Hôm sau, Du Tiểu Mặc tới gặp lão đầu một mình.
Hắn cứ tưởng là phải qua nửa tháng nữa lão đầu mới trở về, không ngờ lần này lại về sớm đến thế, có điều hắn cũng đoán được nguyên nhân.
Học viện Đạo Tâm đã xảy ra chuyện lớn như vậy, với tư cách là một trong tám vị bề trên của học viện, đương nhiên trong việc này cũng có phần của lão đầu rồi, chắc chắn không thể lười biếng được nữa.
Linh Thảo Viên
Du Tiểu Mặc tìm được lão đầu trong phòng luyện đan, mấy tháng không gặp, hắn nhất thời vui mừng quá trớn, lập tức chạy tới vỗ vai lão đầu, “Sư phụ, con tới rồi nè.”
Đoàn Kỳ Thiên chậm rãi quay đầu lại, nét mặt hoàn toàn có thể dùng ba chữ rất u ám để hình dung.
Du Tiểu Mặc sợ tới mức lập tức rụt móng vuốt lại, cười khan mấy tiếng, hắn đã quên béng lão đầu có hai nhân cách, hôm nay dậy sớm như thế, cộng thêm cái nét mặt âm u này, căn bản chính là nhân cách thứ hai mà, mới nãy hắn còn dám vỗ vai lão đầu nữa chứ.
“Sư phụ…”
Lão đầu hừ lạnh một tiếng, mặt mũi viết lên hai chữ không vui to tướng, “Mấy tháng không gặp, ngươi đã ăn được gan hùm mật gấu rồi đấy.”
Ngoại trừ cười gượng, Du Tiểu Mặc cũng chỉ biết cười khan, “Nào có… Lá gan đệ tử nhỏ lắm, có ăn thêm nhiều gan hùm mật gấu nữa cũng chẳng có tác dụng.”
Lão đầu cả giận nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau qua phụ một tay.”
Du Tiểu Mặc luôn miệng đáp ‘Dạ”, vội vàng theo sau, lúc này hắn không dám nhắc tới chuyện về Thiên Hồn Kinh trước mặt nhân cách thứ hai nữa, có trời mới biết người muốn dạy công pháp cho hắn là nhân cách nào.
Bận rộn trong trong ngoài ngoài một hồi, hai canh giờ đã trôi qua.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn trời, lau lau mồ hôi, lúc này hẳn là đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, hắn biết mà, gặp được nhân cách thứ hai thì làm gì có chuyện tốt, chỉ toàn bị sai đi làm việc vặt thôi.
Đúng lúc hắn lầm bầm, giọng nói của lão đầu đột nhiên vang lên từ hướng phòng luyện đan.
“Ngu xuẩn, ngươi còn ngây ra đến đi nào, không mau tới?”
Du Tiểu Mặc hấp tấp chạy tới, lão đầu lại lên cơn rồi, lúc này không thể chạm vào nghịch lân của ổng, nếu không sẽ bị đuổi thẳng cổ luôn ấy.
Đến phòng luyện đan, lão đầu mà hắn đinh ninh đang luyện đan lại ngồi trong phòng trà uống trà, nói đến phòng trà này, Du Tiểu Mặc rất muốn bổ sung, nhân cách thứ hai còn thích uống trà hơn cả nhân cách thứ nhất, rõ ràng nói uống trà có thể tu thân dưỡng tính, hắn cảm thấy, tính tình lão đầu là kiểu càng uống càng kém hơn.
“Sư phụ, ngài gọi con có chuyện gì?” Du Tiểu Mặc nói.
Lão đầu lập tức liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ, “Không phải hôm qua đã nói cho tên ở chung với ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi đi ra ngoài không theo theo lỗ tai?”
Du Tiểu Mặc vui vẻ, tai cũng tự động loại bỏ những nội dung không lọt tai.
Rốt cục thì lão đầu cũng muốn dạy Thiên Hồn Kinh cho hắn rồi, không uổng công hắn cố nhẫn nhịn hơn hai canh giờ.
Du Tiểu Mặc kích động nói: “Sư phụ, thế chừng nào chúng ta bắt đầu?”
Lão đầu hừ một tiếng, đánh giá hắn từ đầu đến chân rồi mới nói: “Hơn nữa năm đã lên một cấp nữa, tốc độ cũng tạm được, bây giờ ngươi đang tu luyện công pháp gì?”
Du Tiểu Mặc sững sờ, nguy rồi, hắn cũng không thể nói mình đang tu luyện Thiên Hồn Kinh chứ hả.
