Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 363

�N

Khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tìm được Diêm Pháp, mấy người này vẫn ở ngay trên hải đảo bị tập kích lúc trước, ngoài họ ra, còn có mấy người mà Du Tiểu Mặc từng quen biết.

Chính là cái cặp tình nhân mà vì một cô tiểu sư muội điêu ngoa đành phải nhận giải Oscar, à nhầm, làm bình nhân bí mật ở tửu lâu lúc trước ấy, ngoài hai người họ ra, còn có cả tiểu sư muội kia.

Điều làm cho người ta kinh ngạc là, trên người vị tiểu sư muội này vô cùng sạch sẽ, còn những người khác thì hoàn toàn trái ngược, nguyên một đám đều rất chật vật, vừa nhìn đã biết rõ là mới trải qua một trận đại chiến không lâu.

Nhìn thấy hai người trở về, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bị yêu thú cấp mười đuổi giết mà còn bình yên vô sự, chỉ điểm này thôi cũng đủ để làm họ thay đổi cách nhìn.

Đúng lúc mọi người cảm thấy kinh ngạc, một giọng nói kinh ngạc bỗng vang lên.

“Là hai người các ngươi, hay lắm, còn dám xuất hiện trước mặt ta.” Ban đầu tiểu sư muội còn hơi kinh ngạc, sau đó phát ra một tiếng cười quái dị, như thể nhìn thấy con mồi tự đưa tới cửa, nét mặt và điệu bộ vẫn làm cho người ta khó chịu như trước.

“Tiểu Vũ, đừng nói nhiều.” Ánh mắt Lam Y Lan tinh hơn, vội lên tiếng quát bảo nàng ngừng lại.

Nếu như người lên tiếng là Hải Nhạc, nếu không chừng nàng còn nghe lọt.

“Làm sao muội không được nói, lần trước hai kẻ này dám mắng muội, đã bị muội thấy được, thì lần này tuyệt đối không thể buông ta cho chúng.” Tiểu sư muội ác ý nhìn hai người, hoàn toàn coi lời nói của Lam Y Lan như gió thoảng bên tai.

“Ồ?” Dường như bây giờ Du Tiểu Mặc mới để ý tới sự hiện diện của nàng, kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi là nữ nhân mà cả mắt lẫn đầu óc đều có vấn đề lần trước đó hả?”

“Tên quái dị, ngươi nói đầu óc ai không bình thường?” Tiểu sư muội nhếch miệng, cười khẽ.

“…” Du Tiểu Mặc còn định nói lại, đột nhiên dừng lại, mấy câu này… Đúng là có cảm giác như đã từng quen biết, không ngờ cô ả này nhìn thì không được thông minh cho lắm mà vẫn có đầu óc ghê nha, không biết có phải là do vớ bừa hay không.

Lăng Tiêu đột nhiên ghé vào tai hắn, cười nói: “Nữ nhân này, xem ra còn thông minh hơn cả em.”

Thời điểm nàng tức giận, ngay cả giọng điệu đều mang theo cảm giác vui vẻ ôn hòa, thoạt nhìn thì không hề giống cái kiểu người làm mọi thứ theo ý mình bất chấp hậu quả như lúc ở Vô Tận trấn, điểm ấy có thể nhìn từ trạng thái của nàng lúc này, toàn thân sạch sẽ, hoặc chưa từng giao thủ với kẻ địch, hoặc là thực lực của nàng rất cao.

“Tại sao anh lại nâng chí khí của người khác diệt uy phong của người nhà thế?” Du Tiểu Mặc càu nhàu kháng nghị.

“Vậy em đấu thử với ả xem nào.” Lăng Tiêu thờ ơ.

Du Tiểu Mặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút giận dữ nào của nữ nhân kia, vậy mà mấy lời nói của nàng lại làm cho người ta lập tức sinh ra lửa giận hừng hực, nhìn sao cũng thấy toàn thân người này lộ ra một cảm giác quỷ dị, “Được rồi, hảo nam không đấu với ác nữ!”

Lăng Tiêu cười cười nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc chột dạ rời ánh mắt qua chỗ khác.

Lúc này, Diêm Pháp bước tới bước mặt hai người, “Không phải các ngươi bị Quái Hồ đuổi giết sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lăng Tiêu thản nhiên giải thích: “Đúng là chúng ta bị Quái Hồ đuổi giết, chỉ là trên đường gặp một nam nhân mặc áo đen, chẳng biết đối phương là cường giả ở nơi nào, chỉ dùng một chiêu đã giết chết Quái Hồ, sau đó không để ý tới chúng ta, đi mất.”

