Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 311

Ngày hôm sau thức dậy, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy mình hoạt bát gấp trăm lần hôm trước.

Tuy ngày đầu tiên rèn luyện chưa nhìn ra hiệu quả cụ thể, nhưng nếu cứ kiên trì, hắn tin tưởng hiệu quả nhất định sẽ vượt ngoài mong muốn của hắn, bây giờ hắn đã có cảm giác bước đi như gió lướt, thoái mái lắm luôn.

Trước khi ra cửa, Du Tiểu Mặc còn cố ý kéo Lăng Tiêu vào không gian tìm Lôi Diễm báo thử một chút, quả nhiên tốc độ đã tăng lên một ít, tuy không nhiều lắm, chỉ là mới một ngày đã có hiệu quả như vậy, càng làm cho hắn thêm kiên định với mục tiêu, nhưng quan trong nhất là, rèn luyện ở Núi Trọng Lực hoàn toàn miễn phí.

Hôm nay, Du Tiểu Mặc vẫn tới Núi Trọng Lực như trước.

Lăng Tiêu không đi cùng nữa, đã bị hắn đuổi tới khu thẻ đỏ rồi.

Phong Trì Vân nghe nói hôm qua hắn tới Núi Trọng Lực để huấn luyện, cho nên cũng muốn đi thử xem sao.

Gần đây Đồng Việt Húc không tới Sở Tu Luyện nữa, nhưng y lại bận luyện đan, trong khoảng thời gian này Đồng Việt Húc đã lên cấp quá nhanh, cơ bản không chắc cho lắm, vì vậy phải củng cố và ổn định lại nền tảng, nếu không sau này tỉ lệ luyện đan thành công sẽ rất thấp.

Trên đường, Du Tiểu Mặc tiện thể nói cho Phong Trì Vân những quy tắc và điều cần chú ý ở Núi Trọng Lực.

Hai người đi rất sớm, lúc đến nơi cũng chẳng có bao nhiêu người ở bên trong, trước khi vào, vị trưởng lão kia cũng đề cử đá truyền tống cho Phong Trì Vân, nhưng hắn từ chối.

Du Tiểu Mặc thong thả bước đến khu thứ ba.

Phong Trì Vân thì nhắm mắt theo sau hắn, thoạt nhìn bộ dạng còn rất thành thạo.

Du Tiểu Mặc nói: “Phong Trì Vân, thực lực của ngươi không tệ, sao lúc thử thách ở phòng trọng lực lại không kiên trì thêm vài phút nữa?”

Phong Trì Vân lắc đầu: “Ta chỉ cần đảm bảo mình có thể nằm trong số mười người đứng đầu là được.”

Ý nghĩ này đúng là thoải mái, bảo sao ở một nơi đầy rẫy thiên tài như học viện Đạo Tâm mà hắn vẫn có thể đứng ở tốp đầu.

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, nếu như không phải có Đằng Tử Tâm và Sài Chính khiêu khích, lại còn thêm sự uy hiếp của lão đầu, thì chắc hắn cũng sẽ đảm bảo mình đứng trong mười hạng đầu là được.

Phong Trì Vân đã đột phá khỏi cấp sáu, trở thành đan sư cấp bảy hạ phẩm, sức mạnh linh hồn lúc này đã có sự thay đổi về cả chất lượng và số lượng, đan sư cấp sáu sao có thể so sánh nổi, cho nên Phong Trì Vân đứng ở khu thứ ba nhẹ nhõm hơn Du Tiểu Mặc một chút.

Chỉ là Du Tiểu Mặc cũng không phải ngồi không, mỗi phương diện của hắn đều lợi hại hơn những đan sư bình thường, không bao lâu nữa là hắn có thể đuổi kịp Phong Trì Vân rồi.

Đúng lúc này, Phong Trì Vân chỉ vào một người đứng phía trước: “Ngươi nhìn khu bốn xem, bên phải đó, cái người mặc áo đen kia kìa, nhìn hắn quen quen.”

Du Tiểu Mặc nhìn theo ngón tay Phong Trì Vân, đó là một nam tử có khuôn mặt khá lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn như một kiệt tác điêu khắc hoàn mỹ, gương mặt của người nọ đã bị mồ hôi phủ kín, nhưng y vẫn kiên trì đi lại không ngừng.

Khuôn mặt của người này thật sự quen mắt, nếu như ngũ quan mềm mại hơn một chút, thì người này sẽ thành phiên bản nữ của Đằng Tử Tâm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người này hẳn là Đằng Tử Diệp.

