“Ngươi muốn chết!” Gã trung niên hung dữ gào lớn.
Gã hận nhất bị người khác nói là heo, ám chỉ cũng không được, cặp mày rậm rạp lập tức dựng lên, nhấc cây búa lớn trong tay tàn nhẫn nện về phía Lăng Tiêu, một chiêu này còn mang theo khí thế của cường giả Nguyệt cảnh, quần chúng vây xem bốn phía lập tức bị sợ hãi đến mức vội vàng lui về phía sau.
Ngay lúc cây búa sắp chém trúng Lăng Tiêu, trên người y bỗng nhiên xuât hiện một ngọn lửa màu tím đầy quỷ dị, nhiệt độ mãnh liệt tới mức thoáng chốc xung quanh đã bị nung cho nóng bừng, ngọn lửa như một con rồng màu tím gào thét quấn lấy cây búa của gã, lập tức thiêu nó thành tro bụi, ngay sau đó, ngọn lửa tím kia lại mạnh mẽ xông về phía gã trung niên…
Gã thậm chí còn không kịp kêu lên sợ hãi, ngọn lửa kia đã hừng hực xuyên qua lồng ngực gã, sau đó hóa thành những đốm sáng, biến mất trong không trung.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ chứng kiến cảnh này từ đầu tới cuối.
Thời điểm ngọn lửa tím kia biến mất, cơ thể gã trung niên té xuống trong tiếng la hét của đám đông, máu tươi chảy ra ồ ạt, không bao lâu trên mặt đất đã hình thành một vũng máu, còn ngực của gã lúc này đã xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Không ít người nghẹn ngào che miệng, ánh mắt sợ hãi nhìn về nam tử anh tuấn đang cười đến là tao nhã kia, ai có thể ngờ được, một người có nụ cười dịu dàng như vậy lại ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Bang chủ Lang Nha là một kẻ đã hoành hành vài chục năm mà không có ai trị nổi, là một cường giả Nguyệt cảnh thứ thiệt, ấy vậy mà chỉ trong một chiêu của nam tử, đã chết không nhắm mắt, đến cùng phải xui xẻo thế nào mới chọc vào người này chứ.
Chỉ là thủ đoạn độc ác cùng dứt khoát như vậy, tại một nơi vốn hòa bình như thành Hồn Cực bỗng trở nên rất khó nhìn, hơn nữa hôm nay y vừa mới xuất hiện, đã ra tay tàn nhẫn đến thế, quả nhiên làm mọi người hoảng hốt.
Du Tiểu Mặc cũng không ngờ tới, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu.
Hắn còn tưởng cùng lắm là Lăng Tiêu dọa cho chúng chạy mất dép thôi, không ngờ y vừa ra tay đã đoạt mạng của gã trung niên kia. Nhưng hắn cũng không quá giật mình, dù sao lúc trước trong động băng, hắn đã được chứng kiến cảnh Lăng Tiêu dùng một tay đập chết Khương trưởng lão, ngay cả trưởng lão của phái Thiên Tâm cũng dám giết, vậy còn ai mà y không dám giết chứ, tuy Khương trưởng lão là mật thám của ma nhân.
Cho nên Du Tiểu Mặc đã sớm biết Lăng Tiêu là một kẻ cực kì tàn nhẫn, chỉ là dù có chuẩn bị tâm lý kỹ tới đâu cũng không thể sánh bằng nhìn thấy tận mắt.
Mấy người kia vừa nãy còn đắc ý hỏi tội Lăng Tiêu, sau khi nhìn thấy bang chủ nhà mình bị giết đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi tới mức trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lăng Tiêu, hai chân run rẩy tới mức không đứng vững, chớ nói chi là xông lên báo thù cho bang chủ.
“Mang thi thể bang chủ của các ngươi đi, cút nhanh lên nha, hay là nói, các ngươi cũng muốn ở lại làm bạn với bang chủ?” Lăng Tiêu nhìn về phía bọn chúng, dịu dàng nói.
Một đám thủ hạ bang Lang Nha bị cái giọng nhẹ nhàng kia dọa cho đến lông tơ đều dựng đứng lên, nguyên một đám người lập tức nơm nớp lo sợ chạy tới bên cạnh thi thể của gã trung niên, tay chân luống cuống nâng thi thể gã, rồi nhanh chóng biến mất trước mặt bọn họ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lăng Tiêu cúi đầu nói với Du Tiểu Mặc một câu.
Du Tiểu Mặc lập tức lại bám áo y chui vào trong đám đông, giống như tất cả chưa từng xảy ra, nếu không phải vũng máu trên mặt đất kia, rất nhiều người đều cho rằng cảnh tượng vừa nãy chỉ là ảo giác mà thôi, dù sao cũng quá mức khủng khiếp.
