Ngày hôm sau, lúc Du Tiểu Mặc ra khỏi cửa, mấy vị sư huynh đệ ở bên cạnh cũng đã tới Linh Thảo Đường rồi.
Quan hệ của Du Tiểu Mặc với bọn họ là dạng không mặn cũng không nhạt, bình thường nếu gặp được thì sẽ chào hỏi một câu, cho nên không thân thiết mấy.
Bọn họ đại khái cũng biết rõ tình cảnh của mình lúc này, dù sao thì tư chất không tốt, lại còn nhập môn muộn nhất, cho nên sẽ có một chút suy nghĩ khác, sáng sớm lập tức đi tìm mấy vị sư huynh có bối phận cao hơn để nịnh nọt.
Du Tiểu Mặc là người đến cuối cùng.
Người hướng dẫn bọn họ vẫn là đại sư huynh Phương Thần Nhạc, bởi vì ấn tưởng của đại sư huynh đối với Du Tiểu Mặc mấy ngày trước đó cũng không tệ lắm, cho nên lúc nhìn thấy hắn chỉ mỉm cười gật đầu, cũng không trách cứ gì thêm.
Phản ứng của mấy sư huynh đệ kia thì hoàn toàn ngược lại, vì mọi người phải đợi một mình Du Tiểu Mặc, cho nên sắc mặt cũng không vui vẻ cho lắm, lại thấy đại sư huynh không thèm quở trách hắn, càng thêm không thích.
Du Tiểu Mặc còn đang mải xấu hổ vì mình tới muộn, bởi vậy cũng không chú ý tới mọi người đã có chút bất mãn với hắn, biết làm sao giờ, tối hôm qua hắn đọc sách tới khuya, kết quả hôm nay liền dậy trễ.
Đợi hắn ngồi xuống, Phương Thần Nhạc bới bắt đầu bài giảng ngày hôm nay.
Việc quan trọng của đan sư là luyện đan, nhưng cũng không phải bảo luyện thì sẽ luyện được, bởi vì luyện đan còn cần một vật môi giới quan trọng nhất, đó chính là sức mạnh của linh hồn, sức mạnh của linh hồn chỉ có thể xuất hiện nếu linh hồn có màu sắc, cho nên điều đầu tiên phải làm để bước vào nghề đan sư chính là kích phát sức mạnh của linh hồn.
Làm sao để kích phát sức mạnh của linh hồn, đây chính là nội dung quan trọng nhất ngày hôm nay mà Phương Thần Nhạc muốn nói.
“Quá trình kích phát sức mạnh của linh hồn sẽ hơi nguy hiểm một chút, nhưng nguy hiểm không lớn, miễn là mọi người dựa theo trình tự ta nói mà làm theo thì sẽ không có vấn đề.”
Phương Thần Nhạc nói, tiếp theo liền tự đem mấy cây linh thảo trên tay phát cho mỗi người một cây, sau khi mọi người đều cầm được linh thảo, mới tiếp tục giải thích.
“Hiện tại thứ các ngươi đang cầm trong tay là một loại linh thảo có tên hồn thảo, nó là linh thảo cấp hai, nhưng khác hẳn so với những linh thảo bình thường khác, tác dụng lớn nhất của nó không phải là để luyện đan, mà là kích phát sức mạnh của linh hồn, bây giờ, các ngươi hãy ngắt mảnh lá mềm nhất ở giữa, sau đó nuốt xuống, cảm nhận dược lực bên trong, có thể sẽ hơi đau đớn một chút, nhưng mà nhịn một lúc là sẽ qua ngay thôi.
Phương Thần Nhạc dứt lời, tâm trạng của mọi người lúc này đều nóng lòng để được ăn hồn thảo.
Du Tiểu Mặc cũng không khác, hắn cẩn thận ngắt cái mảnh lá kia, sau đó ngậm vào trong miệng…
Thời gian một phút trôi qua, Du Tiểu Mặc cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lúc này trán đã đẫm mồ hôi, áo sau lưng cũng ướt sũng, giống như vừa từ dưới nước chui lên, ý nghĩ đầu liên xuất hiện trong đầu hắn là, bị lừa rồi.
