Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 357

Linh tinh khá khó đào, nhất là dưới đáy biển, người bình thường chắc đành phải bó tay, nhưng cũng mà mà có Lăng Tiêu ở đây.

Y dùng năng lực của mình làm ra một khu vực riêng ngăn cách nước biển ở bên ngoài, nhưng bởi vì đáy biển nơi họ đang đứng quá sâu, áp lực của nước biển rất lớn, dù là Lăng Tiêu, cũng không thể chống đỡ được trong thời gian dài, cho nên y chỉ có thể kiên trì được một giờ mà thôi.

Thời gian vừa tới, y phải thu khu vực tự tạo kia lại, nếu không sẽ bị thương, tiếp theo chắc chẳng còn sức mà giúp học viện Đạo Tâm cướp đoạt nguyên tố chi tâm nữa rồi.

Du Tiểu Mặc biết rõ thời gian cấp bách, lập tức lấy một lọ linh thủy ra khỏi không gian, chuẩn bị bổ sung sức mạnh linh hồn bất cứ lúc nào, bởi vì chỉ có một mình hắn chịu trách nghiệm đào linh tinh.

Linh tinh là một thứ rất chắn chắn, lại còn chôn sâu dưới lòng đất, từ lúc Du Tiểu Mặc đào được khối linh tinh đầu tiên liền ngộ ra điều này, bởi vậy cũng chỉ có thể đào bằng sức mạnh linh hồn, cũng may mà bây giờ hắn đã là đan sư cấp tám.

Vì thời gian rất gấp, Du Tiểu Mặc cũng không để tâm tới việc dùng cách thô bạo.

Một mảnh sức mạnh linh hồn lớn như dưới đánh cá được tung ra trong phạm vi rộng, linh tinh vừa được đào ra đã bị ném vào không gian ngay lập tức, cứ lặp lại như thế nhiều lần.

Bận rộn cả buổi, tuy hắn đã cố hết sức, cũng uống linh thủy nhiều lần, nhưng với sức lực của một mình hắn, muốn đào được số lượng mình muốn trong vòng một canh giờ là chuyện quá khó khăn.

Cuối cùng, số linh tinh Du Tiểu Mặc đào được còn chẳng bằng một phần một ngàn.

Sau khi thu lĩnh vực lại, Lăng Tiêu lập tức dẫn hắn rời khỏi đáy biển.

Cũng không lâu lắm ánh sáng đã hiện ra, hai người trở lại điểm xuất phát, Tuyền Hồ.

Bọn họ mới rời đi có nửa canh giờ nhưng đảo Lưu Ly đã yên tĩnh một cách kì lạ, khắp nơi đều là những kiến trúc bị tàn phá, mà đám người Hắc Thiên cũng không thấy tăm hơi.

Một lát sau, đám Tiểu hắc liền tìm tới, thực ra bọn chúng không hề rời Tuyền Hồ quá xa, hơn nữa từ đầu vẫn giữ liên lạc với Xà Cầu.

“Chủ nhân, cuối cùng thì ngươi cũng ra rồi.” Miêu Cầu chạy tới khóc lóc kể lể, vèo một cái bổ nhào vào trên đùi Du Tiểu Mặc, nghẹn ngào nói: “Miêu Cầu sợ chết mất, có thật nhiều người lợi hại.”

Du Tiểu Mặc ôm nó lên, thực ra hình dáng của Miêu Cầu rất giống một cái gối ôm hình thỏ mà kiếp trước hắn có, tròn tròn nè, dẹt dẹt nữa, bên trên đầu còn có một đôi tai thỏ dài dài, liền đưa tay vuốt ve đầu nó, “Có chuyện gì thế?”

Tiểu Hắc ngạo kiều nói: “Sau khi chúng ta tới Tuyền Hồ không bao lâu, ba gã cường giả của Vô Tận trấn cũng tới, theo như cuộc đối thoại của họ thì ba người này đã sớm biết được bí mật dưới đáy tuyền Hồ, hơn nữa cũng không hề muốn chia xẻ linh mạch cho học viện Đạo Tâm và tứ đại gia tộc.”

Lúc ấy chúng lo lắng sẽ bị ba người kia phát hiện, dù sao thì thực lực giữa hai nhóm chênh lệch quá nhiều, cho nên tránh đến một nơi rất xa, cũng may mà ánh mắt của chúng không tệ, hơn nữa ba người kia vội vàng lặn xuống, cho nên không bị phát hiện.

Lăng Tiêu nói: “Chúng ta cũng đoán được chuyện này.”

Tiểu Hắc nói thêm: “Còn có một việc nữa, hình như có người lén lút đi theo ba người Hắc Vân lão nhân kia, sau khi họ xuống dưới thì hắn cũng đi theo.”

