�
Lăng Tiêu định đuổi theo, nhưng Thán Tức kiếm của Đông Thần đã thành công trong việc cản trở bước chân y.
Bản lãnh chạy trốn của hai kẻ kia cũng không yếu, lợi dụng Thán Tức kiếm để chặn Lăng Tiêu lại, đợi đến khi y giải quyết xong Thán Tức kiếm, cả hai tên đã chạy mất dạng rồi.
Có điều…
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên lạnh lùng, đầu ngón tay bắn về bóng lưng hai kẻ kia một ngọn lửa tím. Ngọn lửa lao đi vội vã, mang theo một áp lực đáng sợ và sức mạnh như muốn hủy thiên diệt địa, hai kẻ đang bỏ chạy nhanh chóng phát hiện.
Sắc mặt U Minh Hải Yêu thay đổi, ngọn lửa này còn có lực uy hiếp đáng sợ hơn lúc trước, cũng may mà với thực lực của hắn thì có muốn tiếp cũng không có, nhưng Đông Thần thì không may mắn được như vậy rồi.
Lúc trước gã triệu hồi Thán Tức kiếm đã dùng hết không ít linh lực, Kỳ Lân Thần Hỏa lập tức leo lên cánh tay gã, Đông Thần kêu một tiếng thảm thiết.
U Minh Hải Yêu nhanh chóng vọt tới bên cạnh gã, thẳng tay chém đứt cánh tay của Đông Thần, sau đó lôi gã bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, còn cánh tay bị đứt đã nằm lại trong rừng rậm.
Lăng Tiêu nhìn phương hướng hai tên kia chạy trốn, hừ lạnh một tiếng, “Chạy nhanh quá ha!”
Nói xong câu nó, y đột nhiên nhìn qua hướng khác, chỉ một giây sau, Lăng Tiêu đã trở lại bên người Du Tiểu Mặc, ôm lấy hắn rồi nói: “Đi!”
Ngạo Mạn điểu đã hóa thành hình người, cùng với Xà Cầu, nhanh chóng đuổi theo Lăng Tiêu rời khỏi hiện trường.
Cảm giác của họ không yếu, ở hướng học viện Đạo Tâm đang có hai người thực lực rất mạnh bay về phía này, không bao lâu nữa sẽ đến nơi.
Lại một phút nữa trôi qua, trong không khí vang lên từng đợt âm thanh xé gió, không bao lâu sau, hai bóng dáng mơ hồ đã xuất hiện trên không trung của sườn núi Bất Chu, theo thứ tự là một lão giả áo vàng và một lão giả áo đen, Du Tiểu Mặc không hề quen thuộc khuôn mặt nào trong hai người này.
Bởi vì mới xảy ra chiến đấu không bao lâu, cho nên ở hiện trường để lại rất nhiều dấu vết đánh nhau.
Lão giả áo vàng nhắm mắt lại cảm thụ một hồi, mở mắt ra rồi nói: “Đại trưởng lão, người đã đi hết.”
Lão giả áo đen gật đầu hờ hững, nhìn sườn núi Bất Chu phía dưới đã bị phá hư thành trăm ngàn lỗ thủng, sắc mặt có vẻ rất nghiêm nghị, ông vuốt râu nói: “Lực phá loại thế này, xem ra không phải là cường giả thông thường rồi.”
Lão giả áo vàng nói: “Hình như con Ngạo Mạn điểu kia cũng tham dự vào cuộc chiến này…”
Hiện trường có khí tức của Ngạo Mạn điểu lưu lại, chỉ là hắn không tham gia chiến đấu, cho nên khí tức rất nhạt, nếu như có thể tìm được hắn, cũng sẽ biết được những ai có mặt.
Cường giả trên đại lục Long Tường không nhiều lắm, mà hai người đã biết hơn phân nửa, chỉ là khí tức lưu lại ở hiện trường thì không có ai là họ quen biết, có lẽ là người từ ngoài đến, hoặc chính là mấy lão già lánh đời không xuất hiện.
“Thí luyện đấu vẫn đang tiến hành, xem ra phải bỏ dở thôi.”
Lão giả áo đen than nhẹ một tiếng, nếu chưa biết được lai lịch của những kẻ tham gia trận chiến này, thì học viện không thể để các học sinh tự dấn thân vào trong nguy hiểm được, cho nên đành phải bỏ dở thôi.
Nói xong, hai người nhanh chóng bay đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở phía chân trời.
Cùng lúc đó, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cùng hai con yêu thú đã tới một nơi cách sườn núi Bất Chu rất xa, mãi cho tới khi không còn thấy bóng dáng của sườn núi kia nữa, tốc độ mới chậm lại
Lăng Tiêu quay lại nói với Ngạo Mạn điểu: “Ngươi quay về sườn núi Bất Chu, tìm cơ hội lấy cây linh thảo cấp chín kia tới.”
Ngạo Mạn điểu không hề do dự, sau khi đáp ứng lập tức xuất phát.
