày rồi không liên lạc.

Nhưng vừa định kết nối thì bất chợt có hai luồn ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía hắn....

Bình Luận (0)
Comment