Trên võ đài rộng lớn, không gian bị bóp mèo bởi từng cơn bão linh hồn.
Trong tất cả uy áp của những linh hồn dồi dào này, có mấy đường là bắt mắt nhất, theo thứ tự là Đằng Tử Tâm, Sài Chính, Thanh Thu, và một thí sinh không quen mặt nhưng thực lực rất khá.
Mặc dù cấp bậc của Đằng Tử Tâm thấp hơn những người khác, nhưng nàng đã từng tu luyện công pháp và kỹ pháp cao cấp, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ để nàng đứng ngang hàng với những người khác rồi.
Một lúc lâu sau, bầu không khí giằng co trên võ đài đột nhiên bị một thí sinh phá vỡ.
Người đầu tiên ra tay là một nữ đan sư, nàng chủ động công kích người bên cạnh, kết quả đã dẫn tới phản ứng dây truyền, từng đợt từng đợt sức mạnh linh hồn bắt đầu cuồng bạo oanh tạc, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, có người chỉ biết chật vật bỏ chạy.
Đằng Tử Tâm và mấy người khác cũng không nương tay, sức mạnh linh hồn cuồng bạo không ngừng phóng tới các thí sinh xung quanh, chỉ một lát sau đã có vài người bị quét xuống khỏi võ đài, trực tiếp bị loại.
Du Tiểu Mặc chú ý tới, lúc Đằng Tử Tâm và Sài Chính vừa thanh lý những thí sinh khác, vừa cố ý tiến tới gần nơi hắn đang đứng, xem ra, bọn họ có ý định xử lý những người khác xong, sẽ hợp sức đối phó hắn.
Hiển nhiên Đồng Việt Húc cũng phát hiện ra tình trạng này, không nén nổi lo âu liếc nhìn Du Tiểu Mặc, “Bọn họ chuẩn bị đối phó với ngươi, ngươi có kế hoạch gì chưa?”
Du Tiểu Mặc nói thẳng: “Tạm thời không có…”
Đồng Việt Húc im lặng một lúc, “… Ta cảm thấy chúng ta có thể xuống tay trước.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc trả lời: “Xuống tay trước như thế nào?”
Đồng Việt Húc nói: “Tuy Đằng Tử Tâm có tu luyện kỹ pháp cao cấp, nhưng cấp bậc của cô ta thấp nhất ở đây, chúng ta có thể ra tay với Đằng Tử Tâm đầu tiên.”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Ngươi nói là… Đánh lén hả?”
Đồng Việt Húc gật đầu, “Đúng vậy, bây giờ cô ta đang đối phó với những người khác, chắc hẳn đã dùng hết không ít sức mạnh linh hồn, nếu bây giờ chúng ta đánh lén thì tỉ lệ thành công lên tới tám phần.
Du Tiểu Mặc đột nhiên lắc đầu, “Không được, Đằng Tử Tâm có thứ để khôi phục lại sức mạnh linh hồn.”
Đồng Việt Húc hơi kinh ngạc, nhưng y không hỏi vì sao hắn lại biết Đằng Tử Tâm có thứ đó, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bên phía Sài Chính có Chung Cảnh Sơn giúp đỡ, tỉ lệ đánh lén hắn thành công không cao, bởi như vậy, chúng ta chỉ có thể cố gắng lôi kéo những người khác.
Mặc dù Đồng Gia nằm trong tứ đại gia tộc ở Viêm thành, nhưng quy tắc của Đồng gia khác hoàn toàn với Đằng gia và Sài gia, luôn có những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với con cháu, mặc dù trong học viện cũng có thế lực của Đồng gia, nhưng mỗi người trong Đồng gia đều phải học được độc lập tự chủ, bất kể là ở học viện, hay ở những nơi khác, đây cũng là lý do tại sao từ khi Đồng Việt Húc tiến vào học viện tới nay, vẫn chỉ đơn độc lo cho bản thân mình.
Du Tiểu Mặc nói: “Nếu như thắng được đám người Đằng Tử Tâm thì còn phải đạp đồng minh xuống dưới hả?”
Đồng Việt Húc nói: “… Có năm vị trí.”
Du Tiểu Mặc đáp: “Vậy thì chỉ có thể lôi kéo được ba người.”
Đồng Việt Húc im lặng chớp mắt một cái, “Thực ra không cần phải lo lắng việc này, chúng ta có thể lôi kéo… Người kia và bạn bè hắn.”
Du Tiểu Mặc nhìn theo hướng ngón tay của Đồng Việt Húc, là thí sinh có thực lực không tệ kia, cũng là đan sư có thể so đấu với Đằng Tử Tâm.
