Mặc kệ có nén bi thương được hay không, thì Phong Trì Vân cũng chẳng trốn thoát được rồi.
Thực ra Phong Trì Vân không có ý định tham gia thí luyện, sở dĩ tới kiểm tra là để kiểm tra thực lực của mình, nào nghĩ tai họa lại đến bất ngờ, nếu biết trước thì hắn đã phải học theo Đồng Việt Húc rồi.
Đồng Việt Húc cũng không thiếu kinh nghiệm thực chiến, cho nên bây giờ vẫn thường lui tới sở tu luyện và Núi Trọng Lực.
Bởi vì y mãi không chịu đi kiểm tra, cho nên không có tên trong bảng xếp hạng, chuyện thí luyện đấu không hề liên quan gì tới y. Cũng không lâu lắm, người phụ trách thí luyện đấu đã đi ra, là phó viện trưởng Diêm Pháp, đi cùng còn có Cao Dương, Cao Dương đứng thứ năm trên bảng xếp hạng, người hợp tác với y là một đan sư đã quen biết từ trước.
Sau khi Cao Dương và người nọ trở về vị trí, Diêm Pháp bắt đầu nói rõ quy tắc của thí luyện đấu.
Nhiệm vụ mà học viện nhằm vào thâm sơn thí luyện đấu được sắp xếp từ khó đến dễ, bởi vì nhiệm vụ không nhiều lắm, cho nên chắc chắn sẽ có nhiều người cùng nhận một nhiệm vụ
Sau khi nói đại khái các quy tắc, Diêm Pháp bảo người ta đem một cái bàn lớn lên, trên bàn còn có giấy và bút.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diêm Pháp tuyên bố: “Thí luyện đấu năm nay khác những năm trước, vì để đánh một vài người đục nước béo cò, học viện sẽ ghi chép nhiệm vụ các ngươi nhận, bây giờ bắt đầu, hễ đọc đến nhiệm vụ nào thì nhớ bước lên báo tên của các ngươi, mặt khác, mỗi đội chỉ được nhận một nhiệm vụ.”
Nghe xong quy tắc này, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao.
Nếu như nói chỉ có thể nhận một cái, nhỡ thất bại thì không còn cơ hội nữa rồi.
Đúng là nghiêm khắc hơn những năm qua nhiều lắm, có điều Diêm Pháp đã nói rồi, những năm qua có một số người lợi dụng những lỗ hổng này. Cho nên sau khi thất bại một nhiệm vụ, họ sẽ tranh thủ làm nhiệm vụ khác.
Đối với một vài người thực lực khá mạnh, bọn họ chiếm được rất nhiều chỗ tốt.
Năm nay đã áp dụng quy tắc này, cơ hội của những người khác sẽ tặng lên. Bởi vậy ngoại trừ một số ít tỏ ra không vui cho lắm, thì đa số đều tán thành.
Nhưng người không vui nhất phải kể đến Du Tiểu Mặc rồi.
Hôm qua hắn còn có ý đồ mưu lợi, hôm nay ý đồ đó đã bị đập vỡ vụn.
Du Tiểu Mặc hỏi: “Lăng Tiêu, chúng ta chọn nhiệm vụ nào đây.”
Hoàn thành một trong năm nhiệm vụ đầu đều có thể nhận được một cơ hội bước vào gian thạch thất thứ ba mươi mốt, theo lý mà nói thì họ chỉ cần chọn nhiệm vụ thứ năm là được, chỉ là sẽ có rất nhiều người cũng có cùng suy nghĩ như họ.
Thực lực của Lăng Tiêu rất mạnh, kể cả nhận nhiệm vụ đầu tiên cũng không thành vấn đề, nhưng không phải nhiệm vụ có độ khó càng cao lại càng tốt, bởi vì học viện có quy tắc, những gì học sinh lấy được trong thí luyện đều thuộc sở hữu của cá nhân học sinh đó, cho nên họ phải cân nhắc xem mục tiêu của nhiệm vụ có dùng được hay không.
Nhiệm vụ thứ năm là tìm được một cây linh thảo cấp tám, không khéo là, hắn đã có cây linh thảo kia rồi.
Chỗ này phải nói thêm một chút, mỗi mục tiêu trong nhiệm vụ mà học viện đặt ra đều có ấn ký riêng, hơn nữa thậm chí còn có cả người âm thầm đi theo, cho nên nếu có ý đồ dùng một vật phẩm tương tự để vượt qua kiểm tra hả, vô dụng thôi.
Lăng Tiêu hiểu rõ suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, tiện thể hỏi: “Em muốn cái nào?”
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, những nhiệm vụ có yêu thú thì tạm thời hắn không cần lắm. Đội bóng của hắn nếu không tính cả quả trứng yêu thú kia thì đã có năm thành viên, hơn nữa còn cả một đôi Thất Tinh Ẩn Hương trùng, là bảy rồi. Tuy hắn định làm thành một đội bóng đá hoặc hai đội bóng rổ, nhưng không cần vội tới vậy đâu.