Tiểu Hắc lắc đầu, tư liệu chủ nhân đưa cho không có người kia, “Là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào đen.”

Nói đến nam nhân trẻ tuổi lại còn mặc áo bào đen, hơn nữa còn có thể theo dõi đám người Hắc Vân mà không bị phát hiện, rõ ràng kẻ đó cũng là một cường giả cấp mười, mà trong những người bọn họ quen biết cũng chỉ có một người phù hợp.

Bảo sao lúc trước người kia lại mai danh ẩn tích một thời gian ngắn, hóa ra là gã cũng chạy đến biển Vô Tận để tranh đoạt nguyên tố chi tâm, lần này sẽ làm cho gã có đến mà không thể về, lăng tiêu nhếch miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Bây giờ tình hình chiến đấu thế nào?” Du Tiểu Mặc cũng đoán ra được, nhưng hắn không quan tâm lắm, tuy thực lực người kia cũng mạnh đấy, nhưng ở Huyễn Sa hải này có nhiều cường giả đến vậy, dù gã và U Minh Hải Yêu có liên thủ cũng chưa chắc đã kiếm chác được gì.

“Lam Cầu mới truyền tin tới, bây giờ những người kia đều ở phía nam của Huyễn Sa hải, đang tranh đoạt nguyên tố chi tâm trên quần đảo Tây Sa.” Mao Cầu trả lời.

Lăng Tiêu nói: “Bây giờ chúng ta qua đó xem sao, các ngươi không cần đi.”

Du Tiểu Mặc gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, bây giờ Lưu Ly hành cung không có ai, các ngươi có thể đi tìm bảo bối, nếu như không thích, linh mạch nằm cách hai ngàn mét về phía bắc tính từ đáy Tuyền Hồ, nếu như các ngươi cảm giác quá chán thì cứ đào linh tinh là được, nhưng không được ở dưới đó quá lâu.”

Nói xong hắn và Lăng Tiêu đi trước.

Để lại ba người, khuôn mặt đẹp đẽ của Tiểu Hắc đã đen thui.

Bên dưới đáy biển Huyễn Sa hải có quá nhiều yêu thú, với thực lực của chúng mà xuống dưới đó chẳng phải sẽ trở thành món ăn trong mâm sao, hơn nữa nước biển quá sâu, chỉ sợ chưa đào được linh tinh đã bỏ tính mạng lại nơi đáy biển rồi.

Đề nghị thứ nhất có vẻ không tệ, có điều Tiểu Hắc khinh thường, Mao Cầu và Miêu Cầu lại có chút hứng thú.

Mao Cầu có thể làm nam cũng có thể là nữ, có điều nó càng thiên về phía nữ hơn, cho nên đa số hình người đều xuất hiện với hình thái của phái nữ, mà bình thường phái nữ thường ưa những món bảo bối lấp lánh. Miêu Cầu còn cố ý dùng đá truyền âm để nói cho Tiểu Cầu, bảo nó tới cùng tìm bảo bối nào, sau khi Tiểu Cầu hay tin, liền bỏ Xà Cầu chạy tới.

Có thể nói quần đảo Tây Sa là một thắng cảnh ở Huyễn Sa hải.

Nơi ấy có rất nhiều đảo lớn đảo nhỏ trải rộng, gần như cứ khoảng ngàn mét lại thấy một hòn đảo nhỏ, ngoài ra, bên cạnh đảo nhỏ còn có rất nhiều san hô, đủ mọi màu sắc, rất đẹp.

Giao dịch kinh tế giữa Huyễn Sa hải và Vô Tận trấn thường dùng san hô làm mặt hàng chủ yếu.

Hai người đi một đường đã nhìn thấy không ít rặng san hô, đẹp cực kỳ, có điều chỉ được xem chứ không được ăn, Du Tiểu Mặc liền sinh ra tâm tư lấy chút ít về để cất chứa.

Nửa canh giờ sau, bọn họ cũng chạy tới được trên không quần đảo Tây Sa.

Phía xa xa là một mảnh trắng xóa, trong mây bù có ba bóng người đang đứng yên lặng, đứng đối mặt với nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng, như thể gặp được kẻ thù, nhưng cũng có chút kì lạ.

Du Tiểu Mặc nhìn chăm chú, vất vả lắm mới nhận ra một người trong đó, đang định vui mừng gọi người kia, Lăng Tiêu đã nhanh tay che miệng hắn lại.

“Ưm ưm…”

Du Tiểu Mặc mở to mắt, định làm trò gì đó hả, lần nào cũng che miệng hắn.

Lăng Tiêu giải thích: “Chẳng lẽ em không phát hiện ra hả, kẻ đứng cùng với Hắc Vân lão nhân chính là sư huynh Khâu Nhiễm của em.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, đùa phải không, Khâu Nhiễm cấu kết với Hắc Vân lão nhân?

