Truyền Nhân Thiên Y

Chương 790

Chương 790

Lương Mạc lập tức vỗ tay, kích động nói: “Cám ơn ngài đây, thật sự là tôi cũng không muốn làm nữa!”

“Ah đúng rồi, tôi ngoại trừ làm giáo sư Trung y, còn có một chức quan nhàn tản, xin ngài đây thương xót, dứt khoát cắt hết giúp tôi, đã làm gì làm cho trót nhé?”

Nói xong, hắn lấy ra một lệnh bài hình rồng từ trong túi, ném nó vào người Trương Vũ như ném một đồng xu.

Trương Vĩ thuận tay nhận lấy, cảm nhận được trọng lượng nặng trình trịch của ngọc bài trong tay, không khỏi cúi đầu quan sát.

Chỉ thấy ngọc bài kia được điêu khắc từ ngọc Dương Chi thượng hạng, có hình rồng bá đạo, khi thấy mặt chính diện của nó có khắc một chữ “Võ”, trong lòng Trương Vĩ lập tức run lên.

Gã suy nghĩ mấy giây rồi vội vàng lật khối ngọc bài kia lên, khi thấy phía sau có khắc chữ “Ngoại” ra thì triệt để mắt trợn tròn.

Mà bởi vì gã cúi đầu, Trương Thỉ cũng không nhìn thấy biểu lộ khoa trương giờ phút này của gã, vẫn còn tiếp tục đắc ý với Lương Siêu.

“Họ Lương, nếu hiện tại quỳ xuống, dập đầu ba cái cho tôi và cam đoan sau này cách xa Nguyệt nhi thì tôi còn có thể cầu xin giúp anh.”

“Đừng mơ đến chức danh giáo sư, nhưng giữ anh lại trường đại học làm giảng sư, hoặc là phụ đạo viên cũng không thành vấn đề.”

“Như vậy cũng coi như để lại cho anh một cái bát sắt, không đến mức chết đói, ha ha ha!”

Nhưng hắn ta cười không được hai tiếng thì Trương Vĩ sắc mặt xanh đỏ giao nhau đã bị dọa đến toàn thân run lên một cái, sau đó lập tức hung hăng tát vào đầu hắn ta!

Đùng!

Một âm thanh trầm thấp trầm vang lên, nghe thôi cũng đã thấy đau!

“Chú, chú đánh cháu làm gì?”

Trương Thỉ che lấy đầu mà hỏi, mà Trương Vĩ cũng không kịp giải thích cái gì, lập tức cung cung kính kính dâng ngọc bài hình rồng bằng hai tay lên cho Lương Siêu dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn ta.

“Lương, Lương chỉ huy sứ, thật xin lỗi, trước đó tiểu nhân không biết thân phận của ngài, cho nên lời ăn tieg nói đã, đã đắc tội nhiều, mong rằng ngài đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân!”

Chỉ huy sứ?

Đó là cái quỷ gì?

Trương Thỉ không hiểu ra sao, nhưng Thượng Quan Nguyệt biết sơ lược vế hệ thống cấp bậc nội bộ của Võ Minh lại khựng lại, kinh ngạc mà phức tạp nhìn về phía Lương Siêu.

Loại chỉ huy sứ có thể làm thư ký đứng đầu thành phố cấp bậc tương đương với trưởng lão cấp năm cung kính như thế, chỉ có một loại, đó chính là chỉ huy sứ ngoài biên chế cấp bậc đồng đẳng với trưởng lão cấp hai!

“Ai… Ông anh này, anh đang làm gì vậy”

Lương Siêu khẽ thở dài một cái, lời còn chưa nói hết đã dọa Trương Vĩ phịch một tiếng quỳ xuống đất, khiến không ít học sinh lớp hai chung quanh đang chờ xem trò hề của Lương Siêu nghẹn họng nhìn trân trối.

Chú của Trương Thỉ là nhân vật mà dù đối mặt với hiệu trưởng cũng có thể chuyện trò vui vẻ, hiện tại lại quỳ xuống như vậy sao?

Điều này khiến bọn họ dần dần ý thức được, địa vị của thầy Lương mới tới này hình như… Thật không nhỏ!

Bình Luận (0)
Comment