Xà Cầu không dám biểu lộ ý nghĩ trong lòng ra, dù chỉ một chút.
Nếu như gã nam nhân này phát hiện ra, rất có thể sẽ làm hỏng hết kế hoạch của chủ nhân. Bây giờ, cũng chỉ có thể chờ Lăng Tiêu đại nhân tới thôi, nó tin nửa canh giờ là quá đủ!
Chỉ là sao Lăng Tiêu đại nhân lại đi lâu đến thế, nó nghĩ, có lẽ nó đã đoán ra được một ít rồi.
Xà Cầu liếc nhìn Du Tiểu Mặc, chắc là đang dạy cho con Ngạo Mạn điểu kia một bài học.
Thời gian trôi qua từng phút.
Du Tiểu Mặc không dám lộ ra chút lo lắng nào, bởi vì hắn cảm giác gã nam nhân kia đang nhìn mình.
Thực ra nửa canh giờ rất dài, hắn tin chắc không quá mười phút nữa Lăng Tiêu nhất định sẽ trở về, chỉ là hắn không dám nói thời gian quá ngắn, như thế sẽ khiến cho gã nam nhân kia sinh nghi, trên danh nghĩa thì hắn đang là kẻ thù của mình và Lăng Tiêu cơ mà, cho nên không thể nào nắm rõ hành tung của họ tới vậy.
Sau khi thời gian đã qua ba phút, gã nam nhân kia đột nhiên nhảy xuống từ không trung.
Gã vừa xuống, hai kẻ khác cũng lập tức đi theo.
Nam nhân vừa cất bước đã đi về phía Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc không kiềm chế nổi run rẩy một cái.
Hiện tượng này lập tức rơi vào trong mặt gã, không khỏi nheo mắt lại, đồng tử u ám hiện lên cảm xúc thích thú khó hiểu, bước chân đột nhiên nhanh hơn.
Xem xét nét mặt của gã, Du Tiểu Mặc âm thầm hô một tiếng ‘Nguy rồi’, chẳng lẽ đã bị lộ tẩy rồi sao.
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên vang lên một âm anh bén nhọn, càng ngày càng gần.
Nam nhân cùng hai đồng bọn của gã lập tức nhìn qua hướng đó, chỉ thấy phía xa xa là một bóng xám to lớn đang lao tới, giống như một con chim khổng lồ, thậm chí còn mang theo một khí thế làm cho người ta sợ hãi, còn chưa tới gần, bọn chúng đã cảm nhận được sự áp bách kia.
Ánh mắt nam nhân trở nên lạnh lẽo, sắc bén như châm, “Tại sao ở đây lại có Ngạo Mạn điểu?”
Nghe nói thế, Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, cố gắng đè nén tâm trạng kích động dâng trào, giải thích: “Ta nghe nói, ở sườn núi Bất Chu có một con yêu thú cấp mười, rất có thể là Ngạo Mạn điểu kia.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Ngạo Mạn điểu đã bay tới.
Lúc nhìn từ ra còn không thấy rõ, nhìn gần mới biết, nguyên hình của Ngạo mạn điểu lại lớn đến thề này, cơ thể to lớn của nó có khi phải bằng một phần mười sườn núi Bất Chu. Lông vũ của Ngạo Mạn điểu có màu xám tro, cũng như Lăng Tiêu đã nói, quả nhiên quanh thân có quấn một luồng hắc khí.
Nhưng, Lăng Tiêu ở đâu?
Du Tiểu Mặc không nhẫn nại được, vội vàng nhìn quanh thăm thò, lão đại à, anh ở đâu vậy, thanh thủ thời gian tới cứu mạng đi chớ, tiểu nhân sắp không chịu được nữa rồi!
Ngạo Mạn điểu dùng tư thế đứng từ trên liếc xuống, ngạo mạn nhìn mấy kẻ đứng dưới, “Các ngươi là kẻ nào? Còn dám xông vào địa bản của bản đại gia!”
Với tư cách là một trong Thất Tội thú, sự tồn tại của Ngạo Mạn điểu làm cho rất nhiều người phải kiêng kị.
Nam nhân hoàn toàn không ngời tới ở đây lại có một con Ngạo Mạn điểu, lần này gã thật sự đã tính sai rồi, nhưng cũng không có nghĩa là gã sẽ sợ Ngạo Mạn điểu. Nếu luận thực lực, gã còn cao hơn Ngạo Mạn điểu một chút. Chỉ là, gã không muốn đánh nhau với Ngạo Mạn điểu, thứ nhất là vì người gã muốn tìm sắp đến; thứ hai, nếu đánh nhau ở đây, rất có thể sẽ khiến một vài cường giả của học viện Đạo Tâm chú ý.
Nam nhân tiến lên một bước, một luồng khí thế cường đại không thua kém gì lập tức phóng ra.
