Truyền Nhân Thiên Y

Chương 457

Chương 457

Một chiêu thua thì liên tục thua!

Chỉ thấy toàn thân Lương Siêu sáng bừng lên ánh sáng vàng nhạt, toàn thân trên dưới đều có tia chớp quấn quanh, vừa cưỡng ép tăng khí thế của mình lên đỉnh cao, vừa không bỏ qua cơ hội mà xông tới trước mặt Võ Thiên Tích.

Không để ông ta có cơ hội thở dốc, hắn tay cong thành trảo bắt lấy cổ tay ông ta rồi đột nhiên bẻ ngược lại!

“Kẽo kẹt, răng rắc!”

Nương theo hai tiếng giòn vang, Võ Thiên Tích bỗng ngửa đầu kêu thảm một tiếng, hai tay đã bị triệt để phế bỏ!

Vậy còn chưa hết, Lương Siêu giống như đang đánh bao cát mà liên tục đánh ra một trăm tám mươi quyền vào ngực, bụng dưới, hai chân, cánh tay, phía sau lưng của ông ta!

Trong nhất thời, Võ Thiên Tích bị đánh cho áo quần rách nát, da cũng bị những tia sét quấn quanh nắm đấm của Lương Siêu làm cháy đen, toàn thân trên dưới rất khó tìm ra một khối thịt còn nguyên vẹn…

Sau đó, Lương Siêu lại như một ngọn núi sắt vừa nhanh vừa mạnh đâm cho ông ta bay ra ngoài như diều đứt dây, thân thể lại lóe lên, dẫn đầu xuất hiện ở nơi ông ta rơi xuống.

Hắn chuyển hai tay thành trảo, nắm chính xác vào hai cổ chân của ông ta rồi đột nhiên dùng lực.

“A!” Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cứ như vậy, sau khi Võ Thiên Tích ngã xuống đất, tứ chi và tu vi đều bị phế, cho dù đau đớn đến mấy cũng không động đậy được chút nào.

“Hô…”

Lương Siêu thở ra một hơi, lắc lắc tay hoạt động xương toàn thân, châm chọc nhìn về phía Võ Thiên Tích nằm trên mặt đất.

“Xem ra mỹ học bạo lực của ông không đặc sắc bằng tôi”

“Lửa giận của tôi xem như phát tiết ra hết rồi, cảm giác rất thoải mái, chỉ là cảm giác của ông lúc này chắc không thoải mái lắm đúng không?”

Võ Thiên Tích lộ ra vẻ mặt đau khổ, dữ tợn, nhiều lần há mồm lại sửng sốt nói không ra lời, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới nói: “Tôi, tôi thân là bộ chủ một phân bộ!”

“Cậu đánh gãy tứ chi, hủy tu vi của tôi, không khác gì vả mặt toàn bộ Võ Minh! Võ Minh tuyệt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu! Sớm muộn gì cậu cũng khó thoát khỏi cái chết!”

“Lấy Võ Minh đe dọa tôi à?” Lương Siêu khinh thường cười một tiếng, nói: “Được, đừng nói tôi không cho ông cơ hội báo thù, tôi sẽ ở lại Xuyên Nam thêm bảy ngày. Trong bảy ngày này ông có thể kêu bạn gọi bè báo thù cho mình, cũng có thể trực tiếp cầu viện tổng bộ Võ Minh của các người, nói tóm lại, cho ông tuỳ tiện tung mọi thủ đoạn đấy, không tiếp nổi coi như tôi thua, được chứ?”

“Ngươi!” Hai mắt Võ Thiên Tích đỏ bừng, cắn răng mà nói: “Họ Lâm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ trả giá bằng mạng sống vì sự ngông cuồng của mình!”

“A… Đã bị tôi đánh thành như vậy mà còn mặt mũi đe dọa à?”

“Cút!”

Tiếng quát vừa dứt, Lương Siêu đã vươn một chân đá Võ Thiên Tích ra khỏi biệt thự, lại bảo Cung Bình giúp ông ta gọi một chiếc xe cứu thương.

“Được rồi.” Cung Bình gật đầu đáp lại, vội vàng liên hệ bệnh viện, Lương Siêu cũng không có nhàn rỗi, quét mắt nhìn về phía Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đang trốn trong góc hẻo lánh kia.

“Trừ tên nửa chết nửa sống bên ngoài biệt thự kia ra, xin hỏi hai vị còn mời viện binh nào khác không?”

“Hiện tại tôi còn chưa đánh đã hứng, còn viện binh thì tranh thủ kêu ra đi, nếu như không còn, vậy…”

Bình Luận (0)
Comment