Du Tiểu Mặc không rành việc thương lượng với người khác cho lắm, nên cuối cùng cho Đồng Việt Húc ra mặt, người kia chỉ chần chừ một lát là đồng ý rồi, có lẽ người nọ cũng hiểu rõ thế cục lúc này, Đằng Tử Tâm đã liên thủ với Sài Chính, nếu như hắn không tìm người liên thủ thì kết quả chỉ sợ là sẽ bị hai người kia ép xuống dưới đài, hơn nữa hắn còn có hai người bạn.
“Ta là Phong Trì Vân, hai vị nghĩ nên đánh trả họ thế nào, ta nghe nói Thanh Thu có chút giao tình với Sài Chính, nếu như ba người họ hợp tác, sẽ rất bất lợi với chúng ta.” Nam tử nói chẳng vào việc chính.
Tác phong dứt khoát như vậy làm cho Du Tiểu Mặc mở mắt mà nhìn, xem khí thế của người nọ, hẳn là một người có thực lực khá xuất sắc, không ngờ lại không được ai biết đến.
Đồng Việt Húc nói: “Đúng thế, nhưng những thí sinh khác cũng không phải dễ bắt nạt, đợi đến cuối cùng, ta tin họ sẽ bị tổn thất không ít, khi đó cũng là thời cơ tốt để chúng ta ra tay.”
Phong Trì Vân gật đầu đồng ý, chợt nói thêm: “Cái này ta đồng ý, nhưng họ chỉ có ba người, thực lực cũng không tệ, chúng ta phải phân chia thế nào?”
Du Tiểu Mặc nhấc tay nói: “Ta có thể đối phó với Sài Chính.”
Hai người không có ý kiến gì, nói sao thì thực lực của Du Tiểu Mặc vẫn còn đó, tuy nhìn cấp bậc thì thấp, nhưng trên thực tế lại có sức chiến đấu rất mạnh, dù Sài Chính là đan sư cấp sáu thượng phẩm, nhưng chưa hẳn đã có phần thắng.
Phong Trì Vân nói: “Vậy cứ giao Thanh Thu cho ta đi.”
Đồng Việt Húc chắp tay cười ôn hòa: “Thế thì cám ơn nhị vị.”
Thực lực của Đồng Việt Húc khá thấp, chỉ có thể đánh được với Đằng Tử Tâm có cấp bậc ngang bằng thôi.
“Các ngươi đã bàn xong chưa?” Hai người bạn của Phong Trì Vân đang giúp bọn họ ngăn trở công kích của những người khác, để cho ba người có thời gian nói chuyện, lúc này rốt cục cũng không chịu nổi nữa, giọng điệu rất vội vàng.
Phong Trì Vân lập tức tiến lên, không nói hai lời liền cho đối thủ một kích, người nọ không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt đã bị đẩy xuống khỏi võ đài.
Du Tiểu Mặc khẽ kinh hô một tiếng, quả nhiên Phong Trì Vân có phần che giấu thực lực.
Sau đó hắn và Đồng Việt Húc cũng xông ra, lần lượt tiến về phía Sài Chính và Đằng Tử Tâm, tình hình chiến đầu đã dần dần đến hồi kết, trên đài chỉ còn lại không đến một nửa số thí sinh, bây giờ chính là thời điểm phân thắng bại.
Đối diện, Sài Chính thấy Du Tiểu Mặc xông về phía gã, trong ánh mắt bỗng hiện lên sự âm tàn.
Gã còn chưa đi tìm hắn, Du Tiểu Mặc đã tự đưa tới cửa, đúng lúc lắm.
Không đợi Du Tiểu Mặc chạy trước mặt, Sài Chính đã nhanh chóng kết thủ ấn, sức mạnh linh hồn trong cơ thể lập tức tuôn ra dữ dội, trong thoáng chốc sức mạnh linh hồn khí thế đã ngưng thụ thành một con mãnh hổ vô hình, gào thét lao về phía Du Tiểu Mặc.
Cảm nhận được sức mạnh của Sài Chính, Du Tiểu Mặc nhanh chóng dừng lại, một dòng sức mạnh linh hồn tuôn ra khỏi mi tâm của hắn, nhanh chóng hình thành một nắm đấm, xé gió đánh mạnh lên đầu mãnh hổ.
Hai luồng sức mạnh linh hồn va vào nhau, không gian chung quanh cũng bị đè ép đến biến hình.
Dù là cú đấm của Du Tiểu Mặc, hay mãnh hổ của Sài Chính, đều sụp đổ trong giây lát, hiệp đầu tiên coi như ngang tay.
Có điều hai bên đều biết, đối phương không dùng hết toàn lực.
Sài Chính thấy Du Tiểu Mặc đánh tan mãnh hổ của mình cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói với Chung Cảnh Sơn đằng sau lưng: “Chúng ta cùng tiến lên, ngươi chặn hắn, ta sẽ cho hắn một đòn trí mạng.”
