Nửa tháng sau, Lăng Tiêu bắt đầu tấn công bảng xếp hạng một trăm cường giả.
Hai người đã vào học khu A được mấy tháng rồi, tuy bề ngoài của Lăng Tiêu biểu lộ ra tu vi không thấp, nhưng do mãi mà y vẫn chưa đi khiêu chiến năm mươi người đứng đầu, cho nên thứ tự vẫn ở vị trí năm mươi mốt, cứ nửa vời như thế.
Số người phát hiện ra hiện tượng này cũng không ít, những người nơm nớp lo sợ lúc nào cũng bị đẩy khỏi năm mươi hạng đầu thì càng bất an hơn, nếu như bị đẩy ra, muốn leo trở lại là việc rất khó khăn.
Đương nhiên, cũng có một vài người không để vào mắt.
Họ cho rằng Lăng Tiêu không có gan khiêu chiến những người khác, cho dù y là người đứng đầu khu một của học khu B, nhưng ở chỗ này, rồng đều có thể biến thành giun.
Cho nên khi Lăng Tiêu đột nhiên phát ra lời khiêu chiến với người đứng hạng mười lăm Đường Mạnh Thừa, mọi người lập tức xôn xao, sau đó cả đám đều ôm tâm tính xem kịch vui.
“Đường Mạnh Thừa, đứng thứ hai Thạch Môn, mặc dù Đường gia không có danh tiếng gì ở Viêm thành, nhưng quan hệ giữa Đường gia và Sài gia rất tốt, thiên kim của gia chủ Đường gia Đường Nhân Nhân, cũng là mẹ của Sài Tuấn và Sài Chính, đã gả cho gia chủ đương thời của Sài gia vào ba mươi năm trước, hơn nữa một mực giữ địa vị của chủ mẫu, là một người đàn bà có thủ đoạn, dưới sự bảo vệ của bà ta, có thể nói Đường gia đang phát triển không ngừng, gần như không ai dám trêu chọc, mà Đường Mạnh Thừa với tư cách là người thừa kế duy nhất của Đường gia, địa vị càng siêu việt hơn, đã vậy thiên phú của hắn còn thuộc hạng thượng đẳng, cho nên có chút không coi ai ra gì, đã vậy sự độ lượng còn rất nhỏ.”
Sau khi biết Lăng Tiêu gửi thư khiêu chiến cho Đường Mạnh Thừa, Đồng Việt Húc mới tự tìm tới cửa để báo tin.
Tuy sau khi biết chuyện này Đồng Việt Húc cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa Thạch Môn và Sài gia, thì chút kinh ngạc ấy đã biến mất rồi.
Du Tiểu Mặc hỏi: “Thực lực của Đường Mạnh Thừa kia ra sao?”
Đồng Việt Húc nói: “Thực lực của Đường Mạnh Thừa là Sinh cảnh sáu sao, đấu với hắn thì nên cẩn thận vẫn hơn, từ trước đến nay người này luôn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.”
Không từ thủ đoạn? Thủ đoạn có bỉ ổi thế nào cũng chẳng thể bỉ ổi hơn Lăng Tiêu được đâu!
Còn mấy kẻ dám dùng thủ đoạn trước mặt Lăng Tiêu ấy mà, tới bây giờ thì hắn chưa từng thấy có tên nào còn sống yên ổn nổi.
Về điểm này, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không lo lắng.
Phong Trì Vân đột nhiên hỏi: “Sao các ngươi lại chắc chắn Đường Mạnh Thừa sẽ nhận lời khiêu chiến?”
Nói đến đây, Du Tiểu Mặc lập tức nở nụ cười đắc ý, hắn nói: “Ngươi không biết rồi, lúc Lăng Tiêu hạ thư khiêu chiến, ta có đi cùng, Thạch Môn và ta có chút ân oán nhỏ, trong đám người đó cũng có người nhận ra ta, hơn nữa cũng như Đồng đại ca vừa nói đó, Đường Mạnh Thừa là một kẻ không coi ai ra gì, tự cao tự đại, đối với lời khiêu chiến từ một người có thứ hạng thấp hơn, sao có thể không nhận, nói không chừng thì Thạch Môn đang đốt pháo ăn mừng việc Lăng Tiêu tự dẫn xác tới cửa ấy chứ!”
Phong Trì Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn vẫn luôn bế quan trong Sở Tu Luyện, không hề biết tới mấy việc này.
Xế chiều hôm đó, rất nhiều người tấp nập chạy tới đài thi đấu.