Để xác minh chân tướng của sự việc, hai người quyết định yên lặng để theo dõi diễn biến.



“Sư phụ, bị ông phát hiện mất rồi, cũng đành chịu, đúng thế, Hắc Vân chính là khế ước khú bản mệnh của ta, là ta bảo hắn phát triển Hắc Ốc Phường ở Vô Tận trấn, ông có biết hay không thì cũng chẳng sao.” Khâu Nhiễm thờ ơ nói, ban đầu gã không muốn để Đoàn Kỳ Thiên biết, nhưng đã bị phát hiện, vậy thì đành chịu.

Đoàn Kỳ Thiên lạnh lùng nói: “Đúng sai ta cũng kệ, cho tới nay ta chỉ muốn biết một việc, ngươi trả lời ta thành thật, có phải là ngươi làm hại Vệ Bạch không?”

Khâu Nhiễm im lặng thật lâu, đột nhiên cười nhạo: “Thực ra ông vẫn nghi ngờ ta suốt phải không?”

Đoàn Kỳ Thiên thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, từ sau khi nhị sư đệ của ngươi mất tích, ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi có liên quan.”

Khâu Nhiễm lạnh lùng nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đoàn Kỳ Thiên chằm chằm, gằn từng chữ, “Nếu ông đã muốn biết rõ đến thế, ta sẽ nói cho ông biết, để ông khỏi chết không nhắm mắt, đúng vậy, nhị đồ đệ bảo bối của ông do chính ta làm hại, đáng tiếc, mạng hắn lớn, cuối cùng vẫn chạy thoát, có điều bây giờ chắc hắn đã biến thành một tên phế nhân rồi.”

“Súc sinh!” Mặt mũi Đoàn Kỳ Thiên tràn đầy phẫn nộ, giẫn dữ mắng.

Khâu Nhiễm ung dung, không hề để tâm: “Muốn trách thì trách ông, cùng là đồ đệ của ông, nhưng ông chỉ biết thiên vị Vệ Bạch, cái gì tốt cũng cho hắn, còn ta, ngay cả Thiên Hồn Kinh cũng phải tự tìm, bây giờ ngay tới một tiểu sư đệ mới thu mấy năm cũng được ông đối xử tốt hơn ta.”

Lúc trước, khi nghe đồ đệ nói sư phụ lại có thể để cho tiểu sư đệ thoải mái ra vào thư phòng mà lão đã trân tàng nhiều năm, tuy trên mặt gã biểu hiện không để tâm lắm, thực ra trong lòng đã sớm dâng lên sự ghen ghét đối với Vệ Bạch trước kia, lúc ấy gã cũng biết, thực ra từ đầu sư phụ đã không thích gã.

Đoàn Kỳ Thiên lặng lẽ nói: “Bản thân ngươi mưu kế việc xấu lại trách ngược vi sư, sao ngươi không tỉnh lại tự ngẫm xem đến cùng mình đã làm sai điều gì.”

Khâu Nhiễm cười lạnh một tiếng, “Bây giờ có nói mấy thứ này cũng vô dụng, nhị đồ đệ bảo bối của ngươi sẽ mãi mãi không trở về đâu, còn Du Tiểu Mặc, tốt nhất là ông nên trông coi hắn cho kỹ nào, nếu không ta không thể đảm bảo liệu hắn có theo gót Vệ Bạch hay không đâu.”

Đoàn Kỳ Thiên tức giận tới mức toàn thân phát run, “Nếu ngươi dám động tới một sợi tóc của nó, vi sư cam đoan, tự tay ta sẽ lấy đi tính mạng của ngươi.” Lão đã mất một người, lần này tuyệt đối không thể để cho bi kịch lặp lại.

“Lấy tính mạng của ta? Ha ha!!” Khâu Nhiễm đột nhiên cười khá lên, như thể nghe được cái gì vui lắm, mãi một lát sau mới ngừng lại, âm u nhìn Đoàn Kỳ Thiên: “Lão già, ông cho rằng hôm nay mình còn có thể rời khỏi Huyễn Sa hải sao? Hôm nay sẽ là ngày chết của ông.”

“Hừ, ngươi cho rằng mình có thể đánh được vi sư sao?” Đoàn Kỳ Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Lão già, đừng tưởng bằng ông giấu kỹ thì ta không biết, thực ra… Linh hồn của ông đã xảy ra vấn đề từ lâu, rốt cuộc không thể trở về thời khắc đỉnh cao, phải không?” Khâu Nhiễm cười ha ha, biểu lộ như thể chiến thắng đã nằm trong tầm tay.

Đoàn Kỳ Thiên mở to mắt.

Du Tiểu Mặc cũng trợn tròn mắt.
Bình Luận (0)
Comment