Cho nên hiện tại hắn nhắm mục tiêu vào linh thảo, linh đan cao cấp cần quá nhiều loại linh thảo, mà hắn thì không có nhiều hàng tồn cho lắm.
“Nhiệm vụ có linh thảo chỉ có nhiệm vụ thứ nhất và thứ năm, nhiệm vụ thứ nhất là một cây linh thảo cấp chín, chắc không nhiều người nhận như nhiệm vụ thứ năm, nhưng nhiệm vụ thứ năm lại khá dễ”
Du Tiểu Mặc tính đi tính lại, cuối cùng cũng tính toán đâu ra đấy, có vẻ bây giờ chỉ nhận được nhiệm vụ thứ năm thôi, bởi vì với thực lực ‘lúc này’ của Lăng Tiêu thì muốn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên có chút khó.
Lăng Tiêu nói: “Vậy…”
Lúc bọn họ nói chuyện, phía trên đã đọc tới nhiệm vụ thứ năm.
Nhiệm vụ sẽ đọc từ dưới lên trên, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ có ban thưởng. Cho nên bất cứ nhiệm vụ nào, số đội nhận đều hơn ba.
Nhiệm vụ thứ năm, người nhận nó là Đằng Vũ và Đằng Tử Diệp, còn có hai đội khác có thực lực khá cao, nằm trong mười hạng đầu, tuy không bằng Đằng Vũ, nhưng cũng là những đối thủ mạnh.
Nhiệm vụ thứ tư, bởi vì mục tiêu là yêu thú, không ít người tranh đoạt, trong đó có đội của Cao Dương.
Nhiệm vụ thứ ba, mục tiêu cũng là tiêu thú, việc làm cho người ta bất ngờ là, đội của Ngân Qua lại nhận nhiệm vụ này. Mọi người vẫn cho rằng nếu y không nhận nhiệm vụ thứ nhất thì cũng là nhiệm vụ thứ hai, ai mà ngờ được. Với thực lực của Ngân Qua, thì tỷ lệ hoàn thành được nhiệm vụ thứ ba là rất cao.
Ngoài ra, An Tâm Nhuế cũng nhận nhiệm vụ này, như thể muốn đối địch với Ngân Qua vậy đó.
Nhiệm vụ thứ hai, nhiệm vụ này khá kì lạ, yêu cầu của nó là sinh mệnh kết tinh của Xích Hỏa Thanh Giao.
Sinh mệnh kết tinh là một thứ rất tốt, một khối kết tinh nhỏ nhưng ẩn chứa năng lượng khổng lồ, được xưng là bảo bối giúp lên cấp, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.
Mỗi một trăm năm Xích Hỏa Thanh Giao mới sinh ra một khối sinh mệnh kết tinh, hơn nữa theo tin tức của học viện thì trên người nó chỉ còn có một khối mà thôi.
Tuy rằng bảo bối rất tốt, nhưng Xích Hỏa Thanh Giao cũng không dễ chọc.
Nghe nói toàn bộ thâm sơn chỉ có một con Xích Hỏa Thanh Giao, hơn nữa còn là một con yêu thú đã bước nửa chân vào cấp chín rồi, rất khó đối phó. Nhưng đã có hai người nhận nhiệm vụ này, đó chính là Bách Lý Thiên Dật và Triển Vũ Hiên.
Có thể đoán được, sẽ có một hồi long tranh hổ đấu sắp xảy ra rồi!
“Ồ, mười người hạng đầu đều đã chọn nhiệm vụ, chẳng lẽ nhiệm vụ đầu tiên không có ai hả?”
Sau khi Triển Vũ Hiên và Bách Lý Thiên Dật nhận nhiệm vụ thứ hai xong, vài người đã phát hiện ra một vấn đề.
Cho tới bây giờ chưa hề xuất hiện nhiệm vụ nào thất bại, ví dụ như năm trước, người nhận nhiệm vụ đầu tiên chính là Ngân Qua. Nhưng năm nay y lại nhận nhiệm vụ thứ ba, những người khác biết thực lực của mình, họ không thể nào đánh thắng nổi con yêu thú bảo vệ cây linh thảo cấp chín kia, bởi vậy nhiệm vụ kia liền rơi vào khoảng không.
Khi một người đưa ra vấn đề này, những người khác cũng nhận ra.
Diêm Pháp cũng không vì mười người đứng đầu đã nhận nhiệm vụ rồi mà bỏ qua nhiệm vụ thứ nhất, trong lúc mọi người bàn tàn xôn xao thì Diêm Pháp đã nói, “Cuối cùng là nhiệm vụ thứ nhất, ai muốn nhận hãy xưng tên.”
Vừa dứt lời, xung quanh đã chìm vào yên lặng.