Đây cũng là nơi đông đúc nhất học khu A sau Sở Tu Luyện, mỗi ngày đều có đủ loại trận đấu thú vị diễn ra.
Trước khi ra khỏi phòng, Du Tiểu Mặc gặp được Đường Ngọc Lân đang trên đường tới tìm hắn, cũng là họ Đường, nhưng không phải là cùng tộc, hơn nữa xét theo tính cách thì, Đường Ngọc Lân khác Đường gia nhiều lắm.
Đi cùng Đường Ngọc Lân còn có Bách Lý Thiên Dật, từ sau khi Đường Ngọc Lân tới học khu A, người này liền kè kè bên cạnh, dính y chang một con sên, Đường Ngọc Lân không đuổi y được, đành phải mặc kệ cho Bách Lý Thiên Dật bám theo.
“Ô, chào mọi người!” Bách Lý Thiên Dật cười nhẹ nhàng chào hỏi.
“Chào ngươi!” Du Tiểu Mặc lễ phép đáp lại bằng một nụ cười, ấn tượng mà Bách Lý Thiên Dật mang đến cho hắn khá tốt.
“Xem ra mục tiêu của các ngươi cũng là đài thi đấu, ta cũng muốn tới đó, đi cùng chứ?” Bách Lý Thiên Dật âm thầm liếc nhìn Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc nói với Đường Ngọc Lân, “Bây giờ ta có việc, hay là đợi về rồi nói sau?”
Hắn hiểu Đường Ngọc Lân, nếu không có việc gì thì tuyệt đối không tìm tới, đặc biệt là sau khi bị hắn trêu chọc lần trước, cho nên rất có thể là Đường Ngọc Lân đã góp nhặt được gì trên tờ danh sách rồi.
Đường Ngọc Lân nhìn mọi người, gật đầu thích thú.
Một đám người đi tới đài thi đấu, hình ảnh người người tấp nập kia làm cho Du Tiểu Mặc cảm thấy tất cả dưỡng khí trong phổi đều bị ép ra hết sạch, chen chen lấn lấn một vòng, lưng cũng sắp ướt đẫm mồ hôi.
Có rất nhiều đài thi đấu, nơi Lăng Tiêu và Đường Mạnh Thừa ước chiến chính là đài số tám, chờ họ tìm được, bên ngoài đài thi đấu kia đã có khá nhiều người vây quanh.
Trên đường, Đường Ngọc Lân bị Bách Lý Thiên Dật dụ đi mất.
Với tư cách là cường giả nổi tiếng trên bảng xếp hạng, số lượng người khiêu chiến Bách Lý Thiên Dật không hề ít, không chỉ là những người muốn chen vào bảng xếp hạng, mà còn có một số người muốn tăng thứ hạng nữa.
Vốn Bách Lý Thiên Dật không hề muốn nhận lời khiêu chiến của họ, nhưng nghĩ tới Đường Ngọc Lân, cho nên y quyết định để Đường Ngọc Lân có cơ hội ngắm nhìn tư thế oai hùng của mình, có điều y chỉ nhận lời khiêu chiến của một người.
Bên kia, mấy người Du Tiểu Mặc đã tới đài thi đấu thứ tám.
Đường Mạnh Thừa vẫn chưa đến, nhưng Thạch Môn lại có mặt khá đông đủ.
Nhìn thấy họ tới, cả đám đều sầm mặt lại, đặc biệt là hai gã bị Du Tiểu Mặc dạy cho một bài ở khu tiêu thụ, còn có cả ba gã bị hắn châm chọc ở Sở Tu Luyện, ánh mắt mấy người này nhìn hắn như thể có thù giết cha vậy đó.
Phong Trì Vân nói: “Bản lĩnh đắc tội người khác của ngươi mạnh thật đấy.”
Du Tiểu Mặc đùa cợt: “Cái này không thể trách ta được, là do bọn hắn tự đụng vào chứ, ta cũng không thể đứng im mặc kệ người ta đánh chửi được.”
Phong Trì Vân nói: “Cũng đúng!”
Chủ đề đột nhiên thay đổi, Phong Trì Vân hỏi: “Ngươi biết ba người bên kia không? Hình như họ cũng tình cờ nhìn về phía này.”
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt Phong Trì Vân, trong đám đông hỗn loạn, hắn nhìn thấy một mái tóc bạch kim quen thuộc, đột nhiên nhớ tới ba người đã gặp ở khu thẻ đỏ lần trước. Mặc dù đã qua một thời gian ngắn, nhưng cứ nhìn thấy mái tóc trắng của người nam tử này là hắn lập tức nhớ ra.