Sau khi hai người vừa rời đi không lâu, một đội hộ vệ áo đen dưới sự điều khiển của một gã nam tử chạy tới, đáng tiếc là họ đã tới chậm một bước, vì sự việc không chỉ đã xong mà người cũng đi hết, nếu không phải nhìn thấy vết máu trên mặt đất, cùng với đám đông vừa tản đi, nam tử kia sẽ cho rằng có người cố ý báo tin giả cho mình.
Chậm rãi đi dạo trên đường, ánh mắt Du Tiểu Mặc không ngừng đảo quanh các cửa hàng hai bên phố.
Với tư cách là con đường phồn hoa nhất thành Hồn Cực, hàng hóa buôn bán ở đây đương nhiên đầy đủ hơn Hòa Bình trấn rất nhiều, cứ vài bước lại có thể gặp được một đan phố hoặc cửa hàng bán linh thảo, chỉ là diện tích của những cửa hàng này đều khá nhỏ, bên trong cũng có người đi lại, nhưng không nhiều.
Du Tiểu Mặc rất nhiều vào xem, nhưng Lăng Tiêu không dừng lại, hắn cũng không thể tự chạy vào được.
Hai người đi gần một phút, ánh mắt nhìn loạn bốn phía của Du Tiểu Mặc rốt cục dừng lại ở một cửa hàng chiếm diện tích rất lớn, bảng hiệu màu vàng nhạt viết ba chữ thật lớn ‘Đan Tâm Phường’, ngoài ra, tại góc bên phải của bảng hiệu còn khắc bảy ngôi sao màu đỏ, hiển nhiên đây là sản nghiệp dưới cờ Thất Tinh rồi.
Đây là một cửa hàng có bốn mặt tiền, so với những đan phố xung quanh, nơi này có thể dùng hai chữ xa hoa để miêu tả.
Lúc này, Lăng Tiêu cũng dừng bước, cúi đầu nói với Du Tiểu Mặc: “Chính là chỗ này.”
Du Tiểu Mặc hăng hái gật đầu, theo chân y đi vào đan phố có khí thế bất phàm này, vừa bước vào trong, liền có một mùi thuốc xông thẳng vào mũi, mùi nồng nặc đến mức Du Tiểu Mặc suýt chút nữa đã hắt hơi một cái, nhìn kỹ, trong mắt lập lòe toàn là kinh hỉ.
Không gian bên trong Đan Tâm Phường vô cùng lớn, bốn phía đều có hàng hóa, được bày trong các quầy hàng trong suốt giống như có quy luật nhất định, có lẽ được chế tạo từ thủy tinh, nhưng khác với thủy tinh ở hiện tại, quầy hàng nơi này lợi hại hơn thủy tinh nhiều, bên ngoài còn tỏa ra linh khí nhàn nhạt, bên trong không chỉ trưng bày các loại linh đan đủ cấp bậc, mà còn có rất nhiều linh thảo.
Có thể quầy hàng có công năng khóa linh khí lại, cho nên linh thảo được đặt trong đó không hề có dấu hiệu héo úa, khiến không ít người vừa nhìn đã phải dừng chân ngắm nghía thêm, những quầy khác cũng có rất nhiều người đang đứng đánh giá hàng hóa bên trong, tiếng nói chuyện rôm rả bốn phía.
Du Tiểu Mặc nhìn một chút, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng rồi, linh đan và linh thảo được bày trong quầy đa số đều là trung phẩm, phần lớn là cấp bốn đến cấp sáu, cũng khá thường gặp, còn linh đan và linh thảo cấp thấp hầu như không có, quả nhiên là cửa hàng lớn.
Chỉ là sau khi Du Tiểu Mặc nhìn thấy giá tiền đề trên đó, khóe mắt không kiềm nổi mà giật giật vài cái, dễ sợ, một cây linh thảo cấp bốn mà đòi hai vạn kim tệ, lại còn chỉ là trung phẩm nữa chứ, vậy nếu là thượng phẩm, có khi nào lên tới năm sáu vạn kim tệ không?
Loại buôn bán này quá lời rồi, hắn ghen ghét!
Sau khi nhìn một lần, Du Tiểu Mặc liền buồn bực thu ánh nhìn.
Hắn nhớ tới số tiền lần trước mình kiếm được khi bán linh đan, ngay cả một phần mười cây linh thảo cấp bốn cũng không mua nổi, quả là một sự đả kích nặng nề, nhưng đồng thời Du Tiểu Mặc cũng cảm thấy may mắn vô cùng, may mà chính hắn cũng tự trồng được linh thảo, nếu không dù có bán thân cũng chẳng mua nổi quá.