Gã tin Ngạo Mạn điểu sẽ biết khó mà lui, nhưng mà lần này gã lại tính sai nữa rồi.
Quả thật Ngạo Mạn điểu cũng hơi khiếp sợ với thực lực của gã nam nhân này, hắn đã sung sướng tung hoành ở thâm sơn này nhiều năm như vậy, ngoại trừ môt vài yêu thú trong sơn mạch Yêu Lâm và mấy lão già ở học viện Đạo Tâm, thì cho tới bây giờ Ngạo Mạn điểu cũng không ngờ lại gặp được hai cường giả có thực lực hơn cả hắn trong cùng một ngày.
Có điều nếu nam nhân đến sớm hơn một chút, có lẽ hắn sẽ thực sự kiêng kị.
“Loài người, bản đại gia lặp lại lần nữa, cút ngay khỏi sườn núi Bất Chu này ngay, nếu không các ngươi cứ nằm lại đây vĩnh viễn cho bản đại gia đi.” Ngạo Mạn điểu phách lối tuyên bố.
Nam nhân giận tái mặt, âm trầm nói: “Hay lắm, một con Ngạo Mạn điểu mà cũng dám lên mặt, xem ra ngươi đã an nhàn ở đây quá lâu, quên mất quy tắc rồi, nếu ngươi không nhớ nổi, vậy thì dùng mạng của ngươi để nhớ đi.”
“Không phải hắn không nhớ ra, mà là đã có chỗ dựa…”
Vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, giọng nói kiêu ngạo kia truyền đến bên trên Ngạo Mạn điểu.
Nam nhân hãi hùng, “Ai thế?” Thậm chí còn có người đứng trên thân Ngạo mạn điểu sao?
Không đợi chủ nhân của âm thanh kia trả lời, Du Tiểu Mặc đã kích động giải đáp cho gã: “Hắn chính là Lăng Tiêu mà ngươi muốn tìm đó.”
Đồng tử nam nhân co lại, ánh mắt lập tức nhìn về phía Du Tiểu Mặc, phát hiện ra hắn đã được Cửu Dực Linh Tê Xà hộ tống chạy về phía dưới Ngạo Mạn điểu, liên tưởng tới những lời hắn nói lúc trước, nam nhân đột nhiên phát hiện ra một sự thật, sắc mặt lập tức trở nên âm u đến đáng sợ.
“Lại dám đùa giỡn ta!”
Vừa rít lên, gã đồng thời đẩy ra một cưởng, một cơn gió lớn hung ác dùng tốc độ cực nhanh đánh về phía Du Tiểu Mặc đang mải miết chạy trốn. Mặc dù đây là một chiêu thức tiện tay của nam nhân, nhưng vẫn có uy lực không nhỏ.
Xà Cầu định dừng lại đối phó, thì một bóng trắng đã nhảy xuống từ trên không trung, ngăn lại trước mặt họ, chỉ dùng một chiêu hời hợt đã làm công kích của nam nhân hóa thành hư không.
Lăng Tiêu liếc nhìn ba kẻ kia một vòng, ánh mắt lại rơi vào trên người gã nam nhân cầm đầu, chậm rãi cười nói: “Nghe nói ngươi muốn tìm ta?”
Sắc mặt nam nhân hết sức khó coi, nhưng không vì vậy mà lùi bước. gã hung hăng hít sâu một hơi, nói: “Ngươi chính là Lăng Tiêu? Như vậy thì đan sư phía sau ngươi chính là Du Tiểu Mặc, trình diễn rất tốt, rất tốt! Từ xưa tới nay chưa có kẻ nào dám dùa giỡn ta như vậy, xem ra, ngươi chính là người ta muốn tìm rồi.”
Du Tiểu Mặc cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo mà nam nhân lia tới, vội vàng trốn sau lưng Lăng Tiêu.
Đứng trước ngưỡng cửa sống chết, đương nhiên là hắn phải diễn cho thật tốt rồi.
Tuy hắn thật sự không biết đóng kịch, nhưng chỉ cần đổi nhân vật, tưởng tượng Đằng Tử Tâm hoặc Sài Chính thành kẻ thù giết cha của hắn là được, chút trí tưởng tượng ấy hắn vẫn có mà.
“Vị đại ca kia, thực ta chúng ta đâu có quen biết, ta nghĩ bọn ta cũng chưa từng đắc tội ngươi lần nào, ngươi cần gì phải… Hùng hổ dọa người như vậy, làm thế có gì tốt cho ngươi chứ?”
Du Tiểu Mặc không nhịn được mà lên tiếng, sau khi nghe thấy nam nhân kia nói muốn tìm hắn và Lăng Tiêu, hắn cứ nghĩ về vấn đề này mãi, hắn dám thề là hắn tuyệt đối chưa từng gặp người này, trừ khi hắn gián tiếp đắc tội người này.