Chung Cảnh Sơn nhìn về phía Du Tiểu Mặc, trong ánh mắt là một mảnh lãnh ý, gật đầu nói: “Được.”
Nói xong, gã liền bắt đầu kết thủ ấn, còn Sài Chính thì lùi về phía sau gã, có vẻ đang chuẩn bị sát chiêu gì đó.
Du Tiểu Mặc ‘Ồ’ một tiếng, ánh mắt chuyển từ Sài Chính qua Chung Cảnh Sơn, hắn có chút ấn tượng về người này nè, có điều ở hai vòng trước sự chú ý của hắn đều đặt ở những người khác, cho nên không chú ý tới gã mấy.
Kết xong thủ ấn, Chung Cảnh Sơn liền cười âm độc: “Du Tiểu Mặc, nếm thử một chút đi.”
Vừa nói nói xong, một đợt sức mạnh linh hồn tuôn trào ra khỏi thân thể Chung Cảnh Sơn trong nháy máy, sau đó trước mặt Du Tiểu Mặc liền xuất hiện một con mãng xà vô hình, mang theo sát khí bạo ngược, con mãng xà khổng lồ rít lên một tiếng, rồi lao thẳng về phía Du Tiểu Mặc.
Lông mày Du Tiểu Mặc hơi nhướn lên, lật tay kết ấn, một dòng sức mạnh linh hồn nhanh chóng ngưng tụ thành hình ở đầu ngón tay hắn, hào quang càng ngày càng mãnh liệt, ngay thời điểm cự mãng sắp xông tới, những đường sức mạnh linh hồn kia như từng tia laser bắn ra khỏi đầu ngón tay, đánh trúng vào trong miệng mãng xà.
“Ầm!”
Còn chẳng hề có chút giằng co nào, cả con mãng xà khổng lồ lập tức bị phá hủy.
Sức gió vô hình quật vào Chung Cảnh Sơn làm gã không tự chủ được lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, lãnh ý trong đáy mắt đã bị kinh hãi sâu đậm thay thế.
Gã lại không thể giằng co với Du Tiểu Mặc được một lúc ư, thất bại dứt khoát như vậy sao.
Cảnh tượng này cũng làm những người khác bất ngờ.
Dưới đài lập tức vang lên từng đợt kinh hô, ánh mắt của một số người không kiềm chế được tia dị sắc.
Những người kia là người ủng hộ Sài gia và Chung Cảnh Sơn, không khỏi quay sang nhìn nhau, họ đều có thể thấy sự khó tin trong ánh mắt đối phương.
Sài Chính vốn đang chuẩn bị thi tiển kỹ pháp nheo mắt lại, cứ tưởng rằng Chung Cảnh Sơn có thể chèo chống mấy hiệp với Du Tiểu Mặc, không thể ngờ được thậm chí còn chưa tới một hiệp, nhưng thủ ấn của gã cần thời gian.
Du Tiểu Mặc nhếch miệng cười với Sài Chính, thoắt cái đã vọt tới.
Chung Cảnh Sơn còn chẳng ở lại được trong phòng trọng lực tới 25 phút, nghĩ sao mà muốn ngăn cản hắn vậy? Đây không phải nằm mơ thì là cái gì!
Sài Chính không muốn đánh nhau chính diện với Du Tiểu Mặc, gã còn nhớ rõ Đằng Tử Tâm đã nói với mình một việc, nửa năm trước Du Tiểu Mặc đã đổi được một quyển kỹ pháp cao cấp thượng phẩm, tuy không biết hiện tại hắn đã luyện thành công chưa, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút là việc nên làm.
Du Tiểu Mặc cười nói: “Sài Chính, ngươi sao thế, đi ra ngoài quên mang lá gan theo hả?”
Nghe vậy, cả khuôn mặt Sài Chính đều đen thui.
Đúng lúc này, một bóng trắng đột nhiên đứng chắn ngay giữa họ.
Du Tiểu Mặc bất ngờ, vội vàng ngừng lại, tập trung nhìn vào, không phải Đằng Tử Tâm thì còn ai nữa, hắn lập tức nhìn về phía Đồng Việt Húc, lúc này Đồng Việt Húc đang bị một nam một nữ níu chân, nam thì hắn không biết, còn nữ chính là Hải Lan nọ.
Thực lực hai người cộng lại cũng không bằng được Đồng Việt Húc, nhưng nếu họ đã cố ý muốn giữ chân Đồng Việt Húc, thì trong một thời gian hắn y cũng không thể thoát khỏi được, xem ra Đằng Tử Tâm đã sớm có kế hoạch.