Hắn đã từng thấy thực lực của Lăng Tiêu, đây là người mà hắn tuyệt đối không dám đùa giỡn.
Du Tiểu Mặc vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, “Thả em xuống.”
Lăng Tiêu cúi đầu, thấy Du Tiểu Mặc đang nhìn mình chằm chằm, ho nhẹ một tiếng, lập tức thả hắn xuống, “Đợi Ngạo Mạn điểu mang linh thảo về, chúng ta cũng trở về đi, chuyện ở sườn núi Bất Chu đã bị mấy lão già kia biết, có lẽ thí luyện đấu không thể tiến hành được nữa rồi.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, liếc mắt nhìn y, “Ừa, cơ mà trước hết, có phải anh cần nói với em một vài chuyện gì đó không?”
Lăng Tiêu chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, “Em muốn ta nói gì?”
Du Tiểu Mặc mỉm cười, “Anh giấu giếm cái gì thì nói cái đó?”
Lăng Tiêu ngẫm nghĩ, “Thế thì nhiều lắm.”
Khuôn mặt tươi cười của Du Tiểu Mặc lập tức bị giăng đầy tơ nhện, tên này, lại còn dám che giấu nhiều thứ như vậy, lập tức gào lên khó chịu: “Nói xem nhiều là bao nhiêu.”
“Được rồi.” Lăng Tiêu bất đắc dĩ buông tay, “Là em bảo ta nói đó, thực ra thì, có một lần, lúc chúng ta ân ái đó mà, ta cố ý không lấy hết, ầy, tinh khí bên trong em, cố ý để lại ở trong cơ thể em.”
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ rực, tức giận đá y một cái, “Sao anh có thể vô sỉ như vậy, lại dám để tinh… Phi, ai bảo anh nói mấy chuyện này, anh đàng hoàng nói thẳng thắn cái chuyện về Kỳ Lân đi.”
Ai mà biết y lại nói mấy cái chuyện làm người ta lúng túng muốn chết thế này chứ, Du Tiểu Mặc dứt khoát đi chẳng vào vấn đề.
Xà Cầu đứng bên cạnh cố gắng biến mình thành vô hình, cho dù Lăng Tiêu đại nhân đuối lý, nhưng vẻ bề ngoài thì vẫn như thể y mới là người thắng thế, không hổ là đại nhân.
Lăng Tiêu cười nói: “Cái này có gì để nói đâu, không phải như em nghĩ.”
“Người kia nói ngọn lửa màu tím của anh là Kỳ Lân Thần Hỏa, thế ngọn lửa màu đỏ thì sao hả, em đã tận mắt thấy anh không chỉ có một loại lửa nhé.” Du Tiểu Mặc vểnh mũi lên trời, hừ một tiếng rất khí phách, đừng tưởng rằng hắn không biết.
“Từ khi nào em lại trở nên thông minh như vậy rồi hả?” Lăng Tiêu kinh ngạc.
“Em vốn thông minh mà, anh đừng có lái qua chuyện khác.” Còn lâu Du Tiểu Mặc mới vào bẫy lần nữa nhé, lần này hắn nhất định phải ép y nói hết tất cả sự thật ra.
Lăng Tiêu giải thích: “Ngọn lửa màu đỏ là ngọn lửa bản mệnh của viễn cổ Yêu Hoàng, tuy uy lực không bằng Kỳ Lân Thần Hỏa, nhưng có thể đứng hạng ba trên bảng xếp hạng thần hỏa rồi.”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Viễn cổ Yêu Hoàng mà anh nói, là chỉ Phượng Hoàng hả?”
Lăng Tiêu nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt cổ quái nhìn y, “Anh đã có được Kỳ Lân Thần Hỏa, lại còn có là ngọn lửa bản mệnh của Yêu Hoàng, đừng bảo, anh là tạp giao nha?”
Cứ tưởng rằng Lăng Tiêu sẽ phản bác, ai ngờ y lại thở dài mất mát.
“Em nói không sai, phụ thân của ta chính là Kỳ Lân, còn mẫu thân của ta là viễn cổ Yêu Hoàng, hai người họ kết hợp mới sinh ra ta, cho nên ta mới có thể kế thừa cả ngọn lửa bản mệnh của Kỳ Lân và Yêu Hoàng.”
“Thế thì… Cũng không tệ nha.” Du Tiểu Mặc không biết tại sao y lại mất mát, nhưng có thể kế thừa bản lãnh của cả hai chủng tộc mạnh mẽ đến thế, nếu so với những người khác, thì hẳn là lợi hại hơn rất nhiều đúng không, ít nhất là hắn nghĩ như vậy.”