Lăng Tiêu lại gần, “Em biết họ?”
Du Tiểu Mặc vội nói: “Không biết, chỉ gặp đúng một lần ở Sở Tu Luyện.”
Lăng Tiêu cáu kỉnh: “Vậy họ nhìn em làm gì?”
Du Tiểu Mặc nói: “Làm sao em biết!” Chính hắn cũng muốn biết đây này.
Lúc này, Đồng Việt Húc mới đi tới: “Ta biết ba người kia, nam tử tóc bạch kim kia, hắn chính là người đứng đầu bảng xếp hạng Ngân Qua, thực lực vô cùng cường hãn, hắn không thường ra tay, nhưng đã chiếm vị trí thứ nhất ba năm rồi, từ xưa tới nay chưa có ai từng cướp được ngôi đầu bảng trong tay hắn, chỉ là tính cách người này rất lạnh, rất ít nói.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Hai người khác thì sao?”
Đồng Việt Húc nói: “Nam tử nhìn rất ôn hòa kia gọi là Triển Vũ Hiên, đứng thứ ba trên bảng xếp hạng, là bạn rất thân của Ngân Qua, rất nhiều người đều cảm thấy kì lạ, tại sao người có tính cách tốt như Triển Vũ Hiên lại đi làm bạn thân với Ngân Qua.”
Du Tiểu Mặc lại hỏi: “Thế cô gái kia thì sao?”
Đồng Việt Húc đáp: “Cô gái kia, gọi là An Vân Nhuế, thứ hạng của nàng khá thấp, chỉ ở hạng mười, nhưng cũng là nữ nhân duy nhất có tên trong mười hạng đầu, tính cách cũng được, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng nghe nói cô nàng thích Ngân Qua, có điều với tính cách của Ngân Qua, chắc con đường tình cảm của An Vân nhuế sẽ rất nhấp nhô.”
Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt kì lạ nhìn y.
Đồng Việt Húc sờ sờ mặt, tò mò hỏi: “Làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc cười: “Ta phát hiện, thực ra ngươi cũng nhiều chuyện lắm!”
Đồng Việt Húc bỗng đỏ mặt, thật hiếm thấy, “Đây không phải là nhiều chuyện, nhiều người cũng biết mà, ngươi cứ nghe ngóng đi, ai cũng nói thế.”
Du Tiểu Mặc cười một tiếng, không chọc ghẹo Đồng Việt Húc nữa, hỏi tiếp: “Vậy hôm nay họ không có trận đấu nào sao?”
Đồng Việt Húc thở dài một tiếng, “Không có, rất ít người dám khiêu chiến Ngân Qua và Triển Vũ Hiên, còn An Vân Nhuế, bởi vì nàng là một cô gái, cho nên nếu khiêu chiến nàng sẽ bị rất nhiều người khinh bỉ, tuy mọi người rất muốn lên hạng, nhưng không muốn mất mặt.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Đã không có trận đấu, thì họ tới đây làm gì.”
Đồng Việt Húc nói: “Có lẽ là ở đây có người khiến họ chú ý, đặc biệt là Ngân Qua, nếu không cần thì chắc chắn sẽ không tới khu thi đấu, cho nên nhất định là ở đây đã có người hấp dẫn sự chú ý của hắn.”
Du Tiểu Mặc ‘À’ một tiếng thật dài!
Rồi lại hỏi: “Đúng rồi, hạng hai là ai thế?”
Đồng Việt Húc kinh ngạc: “Ngươi không biết sao, chính là Bách Lý Thiên Dật.”
Du Tiểu Mặc lập tức nhìn sang đài thi đấu nơi Bách Lý Thiên Dật đang đứng, người nọ đã lên đài.
Lần này không đợi hắn hỏi, Đồng Việt Húc đã tự giải thích, “Bách Lý Thiên Dật có một đối thủ một mất một còn, xếp hạng bốn, mỗi tháng đều khiêu chiến hắn một lần, nhưng chưa bao giờ thắng được.”
Du Tiểu Mặc cười: “Một kẻ đáng thương, nhưng rất có nghị lực.”
Đồng Việt Húc lại nói: “Quên nói cho ngươi biết, người nọ là đường ca của Đằng Tử Tâm, Đằng Vũ.”
Du Tiểu Mặc lập tức sửa lời: “Đúng là một kẻ không biết sống chết, cái loại đeo như đỉa đói này là hạng người ta ghét nhất đó.”
Đồng Việt Húc, “…”