Du Tiểu Mặc cảm giác có người đỡ mình, chỉ có thể liếc nhìn Lăng Tiêu một lần cuối, sau đó ngất đi.
Sức mạnh linh hồn bị tiêu hao? Lăng Tiêu liếc qua liền nhìn ra được tình trạng của hắn, hơi nhăn mày.
Y không hiểu gì nhiều về nghề đan sư này lắm, nhưng y biết rõ một điều, trong lúc đang luyện đan, đan sư đều có thể cảm giác được sức mạnh linh hồn của mình còn lại bao nhiêu, vì thế lúc cảm giác sức mạnh linh hồn của mình không còn nhiều, rất nhiều đan sư đều ngừng luyện đan, nghỉ ngơi một chút rồi mới bắt đầu, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra nguy hiểm.
Ví dụ như sức mạnh của linh hồn bị khô kiệt, tạm thời không thể hồi phục lại, lại ví dụ như toàn thân mệt mỏi, vài ngày không thể động đậy nổi.
Thế nhưng mà Du Tiểu Mặc lại tiêu hao gần hết sức mạnh linh hồn của mình trong lúc luyện đan. Lăng Tiêu không thể giải thích vì sao, nhưng vẫn bế hắn lên, ngoài dự liệu, thiếu niên này còn nhẹ hơn cả y tưởng tượng, ôm người đặt lên giường, ánh mắt Lăng Tiêu nhanh chóng liếc viên linh đan hắn vẫn nắm chặt trong tay, là do viên linh đan này?
Đẩy ngón tay của Du Tiểu Mặc ra, Lăng Tiêu mới lấy được hình dạng của viên linh đan. Cũng chỉ là một viên linh đan cấp một, nhìn qua thì thấy rất bình thường, linh khí ẩn chứa còn không cô đọng nhiều như chỗ y từng ở trước kia.
Nhưng mà…
Viên linh đan cấp một này không giống với đám linh đan y đã ăn hôm qua, năng lượng ẩn chứa bên trong dường như còn tinh khiết hơn, cô đọng hơn, quan trọng nhất là, tạp chất ít hơn chỗ linh đan hôm qua rất nhiều, điều này thực sự khiến y bất ngờ, xem ra tên tiểu sư đệ hờ này luôn có thể mang tới cho y nhiều loại kinh hỉ đến vậy.
Lăng Tiêu híp mắt, tiện tay ném linh đan vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt.
Vậy là, viên linh đan mà Du Tiểu Mặc liều mạng tiêu hao hết sức mạnh linh hồn để luyện, đã bị y ăn mất như vậy đấy.
Hít sâu một hơi, Lăng Tiêu cảm nhận được viên linh đan này quả thực là viên linh đan ngon nhất mà y đã từng ăn, linh khí ẩn chứa trong linh đan không nhiều, nhưng cực kỳ tinh khiết, theo yết hầu tràn tới khắp tứ chi, đã từ rất lâu rồi y mới cảm nhận được loại cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu như thế này.
Sau khi ăn xong linh đan, Lăng Tiêu đi tới bàn gỗ.
Trên chiếc bàn gỗ đơn sơ bày ba chiếc lọ cùng với một ít vụn linh thảo, trong bình đựng mấy chục viên linh đan, Lăng Tiêu nhìn lướt, theo thứ tự là mười viên tới năm mươi viên, sau nếm thử mỗi loại một viên, không khỏi nhíu mày.
Hương vị đều không giống, hơn nữa còn không ngon bằng một nửa viên linh đan kia.
Sắc mặt Lăng Tiêu thay đổi, cuối cùng lại đặt sự chú ý vào Du Tiểu Mặc vẫn còn đang hôn mê.
Cơ thể gầy yếu, cái cổ mảnh khảnh, chỉ cần y dùng sức một chút cũng có thể làm cho hắn biến mất khỏi thế giới này, nhưng mà, tên thiếu niên yếu tới mức không đáng để nhắc tới kia lại luyện ra một loại linh đan khiến y vừa ăn đã thích, việc này, cho dù rất nhiều đan sư cao cấp đều chưa từng để lại một chút cảm xúc nào với y.
Không thể không nói, hứng thú của y dành cho hắn đã càng ngày càng nhiều.
“Nể tình viên linh đan ngươi luyện, giúp ngươi một lần là được.”
Lăng Tiêu cúi người, nếu nhìn từ phía sau, gần như cả người y đều đè lên người Du Tiểu Mặc, một tay đỡ lấy cằm hắn, cách không mà độ khí.