Phong Trì Vân nói: “Thực ra nếu so sánh hai anh em họ, thì Đằng Tử Diệp mới là thiên tài thực sự của Đằng gia, Đằng Tử Tâm chỉ có thiên phú tốt hơn một chút thôi, lại có một sư phụ rất lợi hại, cho nên trong ánh mắt người ngoài, Đằng Tử Tâm mới là thiên tài xuất sắc nhất.”

Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Thế nhưng mà thiên tài chân chính không chỉ cần thiên phú tốt, mà còn cần một trái tim biết tiến tới, cố gắng và mồ hôi cũng quan trọng như vậy đúng không.”

So với hắn, Phong Trì Vân càng hiểu rõ đạo lý này hơn.

Phong Trì Vân mỉm cười, không nói gì.

Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng rời khỏi người Đằng Tử Diệp, họ sẽ không vì việc y là anh trai Đằng Tử Tâm mà ghét lây, rốt cuộc thì Đằng Tử Diệp là hạng người gì, thời gian sẽ trả lời họ.

Trải qua một ngày rèn luyện, tốc độ của Du Tiểu Mặc đã nhanh hơn một chút, hắn tin tưởng không lâu nữa, mình có thể đi lại như bình thường.

Sau khi mặt trời xuống núi, hai người cùng rời khỏi Núi Trọng Lực, cơ thể như trút được gánh nặng ngàn cân.

Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm, hắn quay lại liếc nhìn Núi Trọng Lực, trước khi đi ra hắn còn cố ý nhìn thoáng qua Đằng Tử Diệp, người nọ vẫn đang cố gắng, không hề có ý định ra ngoài.

“Xem ra hôm nay hắn sẽ không về đâu.”

“Hình như hắn đã ở trong đó nửa tháng rồi.”

“Đằng Tử Diệp đúng là liều mạng, hắn không sợ cơ thể mình sẽ không chịu được sao?”

“Nghe nói nếu hắn mệt sẽ lui về khu ba nghỉ ngơi, sau khi nghỉ đủ rồi sẽ tiếp tục tới khu bốn để rèn luyện.”



Tiếng xì tào bàn tán truyền tới từ phía sau họ, đó là mấy người cũng đi ra khỏi Núi Trọng Lực như bọn họ, hình như mấy người này cũng là lão sinh, rất hiểu biết về Đằng Tử Diệp.

Tuy nhìn bộ dạng của Đằng Tử Tâm đúng là rất liều mạng, nhưng nơi tu luyện như Núi Trọng Lực này, thứ cần thiết nhất chính là kiên trì mới có hiệu quả, Du Tiểu Mặc cảm thấy, có lẽ hắn đã hiểu được một chút suy nghĩ của Đằng Tử Diệp rồi.

Cùng là nhân vật thiên tài của gia tộc, nhưng vẫn bị lấy ra so sánh với em gái của mình, không chỉ có thế, còn bị em gái mình hạ thấp, đối với một người làm anh trai, trong lòng sẽ có chút ít khó chịu.

Cho nên rất có thể là Đằng Tử Diệp không muốn bị hạ thấp, y yên lặng nỗ lực, nhưng có vẻ Đằng Tử Diệp rất ít khi xuất hiện, cho dù có thành tựu nổi bật hơn cả Đằng Tử Tâm, y cũng không tùy ý rêu rao.

Sau khi trở về phòng, Du Tiểu Mặc phát hiện tờ giấy Lăng Tiêu để lại trên bàn.

Trên tờ giấy viết, y muốn bế quan ở khu thẻ đỏ hơn một tháng, dặn dò hắn phải chăm sóc bản thân cho tốt, còn nữa, phải nhớ y nhiều vào đó.

Du Tiểu Mặc rất vui, tuy hơn một tháng sẽ tiêu hết ba bốn trăm điểm, nhưng trong khoảng thời gian Lăng Tiêu bế quan lần trước hắn đã bán được kha khá linh đan, mỗi tấm thẻ đều có khoảng hai ngàn điểm, đây đã là một khoản tiền lớn.

Lăng Tiêu đã muốn bế quan, thì hắn cũng tới Núi Trọng Lực bế quan luôn.

Hắn cũng bị sự kiện của Đằng Tử Diệp kích thích, nếu y có thể rèn luyện ở khu bốn, thì hắn cũng sẽ làm được, nhưng hắn vẫn chưa quên việc Lăng Tiêu bảo hắn phải rèn luyện tới khi có thể chạy nhảy ở khu ba mới thôi.

Trước khi tới Núi Trọng Lực bế quan, Du Tiểu Mặc đi tìm Đường Ngọc Lân, nói cho người nọ rằng hắn đi bế quan đây, dặn Đường Ngọc Lân nếu tìm được linh thảo thì cứ để đó, đợi hắn trở lại sẽ kết toán một thể.