Du Tiểu Mặc ở bên cạnh gật đầu phụ họa.

Lúc nãy bọn hắn đã thông đồng khẩu cung rồi, dù sao nói chung đều đổ hết tất cả vấn đề lên đầu ‘Lăng Tiêu lẳng lơ’ kia, hơn nữa chũng có đại trưởng lão và mấy người khác “làm chứng” mà.

Diêm Pháp không hỏi gì thêm, bây giờ là thời kì bất thường, đột nhiên có một cường giả lạ lẫm xuất hiện cũng không phải là chuyện gì đáng nghi.

Nhân Qua đứng cách đó không xa còn đang dựa vào một tảng đá lớn dưỡng thương, bỗng mở to mắt liếc nhìn hai người ngay sau khi Lăng Tiêu dứt lời, sau đó lại nhìn qua chỗ khác như không có việc gì xảy ra.

Học viện Đạo Tâm không có thương vong, nhưng cũng có vài người bị thương khá năng, ví dụ như Ngân Qua và hai vị trưởng lão, vì đánh bại Tuyết Sư, đều bị thương không nhẹ.

Hơn một canh giờ sau, Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên cũng tới để hội hợp.

Sau khi nhận được lời hứa hẹn, hai vĩ lão tổ của Bách Lý gia và Đồng gia liền mang đệ tử của gia tộc mình đi khỏi Huyễn Sa hải.

Về phần Khâu Nhiễm, đến phút cuối gã vẫn chạy thoát được. Chuyến đi này, Khâu Nhiễm đã có chuẩn bị kỹ càng, hy sinh một cánh tay và mang Hồng Vân bị trọng thương đào tẩu khỏi Huyễn Sa hải, không thể bắt gã bỏ mạng lại, thật là đáng tiếc.

Khi Hắc Thiên nói Hắc Vân lão nhân chính là khế ước thú bản mệnh của Khâu Nhiễm, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng chuyển qua ba huynh muội Hải Nhạc.

Đoàn Kỳ Thiên phát hiện sắc mặt mọi người khác thường, cùng nhìn theo tầm mắt của họ, “Sao đây, ba người kia có vấn đề gì?”

Du Tiểu Mặc hấp tấp chạy tới trước mặt lão, “Sư phụ, mấy người đó là đồ đệ của Hắc Vân lão nhân, nhất là nữ nhân mặc đồ đỏ kia kìa, nghe nói cô ta là đồ đệ được Hắc Vân lão nhân sủng ái nhất, nếu ra tay với cô ta, có khi lại dụ được Khâu Nhiễm sư huynh ra ấy chứ.”

Đoàn Kỳ Thiên kinh ngạc đánh giá mấy người này, đối với người được tiểu đồ đệ nhấn mạnh, đương nhiên lão cũng chú trọng hơn, thiếu nữ này mang lại cho lão một cảm giác rất kì quái, ngược lại có điểm giống Khâu Nhiễm khi còn nhỏ.

Đoàn Kỳ Thiên đột nhiên lắc đầu.

Du Tiểu Mặc còn định hỏi sao thế, thì bên kia đột nhiên truyền đến một hồi động tĩnh không nhỏ.

Đợi bọn họ nhìn qua, hai cái bóng một lam một trắng bay về phía họ, tư thế có chút kì quái, còn Tiểu Vũ kia đã mất tăm mất tích.

Đúng lúc này, Hắc Thiên hừ lạnh một tiếng, đánh một chưởng vào mặt biển, nước biển lập tức nổ tung, một tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ đáy biển, mà khoảng nước kia đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Nữ nhân kia quá độc ác, bảo sao Hồng Vân lại sủng ả nhất.” Đoàn Kỳ Thiên cảm thán một tiếng, dám đem sư huynh và sư tỷ đẩy ra làm lá chắn để mình có thời gian đào tẩu, thủ đoạn âm tàn như thế, quả nhiên rất giống Khâu Nhiễm và Hồng Vân, có điều muốn chạy trốn trước mặt họ, lá gan không nhỏ.

Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy có một luồng hơi lạnh xông lên từ lòng bàn chân, xem ra, dù có thích sư huynh đến mấy, cũng chẳng quan trọng được bằng tính mạng.

“Thấy không, dù là người thân thiết thế nào cũng có thể phản bội nhau, cho nên sau này em không nên tin tưởng người khác thái quá, ví dụ như… Em và học viện Đạo Tâm, nếu bảo sư phụ của em lựa chọn, em đoán lão sẽ chọn bên nào?” Giọng nói êm ái của Lăng Tiêu đột nhiên rót vào tai hắn.