Ba giây sau, trong đám đông vang lên một giọng nói lười biếng, “Lăng Tiêu.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía giọng nói kia, vừa nhìn đã không nén nổi kinh ngạc, bởi vì họ phát hiện ra đây chính là người nam nhân đã đánh bại Đường Mạnh Thừa. Tuy y có dũng khí nhận nhiệm vụ thứ nhất, nhưng với thực lực của một người đứng hạng mười lăm, căn bản chẳng đủ để nhìn.
Không ít người cảm thấy Lăng Tiêu không biết tự lượng sức mình, nhưng người ta đã muốn nhận nhiệm vụ này, họ cũng không nói gì thêm. Diêm Pháp hỏi, “Chắc chắn chứ?”
Trong ánh mắt soi mói của mọi người, Lăng Tiêu gật đầu cười: “Không chắc chắn cũng không được, những nhiệm vụ khác cạnh tranh quá kịch liệt, chỉ có nhiệm vụ thứ nhất không ai nhận.”
Mọi người dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu để nhìn y.
Chỉ vì không ai nhận nên mới nhận, nhất định là đầu óc của người này có vấn đề rồi đúng không!
Diêm Pháp bảo người ta ghi tên Lăng Tiêu lên trên, đã ghi là không được đổi ý nữa rồi, có điều cũng không phải là không được đổi ý hoàn toàn, chỉ là nếu làm thế sẽ tương đương với việc bỏ cuộc.
Thấy cảnh tượng này, những kẻ xích mích với Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lập tức cười lạnh, xem ra tiếp theo chẳng cần tới bọn chúng ra tay, hai kẻ này đã dấn thân vào chỗ chết rồi.
Tuy trước khi xuất phát còn thêm một trình tự nữa, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự hăng hái của mọi người.
Sau khi Diêm Pháp tuyên bố xuất phát, mọi người liền đi theo lão rời khỏi học khu A.
Tuy học khu A rất lớn, nhưng không bao gồm cả thâm sơn, cho nên phải đi ra khỏi kết giới mới bắt đầu được.
Một đoàn người đi theo con đường đã vào từ ngày đầu, sau gần một tiếng, họ mới ra khỏi kết giới, hai trăm người đứng trên một khoảng rộng lớn.
Trước khi thí luyện, Diêm Pháp nói: “Bởi vì độ khó của lần thí luyện đấu này tăng lên, cho nên thời gian sẽ kéo dài tới nửa tháng và năm ngày sau, tới thời gian đó, bất kể nhiệm vụ có hoàn thành hay không, tất cả mọi người phải tập hợp ở đây, bây giờ ta tuyên bố, bắt đầu thí luyện đấu.”
Nói xong câu đó, Diêm Pháp và chư vị trưởng lão liền lui về kết giới.
Sau khi bóng họ chìm vào kết giới, bầu không khí bắt đầu sôi nổi hơn. Mọi người không vội vã rời khỏi đây, mà núm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau.
Du Tiểu Mặc kéo kéo tay áo Lăng Tiêu, “Có chuyện gì thế này?”
Tai Lăng Tiêu hơi giật giât: “Bọn họ đang tìm người hợp tác.”
Có một vài nhiệm vụ rất khó khăn, chỉ dựa vào hai người hoàn toàn không thể làm được. Cho nên hàng năm rất nhiều đội ngũ đều tìm người để tổ đội, sau khi phân chia lợi ích xong, sẽ đạt thành hiệp nghị hợp tác.
Du Tiểu Mặc vừa định nói chuyện, đã thấy Triển Vũ Hiên đi về phía Ngân Qua, còn Bách Lý Thiên Dật thì đứng cùng với Cao Dương, có vẻ đang nói chuyện gì đó. Nhìn bộ dáng của họ, cũng không biết có ý định hợp tác hay không.
Du Tiểu Mặc vốn còn hơi buồn bực, nhưng khi hắn nhìn thấy An Tâm Nhuế mang cái vẻ mặt giãy dụa nhìn chằm chằm vào Ngân Qua, hắn đột nhiên có một loại cảm giác được chữa khỏi, a di đà Phật, thật sự là không nên có loại ý nghĩ này mà.
Mấy phút sau, đã có người lục tục rời khỏi mảnh đất trống này.
Du Tiểu Mặc thấy Cao Dương và Bách Lý Thiên Dật đã dứt lời, hình như định đi về phía bọn họ, hắn còn muốn vẫy tay, Lăng Tiêu đột nhiên ngăn hắn lại.
Mấy giây sau, bóng dáng hai người đã biến mất.
Cách đó không xa, Cao Dương đang chuẩn bị gọi họ đã há miệng, nhưng không thể nói ra một chữ.
Bách Lý Thiên Dật nín cười, vỗ vỗ vai bạn thân, “Được rồi, có vẻ họ đã có kế hoạch riêng.”
Cao Dương lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Y biết ‘thực lực’ của Lăng Tiêu là Tiên cảnh một sao, với thực lực ấy chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, y còn có ý định thương lượng với Lăng Tiêu chuyện hợp tác, không ngờ người nọ đã chạy mất, có lẽ bọn họ thật sự có kế hoạch riêng rồi.