Nhưng thế cũng không phải, bởi vì căn cứ vào thái độ người này rõ ràng là không hề biết đến hình dạng của hắn, nếu nói như bọn họ thật sự có ân oán gì đó, sao có thể không tìm chân dung của hắn trước chẳng hạn.
Cặp mắt sắc bén của nam nhân nhìn chằm chằm vào hắn, “Không cần lôi kéo ta, ta đã phụng mệnh mà đến, thì nhất định sẽ mang ngươi đi, không kẻ nào có thể ngăn cản ta được.”
Thời điểm nói câu sau cùng, hắn mắt của gã lộ liễu nhìn về phía Lăng Tiêu.
“Chẳng lẽ là Đằng gia hoặc Sài Chính?” Du Tiểu Mặc hoảng hốt.
Vừa nói xong đã bị Lăng Tiêu gõ đầu.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng. “Sao lại đánh em?”
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn khinh bỉ, “Không thể nào là Đằng gia hay Sài Chính được, dù hai gia tộc kia có mạnh tới đâu, cũng không thể phái ra hai gã cường giả Hoàng cảnh và một gã cường giả Đế cảnh tới bắt em.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Thế là ai?”
Lăng Tiêu đáp: “Không biết.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Thấy hai người này lại dám lờ gã đi mà trò chuyện như không, sắc mặt nam nhân trở nên đen thui, vẫy tay ra hiệu cho hai kẻ sau lưng động thủ, hai kẻ kia lập tức xông về phía Lăng Tiêu, như hai thanh dao sắc bén.
Lăng Tiêu xách cổ áo Du Tiểu Mặc, nhanh chóng ném hắn lên lưng Ngạo Mạn điểu.
Du Tiểu Mặc hít mạnh một hơi, hắn còn chưa có chuẩn bị gì mà, sẽ bị hắc khí của Ngạo Mạn điểu ăn mòn mất á. Sau đó một tiếng ‘Bịch’ vang lên, hắn ngã lên lưng Ngạo Mạn điểu, Du Tiểu Mặc sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, mãi một lúc lâu sau mới phát hiện, hắn lại chẳng bị làm sao hết.
Xà Cầu đã sớm đứng sau lưng hắn, im lặng đỡ trán, lúc trước nó còn cảm thấy chủ nhân thật mạnh, thật lợi hại, quả nhiên tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Bên kia, còn chưa đợi Xà Cầu hay Ngạo Mạn điểu ra tay, một mình Lăng Tiêu đã giải quyết xong hai tên đồng bọn của nam nhân.
Hai kẻ kia chỉ có tu vi Hoàng cảnh, còn chẳng địch lại được Xà Cầu.
Dù tận mắt nhìn đồng bọn bị giết, nhưng sắc mặt gã nam nhân kia chẳng hề thay đổi.
Gã để hai kẻ kia ra tay, cũng là vì thăm dò thực lực của Lăng Tiêu.
Sự máu lạnh này, có thể nói cũng là một loại trình độ đó!
“Ngươi thực sự rất lợi hại, nhưng đáng tiếc là ngươi đã gặp ta.” Hai con mắt tối tăm của gã nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, trên người còn toát ra khí tức lạnh lẽo, âm trầm tới mức khủng bố.
Lăng Tiêu kinh ngạc nhíu mày, đến bước này rồi mà giọng điệu còn cuồng vọng như vậy, xem ra là có chỗ dựa rồi!
Quả thật là nam nhân có chỗ dựa, chỗ dựa của gã chính là khế ước thú bản mệnh của gã —— U Minh Hải Yêu!
U Minh Hải Yêu là một loại yêu thú cấp cao áp đảo cả Thất Tội thú, là vương giả của biển cả, cũng có thể nói là —— Đế Vương thú.
Bởi vậy có thể thấy thân phận của gã nam nhân này tuyệt đối không bình thường, bởi vì không phải ai cũng có thể khế ước được với Đế Vương thú, trừ khi là người của vị diện cao cấp.
Vừa nhìn thấy U Minh Hải Yêu, Lăng Tiêu đã đoán được một chút lai lịch của gã nam nhân này.
Một kẻ ở vị diện cao cấp lại cố ý chạy tới vị diện trung cấp, chỉ để bắt Du Tiểu Mặc thôi sao.
Không phải là đến đây vì y hả?
U Minh Hải Yêu to lớn như một ngọn núi, có điều cũng chỉ lớn hơn Ngạo Mạn điểu một chút, ở trong thâm sơn bao la khổng lồ này, sự hiện diện của nó vẫn như muối bỏ biển.
Toàn thân U Minh hải Yêu là một màu xanh đậm, hơi lạnh đến cực điểm không ngừng phát ra trên người nó, ngoài ra, còn có một luồng uy áp đế vương nhàn nhạt, đây cũng là đặc thù của Đế Vương thú.
Trong ánh mắt soi mói của mọi người, U Minh Hải Yêu chậm rãi mở mắt.