Đúng là câu hỏi sắc bén ghê!

Cứ như cái câu hỏi ‘Người yêu và mẹ cùng rơi xuống nước, với tư cách là bạn trai, bạn sẽ chọn ai’ vậy đó.

Du Tiểu Mặc cảm thấy chuyện này còn phức tạp hơn, bởi vì hắn chính là một trong hai lựa chọn, càng nghĩ hắn càng cảm thấy sư phụ sẽ chọn học viện Đạo Tâm, loại tâm trạng này… Đúng là ác ma xui khiến người ta sa đọa.

“Nói chung là vấn đề này không thể tồn tại, trên cơ bản thì em đâu có gì để xung đột với học viện Đạo Tâm.” Du Tiểu Mặc tranh thủ trả lời câu hỏi trước khi đầu óc sắp xoắn thành một mớ tơ vò.

“Sao lại không thể, chuyện tương lai chẳng ai nói trước được, chỉ là em không muốn thừa nhận Đoàn Kỳ Thiên nhất định sẽ chọn học viện Đạo Tâm, đúng không?” Lăng Tiêu chậm rãi nở nụ cười, nhìn sao cũng thấy quỷ dị.

Du Tiểu Mặc đã im lặng mất nửa ngày, “Có phải là anh muốn nói, em không nên đưa nguyên tố chi tâm cho lão đầu đúng không?”

Lăng Tiêu híp mắt, nhưng lại làm ra vẻ thản nhiên: “Không kém bao nhiêu đâu.”

Du Tiểu Mặc nói: “Có phải anh đang cảm giác em có chút ba phải không?”

Lăng Tiêu đáp: “Đúng.”

Du Tiểu Mặc nói: “… Ít nhất anh cũng phải do dự một chút chứ hả?”

“Được rồi, ta sẽ do dự, hừm… Đúng!”

“…”

Nói cả buổi, rốt cục cũng quay lại chuyện chính, thực ra Du Tiểu Mặc cũng hơi hiểu suy nghĩ của Lăng Tiêu, ở chung lâu như vậy, hắn biết rõ Lăng Tiêu là kiểu người làm việc theo sở thích và tâm trạng, cho nên y tuyệt đối không phải là loại người sẽ đơn giản đưa thứ gì đó có người khác mà không có lý do.

Còn hắn thì khác, hắn không muốn nợ ân tình của người khác, chưa kể hắn còn mang theo suy nghĩ của một người ở thế kỷ 21, không giống như người nơi này, động một chút là phải đề phòng người chung quanh, cho nên vừa gặp phải người đối xử tốt với mình, hắn sẽ vô thức đối tốt lại, đây cũng coi như là một kiểu suy nghĩ thâm căn cố đế đúng không?

“Vậy bây giờ anh nói em phải làm sao?” Du Tiểu Mặc dứt khoát ném vấn đề cho y.

“Ta nói thì em sẽ đổi ý sao?” Lăng Tiêu rất hoài nghi.

Du Tiểu Mặc đỏ mặt, quay đầu qua một bên không thèm nhìn y, lắp bắp: “Hòa thuận là việc rất quan trọng trong mọi gia đình, nếu lúc hai bên phu… phu phu không cùng ý kiến, khụ, có thể thảo luận.”

Ba mẹ hắn đời trước cũng làm như thế, nếu hai bên có ý kiến bất đồng, lúc ấy cả nhà sẽ mở một cuộc thảo luận gia đình, các thành viên trong gia đình cùng ngồi lại để thảo luận về vấn đề này, hơn nữa còn phải giải quyết ngay trong hôm ấy, miễn ảnh hưởng tới sinh hoạt, đây là gia quy, trước kia hắn cũng tham dự khá nhiều lần, chỉ là thường thường đều thuộc về phe bại trận.

Lăng Tiêu hơi sửng sốt, bỗng nở nụ cười.

Du Tiểu Mặc nhìn y cười đến nỗi mất tự nhiên.

Không phải hắn biên chế lại kinh nghiệm của ‘Người đi trước’ sao, cần gì phải cười đến… đến quyến rũ như vậy? Làm tim đập nhanh quá nè.

Lúc họ trở lại học viện Đạo Tâm đã là năm ngày sau, mấy ngày này quả là long trời lở đất, khi bọn họ không có mặt, học viện Đạo Tâm đã bị công kích, chính là thú triều đến từ thâm sơn, đại khái là biết được tin tức Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên không có mặt ở học viện nên manh động.
Bình Luận (0)
Comment