Lăng Tiêu khẽ thở dài: “Không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Du Tiểu Mặc nói: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lăng Tiêu giải thích: “Quan hệ giữa Kỳ Lân và viễn cổ Yêu Hoàng không tốt, hơn nữa những chủng tộc cao siêu thế này, bọn họ thường chú trọng đến huyết mạch tinh khiết hơn, cho nên việc phụ mẫu ta kết hợp khiến cho cả hai tộc đều bất mãn, trước đây, tuy quan hệ giữa hai tộc không thân mật cho lắm, nhưng cũng không đến mức đối địch, chỉ là từ sau khi chuyện phụ mẫu ta bị lộ ra ánh sáng, quan hệ giữa hai tộc đã trở nên triệt để tồi tệ rồi.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy có lẽ hắn đã đoán được sự việc phía sau rồi, cũng có chút không đành lòng vạch trần vết thương đã thành sẹo của y, nhưng hắn vẫn không nén nổi tò mò: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao ư…” Lăng Tiêu bi thương nhớ lại: “Kỳ Lân tộc khăng khăng là do mẫu thân quyến rũ phụ thân của ta, Yêu Hoàng tộc thì lại khẳng định là do phụ thân ta dụ dỗ mẫu thân ta, trách nhiệm cứ bị đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cả phụ thân và mẫu thân của ta đều bị hai tộc nhốt lại, đại khái là như thế đó.”
“Vậy còn anh?” Du Tiểu Mặc nghe mà thấy cẩu huyết quá chừng, nhưng kết cục này không tốt đpẹ chút nào, nếu như cả cha và mẹ của Lăng Tiêu đều bị nhốt lại, thì Lăng Tiêu đã ra đời thế nào đây.
Lăng Tiêu biết hắn đang nghĩ gì, “Trước khi phụ mẫu ta bị nhốt lại, ta đã ra đời, người nuôi lớn ta là một vị thân tín của cha ta, cũng chính ông đã kể chuyện về cha mẹ cho ta biết, ông bảo ta phải trở nên mạnh mẽ để đi cứu họ, nhưng thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ để chống lại cả Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, cho nên ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một sự tồn tại mà cả Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc đều phải kiêng kỵ.”
Nghe xong chuyện xua của y, Du Tiểu Mặc cảm nhận được đủ cả ngũ vị.
Sao hắn có thể ngờ được, Lăng Tiêu khí thế hừng hực, không ai bì nổi này lại có thân thế bi thảm đến vậy, tuy cả cha và mẹ đều còn trên đời, nhưng cũng chẳng khác gì người đã mất.
“Ây… Anh đừng đau lòng, một ngày nào đó, anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn mà, em, em sẽ giúp anh.” Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu chằm chằm, hắn không biết cách an ủi người ta thế nào nữa.
“Thật chứ?” Lăng Tiêu dựa đầu vào cổ hắn, âm thanh cố kiềm nén khẽ vang lên.
“Thật mà, em sẽ cố gắng tu luyện, sau đó luyện ra linh đan cấp bậc cao hơn.” Du Tiểu Mặc hơi bối rối, hắn không thích ứng được với một Lăng Tiêu thế này.
“Vậy… Em có thể đáp ứng một yêu cầu của ta được không?”
“Yêu cầu gì?”
“Ta muốn làm ở đây.”
Nhận thấy sự im lặng của hắn, Lăng Tiêu cũng trở nên im lặng hơn, y nói: “Chúng ta đã không làm những năm ngày rồi, hơn nữa lúc trước em cũng đồng ý rồi cơ mà.”
Đến chết mất, chuyện mắc cỡ như vậy, anh có thể đừng dùng cái giọng điệu đau buồn này để nói được không hả, làm hắn chẳng biết nên từ chối thế nào cho phải, tuy đang giãy dụa, nhưng lòng hắn lại mềm nhũn ra rồi.
Du Tiểu Mặc không ngờ Lăng Tiêu lại đưa ra yêu cầu thế này, nơi đây là chốn núi non hoang vu, bốn phía đều có yêu thú, nhỡ đâu đang làm được một nửa thì một con yêu thú đột nhiên xuất hiện, chỉ nghĩ thôi mà hắn đã thấy mất mặt muốn chết rồi.
Thế nhưng mà Lăng Tiêu cũng không nói sai, lúc trước vì chạy thua nên hắn thực sự đã đồng ý rồi, hơn nữa điều kiện và hiện trường cũng rất phù hợp, bởi vì điều hắn đồng ý lúc ấy chính là —— Dã chiến!
“Cơ mà, Xà Cầu đang ở đây…” Giọng nói lí nhí như tiếng muỗi của Du Tiểu Mặc vang lên.
“Xà Cầu đã bị ta đưa vào không gian rồi.” Lăng Tiêu nói.
“…”
Vừa thiên thời vừa địa lợi, lại còn nhân hòa nữa chứ, hình như muốn từ chối cũng chẳng được nữa rồi.
Trong không gian, Xà Cầu đứng trên đồng cỏ bạt ngàn, im lặng nâng trán. Chủ nhân à chủ nhân, xem ra đời này ngươi nhất định sẽ bị Lăng Tiêu đại nhân ăn sạch sành sanh rồi, với loại tính cách như của Lăng Tiêu đại nhân, làm sao có thể có nét mặt bi thương thế kia được, ngươi không thấy khóe miệng y cứ cong lên mãi sao?