Lúc trước cũng từng nghe đại sư huynh nói qua, mặc dù đan sư là một nghề kiếm tiền rất dễ, nhưng cũng là một nghề cực kỳ đốt tiền, hiện tại xem ra, lời nói này không sai chút nào!
“Hai vị tiên sinh, có cần hỗ trợ gì không?”
Một thị nữ mặc áo trắng đi về phía hai người, ánh mắt điềm tĩnh đánh giá họ, cuối cùng không ngoài dự đoán rơi vào trên người Lăng Tiêu, tư thái cung kính.
Lăng Tiêu không lập tức trả lời nàng, mà lúc nàng đang nói thì liếc qua Du Tiểu Mặc, y vẫn chưa quên mấy lời mà tiểu sư đệ của y nói ở phòng đấu giá đâu, chỉ là lúc y nhìn sang, tiểu sư đệ không những chẳng thèm liếc thị nữ kia, ngược lại còn mải nhìn ngó xung quanh, không biết là đang nhìn gì, lúc này mới hài lòng thu ánh mắt.
“Các ngươi có thu linh đan không?”
Thị nữ sửng sốt, sau đó khiêm tốn gật đầu, “Có thu, là ở lầu hai, mời hai vị tiên sinh đi theo ta.”
Sau đó, Du Tiểu Mặc liền bị Lăng Tiêu nắm tay dắt tới lầu hai.
Lầu hai của Đan Tâm Phường không xa hoa như lầu một, ngược lại còn lộ ra chút hương vị đơn giản mộc mạc, dùng màu trắng làm màu củ đạo, trong đại sảnh cũng đặt rất nhiều chiếc tủ làm bằng thủy tinh trong suốt, bên trong tủ được bày mấy cái hộp ngọc, đa số đều là linh thảo, nhưng cái khiến người ta khinh ngạc ở đây đó là, đa số linh thảo đều là thượng phẩm, phát ra tia sáng trắng nhàn nhạt, chỉ nhìn cũng biết không phải là linh thảo thông thường.
Khó trách Đan Tâm Phường có thể trở thành đan phố lớn nhất thành Hồn Cực, quả nhiên có vài phần nội tình.
Trong sảnh có không ít người, đánh giá những người này một lúc, Du Tiểu Mặc cũng có thể cảm giác được sự cường đại trong linh hồn của họ, hiển nhiên đều là đan sư, mà cũng phải thôi, người đến mua linh thảo đa số đều là đan sư.
Thị nữ dẫn hai người trước mặt một lão giả mặc đạo bào màu đen, sau đó mới trình bày rõ tình huống.
Lão giả phất tay cho nàng lui ra, lúc này mới chuyển ánh mắt qua phía hai người, cuối cùng thì Du Tiểu Mặc cũng được nhìn thẳng vào rồi, linh đan mà một đan sư cấp thấp luyện được có hạn, cũng chỉ đến cấp ba, đa số lại còn là hạ phẩm, mà Đan Tâm Phường thì không thu linh đan cấp thấp.
Du Tiểu Mặc đương nhiên cũng hiểu được ý của lão, cũng không giải thích nhiều, chỉ lấy năm bình linh đan trong túi trữ vật ra rồi đặt trước mặt lão.
Lão giả cầm lấy một lọ trong đó, vừa mở miệng bình đã có một mùi thuốc sực nức xông vào mũi, sắc mặt lão giả khẽ thay đổi, lập tức đổ ra một viên linh đan, chỉ thấy một viên linh đan rất tròn có màu vàng kim óng ánh lăn từ miệng bình tới lòng bàn tay lão, theo màu sắc và linh khí của linh đan mà đánh giá, đều thuộc loại thượng thừa, rõ ràng là một viên linh đan cấp hai thượng phẩm.
Lão giả lại nhìn bên trong bình thêm lần nữa, trong đó thậm chí còn có hơn năm mươi viên, vội vàng xem xét bốn bình linh đan khác, đều là linh đan cấp hai thượng phẩm, mỗi bình có năm mươi viên, trong mắt lão giả nhanh chóng lóe lên một chút sửng sốt.
“Cái này… đều là ngươi luyện?” Lão giả nghi ngờ nhìn về phía Du Tiểu Mặc.
Rất khó tưởng tượng thiếu niên cho lão cảm giác linh hồn chẳng có gì mạnh mẽ, tuổi cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi lại là đan sư cấp hai, quan trọng nhất là, hắn lại có thể luyện được hai trăm năm mươi viên linh đan thượng phẩm.
Phải biết, dù Đan Tâm Phường là đan phố lớn nhất trong thành, nhưng cũng khó mà lấy ra được hai trăm năm mươi viên linh đan thượng phẩm cùng một lúc, hơn nữa sao hắn có thể tìm được nhiều linh thảo thượng phẩm như vậy chứ?