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được cái gọi là ‘hơi đau một chút’ của đại sư huynh, cái này mà gọi là một chút hả, quả thực là sống không bằng chết thì có, hắn suýt chút nữa thì cắn lưỡi tự tử, may mắn mà còn chịu được.
Nhìn những người khác, tuy rằng đều chịu nổi, nhưng ai cũng thảm thiết hơn hắn rất nhiều, cả người đều không còn tí sức nào.
“Xem ra tất cả mọi người đều vượt qua được, vậy đại sư huynh chúc mừng các người đã thành công bước vào ngưỡng cửa luyện đan nhé.” Phương Thần Nhạc cười tủm tỉm nhìn họ, không ảnh hưởng chút nào với mấy ánh mắt ai oán của mọi người.
Mặc dù ai cũng cảm thấy đại sư huynh thật xấu mà, nhưng chẳng ai dám nói gì.
“Đại sư huynh, tiếp theo là chúng ta có thể học tập cách luyện đan rồi phải không?” Du Tiểu Mặc miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo mà hỏi.
“Sức mạnh linh hồn của các ngươi đã được kích phát, tất nhiên là có thể, chỉ là có một số việc ta phải nói trước.” Phương Thần Nhạc thấy người khôi phục đầu tiên là hắn, không khỏi gật đầu thỏa mãn.
Mọi người lập tức vểnh tai lắng nghe.
Phương Thần Nhạc nói: “Khóa học ngày hôm qua ta đã nói qua cho mọi người, linh thảo cấp một là loại linh thảo cấp thấp nhất, cho nên có thể tìm thấy ở rất nhiều nơi, bởi vì thế các ngươi cũng có thể vô điều kiện mà nhận linh thảo cấp một, bất kể số lượng bao nhiêu, nhưng từ linh thảo cấp hai trở lên, Đô Phong sẽ căn cứ vào tình hình của các ngươi, mỗi tháng giao cho số lượng nhất định.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy, việc hạn chế này mặc dù để ngăn chặn hiện tượng lãng phí, nhưng cũng tạo thành một tai hại không hề nhỏ, không đợi hắn lên tiếng hỏi, đã có người nói ra.
“Đại sư huynh, nếu như dùng hết linh thảo rồi, thì phải làm sao?”
“Nếu như muốn dùng nữa, vậy cũng chỉ có thể trao đổi, có hai cách, một là dùng sức lao động để đổi lấy điểm cống hiến, sau đó căn cứ vào điểm cống hiến mà nhận số linh thảo tương đương, ví dụ như, quét dọn phòng ăn, Linh Thảo Đường, hoặc giúp sư thúc sư bá nào đó chăm sóc vườn linh thảo các loại.” Phương Thần Nhạc vừa cười vừa nói.
Nghe xong lời giải thích của hắn, mọi người không khỏi nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ ra được, thật vất vả mới có thể vào phái Thiên Tâm, cuối cùng vẫn phải làm việc vặt.
Ngược lại Du Tiểu Mặc có chút tò mò: “Đại sư huynh, còn cách thứ hai là gì?”
Nét vui vẻ trên khuôn mặt Phương Thần Nhạc càng ngày càng sâu: “Cách khác thì đơn giản hơn nhiều, chính là xuống núi mua, dưới núi có rất nhiều cửa hàng đều bán linh thảo, chỉ là các ngươi phải tự bỏ tiền của mình ra mua, về vấn đề này phái Thiên Tâm không có quản lí nghiêm khắc lắm, một tháng mỗi đệ tử đều có thể xuống núi hai lần.
Nghe thế có mấy người đều thở phào một tiếng.
Khuôn mặt Du Tiểu Mặc thì khổ sở thấy rõ, cái cách này đối với hắn là cách vô dụng, bởi vì hắn không có tiền, xem ra, hắn lại có thêm một nhiệm vụ nữa, đó chính là kiếm tiền!