Ngày hôm qua, Du Tiểu Mặc lại đi cùng Phong Trì Vân tới Núi Trọng Lực.

Khi hai người đi vào, quả nhiên lại thấy Đằng Tử Diệp đang đứng ở khu bốn.

Thực ra nếu Đằng Tử Diệp nôn nóng muốn tăng thực lực lên, thì có thể tới Sở Tu Luyện, thứ quan trọng nhất của đan sư không phải là tố chất cơ thể, mà là sức mạnh linh hồn.

Phong Trì Vân nhìn Du Tiểu Mặc đang rục rịch, cười nói: “Ngươi muốn tới khu bốn không?”

Du Tiểu Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không, ta đã hứa với Lăng Tiêu phải rèn luyện ở khu ba, còn khu bốn, đợi ta lên cấp bảy rồi nói sau.:

Phong Trì Vân nói: “Ta xem khí tức của ngươi, có vẻ sắp lên cấp rồi.”

Du Tiểu Mặc mừng rỡ nói: “Đúng thế, à đúng rồi, không phải ngươi đã là đan sư cấp bảy sao? Không định tới khu bốn thử xem hả?”

Phong Trì Vân liếc về phía Đằng Tử Diệp, lắc đầu, “Không được, ta muốn tiến bộ đến nơi đến chốn.”

Du Tiểu Mặc kích động vỗ vỗ vai Phong Trì Vân, “Tính cách của ngươi thật sự làm người ta rất thích đó.”

Một người làm mọi việc đều đến nơi đến chốn, sao có thể bị ghét đây.

Phong Trì Vân không hiểu việc này có gì đáng kích động, chỉ cười không nói gì thêm.

Sau mười ngày liên tục rèn luyện và thích nghi, Du Tiểu Mặc đã có thể đi lại bình thường ở khu ba, trong mười ngày này hắn chưa từng đi ra ngoài lần nào, Phong Trì Vân thì kiên trì được ba ngày, sau đó không tới thêm lần nào nữa, có vẻ là bận tới đài thi đấu và Sở Tu Luyện.

Lại qua mười ngày nữa, Du Tiểu Mặc đã có thể chạy chậm, dùng đường kẻ ngăn cách giữa hai khu làm điểm xuất phát và đích, hắn cứ chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại tăng tốc.

Cảnh tượng này đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Bình thường rất ít khi thấy đan sư tới Núi Trọng Lực, cho nên chung quanh đều là tu luyện giả.

Đối với rất nhiều người mà nói, việc chạy nhảy ở Núi Trọng Lực quả là khó khăn, đa số chỉ đợi tới khi có thể đi lại được bình thường là đã chuyển tới khu kế tiếp, rất ít người lại làm như Du Tiểu Mặc, vừa chạy, vừa nhảy.

“Người này là ai vậy? Lúc trước chưa gặp bao giờ.”

“Với thực lực của hắn bây giờ, có vẻ đã tới khu bốn được rồi, chẳng biết vì sao hắn cứ cố rèn luyện ở đây.”

“Ta lại cảm thấy phương pháp rèn luyện của hắn không tệ.”



Không có mấy người ở học khu A biết tới Du Tiểu Mặc, mọi người chỉ biết hắn là một đan sư, mà chuyện một đan sư có thể làm được, tại sao tu luyện giả bọn họ lại không thể, vì vậy, trong lúc Du Tiểu Mặc không hề hay biết, đã có một đợt hiệu ứng bươm bướm xảy ra.

Đằng Tử Diệp nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ phía sau lưng, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía khởi điểm của tiếng ồn.

Một nơi cách khoảng ba đến bốn trăm mét, có một thiếu niên đang cố gắng chạy bộ.

Đằng Tử Diệp cũng không nhận ra Du Tiểu Mặc, nhưng trong khoảng thời gian này luôn nhìn thấy hắn, sự cố chấp của hắn làm Đằng Tử Diệp nghĩ đến chính mình, vô thức nhìn chăm chú hơn, ngay thời điểm y muốn thu ánh mắt lại, bên kia đã truyền tới tiếng vang không nhỏ.

“A, hắn muốn lên cấp.”

Không biết là tiếng kinh hô của ai.

Đằng Tử Diệp phát hiện trên người thiếu niên truyền đến một đợt sóng linh hồn cực mạnh, đó là dấu hiệu lên cấp, không lâu trước kia y đã từng trả qua, việc khiến y ngạc nhiên chính là, thiếu niên có vẻ rất trẻ, nhưng lại sắp lên cấp bảy rồi.

Hiệu ứng bươm bướm: Hiểu đơn giản là một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé cũng có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ), dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km.
Bình Luận (0)
Comment