Thấy hắn không nói lời nào, lão đầu nheo mắt lại, lộ ra vài tia tinh quang, “Sao, không thể nói à?”
Du Tiểu Mặc vội vàng trả lời: “Không phải, con tu luyện một quyển công pháp tên là Dịch Kinh, nó là một quyển công pháp cao cấp hạ phẩm.”
Quyển công pháp này chính là quyển hắn lấy được ở Thiên Đường Cảnh, mặc dù chưa tu luyện qua, nhưng hắn đã từng đọc rồi, nếu lão đầu mà còn dò hỏi tiếp, hắn cũng có thể đọc ra vài câu.
Có điều, lão đầu không hỏi thêm, chỉ thờ ư hừ một tiếng, khinh khỉnh: “Công pháp cũng tạm được, nhưng với tư cách là đồ đệ của ta thì chưa đủ nhìn, nếu để cho người khác biết đồ đệ của ta chỉ có một bản công pháp hạ phẩm, thì ta còn chườm mặt đi đâu được nữa.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc lóe sáng, hắn đợi mấy câu này mãi, mau mau truyền công pháp cho con đi nào.
Lão đầu cũng không phụ kỳ vọng của hắn, nói: “Chỗ ta có một bản công pháp tốt hơn, ngươi cầm lấy mà học tập, chỉ là không được để cho bất cứ kẻ nào biết, nhất là đại sư huynh Khâu Nhiễm của ngươi, hiểu chưa?”
“Đã hiểu!” Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu, đang gật được một nửa, “Ơ?”
Vì sao không được để đại sư huynh Khâu Nhiễm biết, chẳng phải Khâu Nhiễm cũng có học quyển Thiên Hồn Kinh kia sao? Đương nhiên hắn không dám hỏi mấy câu này, nếu lão đầu hỏi sao hắn biết, hắn sẽ phải giải thích vất vả lắm.
Lão đầu không phát hiện ra nghi vấn của hắn, chỉ lấy ra một khối ngọc giản, ném cho hắn rồi nói: “Nội dung của bản công pháp kia đều ở trong miếng ngọc giản này, ngươi tranh thủ xem đi, xem trong thì trực tiếp tiêu hủy.”
Du Tiểu Mặc cầm ngọc giản, có cảm giác nói không ra lời.
Lão đầu nói dứt lời liền đi ra ngoài, bỏ hắn ở lại trong phòng trà.
Du Tiểu Mặc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọc giản, nửa canh giờ sau, ý thức của hắn mới thoát ra khỏi ngọc hẳn, thở gấp một tiếng.
Đây là một bản công pháp có tên là Phất Liễu U Điển.
Cho dù không được truyền Thiên Hồn Kinh, hắn cứ tưởng lão đầu sẽ cho hắn một quyển công pháp cao cấp trung phẩm hay hạ phẩm gì đó, không ngờ, lại là một quyển công pháp đỉnh cấp hạ phẩm.
Tuy hắn không phải là người của thế giới này, nhưng đã sinh sống ở đây vài nắm, ít nhiều cũng biết được sự trân quý của công pháp đỉnh cấp, đây là một loại bảo bối có thể đứng ngang hàng với nguyên tố chi tâm, vậy mà lão đầu lại có thể ném cho hắn theo cái kiểu hời hợt như vậy, Du Tiểu Mặc có chút cảm động.
Dù không phải là Thiên Hồn Kinh, nhưng cũng là một sự kinh hỉ cực kì to lớn.
Bảo sao lão đầu lại nói không được để cho Khâu Nhiễm biết, nếu như Khâu Nhiễm biết sư phụ có một bản công pháp tốt hơn, nhưng không truyền cho gã, nhất định sẽ có suy nghĩ tiêu cực.
Hắn không biết giữa sư phụ và Khâu Nhiễm đã có chuyện gì xảy ra, vậy mà làm cho hai thầy trò quay ra phòng bị nhau như vậy, nhưng hắn sẽ ủng hộ sư phụ.
Nhìn thêm vài lần, đem công pháp trong ngọc giản ghi nhớ kỹ trong đầu, sau khi học không sót một chữ, Du Tiểu Mặc làm theo ý muốn của lão đầu tiêu hủy ngọc giản.
Đợi tới lúc hắn rời khỏi phòng trà, lão đầu đang đứng trước một kệ sách, đưa lưng về phía hắn, không biết là đang loay hoay làm gì, đợi hắn đi vào, mới nghe được giọng nói vang lên.
“Đã nhớ hết toàn bộ chưa?”
“Đã nhớ toàn bộ, ngọc giản cũng tiêu hủy rồi ạ.”
