“Dừng ở đây, trận này Du Tiểu Mặc chiến thắng.” Ngay lúc này, giọng nói uy nghiêm của Diêm Pháp vang lên, dứt khoát kết thúc trận đấu.
Những người vây xem liền hò hét hoan hô, trong đó phải kể đến Bách Lý Tiểu Ngư, Giang Tiểu Phong và Liễu Nhạc là kích động nhất, lúc ba người nghe thấy đối thủ của Trần Tình Nhi là Du Tiểu Mặc đã kích động lắm rồi, chỉ hận Du Tiểu Mặc không thể lập tức đánh ngã cô ả kia.
Trần Tình Nhi biểu hiện sự sửng sốt rất rõ ràng, sự âm tàn trong mắt lập tức bị thứ khác thay thế, cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, hình như còn có thêm một loại tâm trạng gọi là vui thích, “Ngươi… Chính là Du Tiểu Mặc?”
Du Tiểu Mặc bị bộ dạng này của nàng làm cho ngờ vực.
Đang lúc hắn muốn nói ‘Ngươi biết ta?’, Trần Tình Nhi đột nhiên chuyển động, như thể dịch chuyển tức thời ấy, biến mất tại chỗ một cách quỷ dị, lúc xuất hiện lại, đã đứng ngay sau lưng Du Tiểu Mặc.
Toàn bộ quá trình còn chẳng tốn tới một phần mười giây.
Đừng nói Du Tiểu Mặc kịp phản ứng, hắn còn chẳng hề phát giác Trần Tình Nhi đã biến mất.
“Coi chừng.”
Ánh mắt Diêm Pháp sắc bén hơn, lập tức phát hiện ra ác ý của Trần Tình Nhi, muốn xông qua, nhưng chưa kịp đợi lão cử động, Vũ Văn Nam đứng bên cạnh đột nhiên xông ra ngoài, mục tiêu không phải là Diêm Pháp, mà là Lăng Tiêu, khuôn mặt vốn vô cảm bị một tia âm tà thay thế, mà khí thế của cường giả cũng cùng bạo phát.
Dù có ngu đến mấy cũng nhận ra Vũ Văn Nam và Trần Tình Nhi có vấn đề.
Xung quanh hoáng cái đã trở nên hỗn loạn.
Trần Tình Nhi không trì hoãn, giơ tay lên muốn bổ vào trên người Du Tiểu Mặc, nhưng một thứ gì đó màu đỏ bỗng xuất hiện từ khoảng không, một cánh tay tráng kiện đồng thời ngăn cản nàng lại, khí tức như tro tàn thoáng chốc đã hiện ra, tràn lan lên hai tay của Trần Tình Nhi chỉ trong nháy mắt.
Nhưng Trần Tình Nhi không hề hoảng hốt, như thể đã dự liệu được từ trước, trên bàn tay nàng hiện lên một lớp sức mạnh linh hồn màu trắng, cản lại khí tức tro tàn kia.
Bóng đỏ mượn mấy giây này, lập tức tóm lấy Du Tiểu Mặc kéo về phía sau.
Trần Tình Nhi đuổi theo như ngay sát, hình như thực lực của nàng còn cao hơn cả cái bóng màu đỏ nọ, không bao lâu đã đuổi theo họ, ánh mắt rơi vào bóng đỏ kia, nụ cười như có như không, “Ngạo Mạn điểu, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngoan ngoãn giao người ra đây, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống.”
Lam Cầu không trả lời, hắn chỉ huy thứ khí màu xám xung quanh lao tới công kích nàng.
Trần Tình Nhi thấy vậy cũng không giận, cơ thể nhẹ nhàng né tránh.
Bây giờ Du Tiểu Mặc mới biết, Trần Tình Nhi và Vũ Văn Nam mới chính là đám người sắp đến bắt hắn mà U Minh Hải Yêu đã nhắc tới, tuy rằng đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng hắn không ngờ bọn chúng sẽ cải trang thành học sinh để trà trộn vào.
“Lam Cầu, cẩn thận một chút, cô ta hẳn là một đan sư cấp mười, rất có thể còn có một yêu thú khế ước, nói không chừng đang núp trong bóng tối.” Du Tiểu Mặc vội vàng dặn dò.
Trần Tình Nhi cười dịu dàng với hắn, “Quả nhiên, tiểu đệ đệ nhạy cảm lắm, chỉ tiếc là đã muộn.”
Tiếng còi báo động trong lòng Du Tiểu Mặc réo vang, một giây sau, hắn cũng cảm giác được phần eo bị thứ gì đó buộc lại, cúi đầu chỉ thấy một thứ màu trắng như thể dây thừng, sau đó hắn bị kéo bay ra ngoài.