Hình như khí này có công hiệu rất thần kì, Du Tiểu Mặc vốn đang nhắm chặt hai mắt, mí mắt đột nhiên cử động, mười giây sau mới từ từ mở ra, cảnh tượng đập thẳng vào tầm mắt hắn là một khuôn mặt phóng đại, tuy rằng rất tuấn lãng nhưng lại làm hắn hết hồn.
Toàn thân Du Tiểu Mặc run lên, đầu cố gắng tìm cách lún xuống dưới gối: “Ngươi ngươi ngươi… muốn làm gì?”
Lăng Tiêu thấy hắn sợ như vậy, khóe miệng khẽ cong cong: “Vừa rồi ngươi bất tỉnh, cho nên ta độ khí cho ngươi.”
“Độ khí?” Du Tiểu Mặc đột ngột cao giọng, trợn tròn mắt khó tin mà nhìn Lăng Tiêu, sau đó che miệng mình, bộ dạng như mới bị sàm sỡ, làm Lăng Tiêu thấy mà vui quá chừng.
“Ngươi phản ứng kiểu gì thế?” Y hỏi.
Du Tiểu Mặc rũ mắt, ấm ức trả lời: “Không có, không có gì.”
Nói dối, Lăng Tiêu rõ ràng nhìn thấy cái vẻ mặt hắn đang hiện ra biểu lộ ‘Ngươi ức hiếp ta’ kia kìa, “Tiểu sư đệ, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan nha.”
Ta cũng không phải trẻ con!
Du Tiểu Mặc chép miệng, do dự một lúc mới hỏi: “Lăng sư huynh, ngươi, ngươi vừa mới, ừm, độ khí cho ta như thế nào?” Nói xong, chưa đợi Lăng Tiêu giải thích, mặt hắn đã đỏ lựng, hắn không muốn hiểu sai đâu, nhưng hai chữ độ khí này vốn đã khiến cho người ta hiểu lầm rồi mà.
Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt hắn, cho tới khi thấy hai má Du Tiểu Mặc càng ngày càng đỏ, cảm giác sắp ứ máu tới nơi, khóe miệng y mới chầm chậm nở một nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Đương nhiên là miệng đối miệng rồi!”
Giống như một tiếng sét giữa trời quang, Du Tiểu Mặc hoàn toàn đờ đẫn, trong đầu đang chạy vòng vòng ba chữ ‘Miệng đối miệng’.
Hức, nụ hôn đầu tiên của hắn, vậy mà mất thật rồi, hơn nữa còn mất cho một nam nhân!
Nét mặt của hắn thật sự làm cho Lăng Tiêu càng xem càng vui, lần đầu tiên y gặp được một người có biểu cảm phong phú như vậy đó.
Tuy rằng thấy rất buồn cười, nhưng Lăng Tiêu cũng không quên chuyện quan trọng, mở miệng hỏi: “Tiểu sư đệ, chẳng lẽ sư huynh của ngươi không nói cho ngươi biết về sự nguy hiểm của việc tiêu hao sức mạnh linh hồn sao?”
“A?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, cả gương mặt chỉ có biểu lộ tủi thân và ngơ ngác, còn thiếu điều không dán lên hai hàng nước mắt nữa thôi.
Lăng Tiêu ngồi dậy, giải thích: “Nguyên nhân làm ngươi té xỉu lúc nãy là bởi vì sức mạnh linh hồn đã bị tiêu hao hết rồi, đừng có nói với ta, ngươi không phát hiện ra nha.”
Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc lập tức nhảy dựng rồi la thất thanh: “Phải rồi, linh đan của ta.”
Nói xong hắn liền nhảy khỏi giường chạy quanh tìm linh đan, Lăng Tiêu không đụng tới mấy cái bình trên bàn gỗ, y chỉ ăn đúng một viên, lúc Du Tiểu Mặc kiểm tra cũng không hề phát hiện, bởi vì thứ hắn muốn tìm không phải là đám linh đan này, mà là cái viên linh đan được hắn luyện ra cuối cùng kia.
Nhưng mặc kệ cho hắn lật tung cả căn phòng lên đều không sao tìm được.
Du Tiểu Mặc nghĩ kĩ một lát, hắn nhớ rõ, trước khi hắn ngã xuống, hình như… hình như viên linh đan kia bị hắn cầm trong tay?
Giống như trong lòng có cảm giác, Du Tiểu Mặc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ánh mắt đang cười của Lăng Tiêu, mang theo tí ti gian trá, còn có một chút chưa thỏa mãn.
Nét mặt này, đúng là kiểu mà Du Tiểu Mặc ghét nhất, bởi vì đêm đó ở Hòa Bình trấn, lúc Lăng Tiêu nuốt hết mấy bình linh đan của hắn cũng mang nét mặt như