“Rất tốt, sau này ngươi cứ tu luyện theo bản công pháp kia, có gì không hiểu, tự mình cân nhắc, đừng tới hỏi vi sư.”
“…”
Đáng lẽ phải nói là, có gì không hiểu cứ tới hỏi ta chứ?
Có vẻ lão đầu cũng biết lời nói của mình hơi kì cục, khụ một tiếng: “Vi sư cũng không tu luyện bản công pháp kia, cho nên hết thảy chỉ có thể dựa vào chính ngươi cân nhắc.”
“Tại sao sư phụ không tu luyện?” Du Tiểu Mặc thận trọng hỏi.
Về điểm này, lão đầu cũng không giấu diếm, chỉ là khuôn mặt già nua bỗng nhiều hơn một chút không được tư nhiên, làm Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, mặt trời mọc từ phía tây hả.
Lão đầu bị hắn nhìn tới thẹn quá hóa giận, gào lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, quyển công pháp này là công pháp song tu, vi sư là một lão già, sao có thể tu luyện được!”
Du Tiểu Mặc: “…”
Công, công pháp song tu?
Đường tưởng rằng hắn mù chữ nhé, hắn rất rõ ràng bốn chữ này đại biểu cho cái gì đó.
Hóa ra lão đầu nói không nên hỏi là có ý này, song tu song tu, hắn không nhịn được mà tưởng tượng hình ảnh lão đầu tu luyện Phất Liễu U Điển, hai lão đầu…
Ối trời đất ơi, quá là hãi hùng.
Du Tiểu Mặc lắp bắp nói: “Sư sư sư… Sư phụ, nếu là công pháp song tu, sao ngài ngài ngài… Lại đưa cho con?”
Lão đầu vừa phiền muộn vừa xấu hổ liếc hắn một cái, “Đừng tưởng rằng vi sư không biết gì, không phải ngươi với cái tên ở chung có loại quan hệ đó sao?”
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, tuy hắn không hề che giấu, nhưng bị người ta nói thẳng trước mặt, hắn vẫn rất xấu hổ, đặc biệt là người kia còn là sư phụ của hắn.
Lão đầu nói với giọng điệu hòa hoãn, “Thực ra, quyển Phật Liễu U Điễn này không bắt buộc phải song tu, vẫn có thể đơn tu, chỉ là hiệu quả kém hơn song tu nhiều lắm, nếu như ngươi không muốn song tu thì, thì cứ đơn tu đi, khụ, không có chuyện gì thì cút mau.”
Lão đầu phất tay đuổi người.
Du Tiểu Mặc mang tâm trạng hoang mang rời khỏi Linh Thảo Viên, bị trưởng bối biết quan hệ giữa hắn và Lăng Tiêu, lại còn chủ động đưa công pháp song tu cho hắn, loại cảm giác này rất là vi diệu. Trong ấn tượng của hắn, trưởng bối không phản đối tình cảm nữa hai nam nhân đã đáng mừng lắm rồi.
Du Tiểu Mặc đứng lại, quay đầu nhìn về phía phòng luyện đan.
Mặc dù song tu cũng hơi thẹn thùng, nhưng hắn thường xuyên làm với Lăng Tiêu, thì việc này cũng không có gì khó tiếp thu, hơn nữa bây giờ hắn rất vội vã muốn trở nên mạnh hơn, công pháp lão đầu đưa cho đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Về đến phòng, Lăng Tiêu đã trở lại.
Nhìn thấy hắn mang nét mặt khác thường, liền hỏi: “Làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc nhăn nhó một hồi, mới do do dự dự kể về chuyện công pháp song tu cho y biết, nói xong hắn cũng hơi hối hận, với vì biểu lộ của Lăng Tiêu rất bất thường.
Du Tiểu Mặc cảm giác như thể mình đang nhìn thấy xung quanh Lăng Tiêu xuất hiện thiệt nhiều bong bóng màu hồng, nụ cười muốn bao tiêu tà ác thì có bấy nhiêu. Hắn vô thức run rẩy, sao cứ cảm giác mình đang tự đào hố chôn thân, chắc chắn sau này nếu Lăng Tiêu muốn kéo hắn lên giường sẽ viện cớ này rồi.
Lăng Tiêu ôm eo hắn kéo vào trong phòng, nụ cười rực rỡ: “Tiểu Mặc Mặc, nào, chúng ta vào bên trong, truyền nội dung công pháp cho ta, chúng ta cùng nhau nghiên cứu ha…”
Du Tiểu Mặc: “…”