“CHỦ NHÂN!” Lam Cầu khiếp sợ quay người lại, thò tay định túm lấy Du Tiểu Mặc, chỉ đáng tiếc là chụp hụt.
Lam Cầu vội vội vàng vàng đuổi theo, nhưng sao Trần Tình Nhi có thể để cho hắn phá hoại kế hoạch của chúng, nàng lập tức dùng mấy sợi tơ trong tay cuốn lấy Lam Cầu, giờ khắc này, thực lực mà Trần Tình Nhi bày ra đã ngang bằng Lam Cầu, khó mà tránh thoát.
Vì sự chậm trễ này, Du Tiểu Mặc liền rơi vào trong tay đối phương.
Bên kia, Lăng Tiêu bị Vũ Văn Nam ngăn lại đã nhìn thấy Du Tiểu Mặc bị bắt đi, khuôn mặt âm u đến đáng sợ, hai ngọn lửa màu tím và đỏ liền xuất hiện trên tay y.
Sắc mặt tà khí của Vũ Văn Nam bỗng thay đổi sau khi nhìn thấy hai ngọn lửa kia, “Hai loại thần hỏa? Chẳng phải tình báo chỉ nói có một loại sao?”
Trong ánh nhìn soi mói của hắn, Lăng Tiêu dung hợp hai ngọn lửa vào nhau, trở thành ngọn lửa biến dị đã từng xuất hiện một lần ở biển Vô Tận.
Một giây tiếp theo, ngọn lửa biến dị quay cuồng biến thành một con Phượng Hoàng to lớn, khí tức đáng sợ tản ra xung quanh, Phượng Hoàng gầm thét lao về phía Vũ Văn Nam, như thể đây là một con Phượng Hoàng còn sống sờ sờ.
Rốt cục thì sắc mặt của Vũ Văn Nam cũng thay đổi hoàn toàn.
Lăng Tiêu mượn cơ hội này để thoát khỏi hắn, bóng y biến mất tại chỗ.
Động tĩnh lần này đã kinh động toàn bộ học khu A, thậm chí những người đang ngồi trong Sở Tu Luyện cũng rối rít thoát khỏi trạng thái tu luyện, không lâu lắm, vô số ánh sáng bay tới phía bên này, trong đố có mười mấy luồng ánh sáng bay nhanh nhất.
Ngoại trừ Đoàn Kỳ Thiên còn đang bế quan, Hắc Thiên và năm vị trưởng lão đều xuất hiện, vừa đứng xa xa đã thấy một con Hỏa Phượng Hoàng được tạo thành từ lửa chiếm giữ trên không trung, hình như là đang giằng co với ai đó.
Hỏa Phượng Hoàng kỳ quái này lập tức nhắc nhở cho Hắc Thiên nhớ tới vị cường giả Thần cảnh bí ẩn kia, tuy rằng uy lực của Hỏa Phượng Hoàng lúc ấy có khác, nhưng ông có thể cảm giác được, cả hai đều được tạo ra từ một loại thần hỏa.
Chỉ là khi Hắc Thiên tới gần, ông lại phát hiện một khí tức quen thuộc khác, ánh mắt tìm tòi trên không trung, nhanh chóng phát hiện ra nam nhân đang đối chiến với Trần Tình Nhi, đồng tử đen kịt lập tức biến thành sắc bén, “Ngạo Mạn điểu?”
“Khí tức này, đúng là của Ngạo Mạn điểu đã mất tích, sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Tam trưởng lão kinh ngạc thắc mắc.
Lúc này, những người khác cũng chạy tới, nhóm thứ hai xuất hiện là Ngân Qua.
Có điều bọn họ không dám tới quá gần chiến trường, uy thế và nhiệt độ mà Hỏa Phượng Hoàng phát tán ra làm cho tim họ cứ đập thình thịch không kiểm soát, tất cả đều lộ ra nét mặt khiếp sợ.
“Có chuyện gì xảy ra thế này?”
Không ai trả lời, bởi vì những người khác cũng không hiểu rõ tình hình.
Đúng lúc này, hai đạo kình khí mang theo âm thành sắc nhọn như muốn xé tan không khí va vào nhau, từng đợt gió lớn khuếch tán ra bốn phía.
Khi hai bóng người kia tách ra, mọi người liền nhìn thấy khuôn mặt họ, đúng là Trần Tình Nhi và Lam Cầu.
Trần Tình Nhi là một đan sư cấp mười trung phẩm, nhìn thì có vẻ thực lực cao hơn Lam Cầu, nhưng bản thân đan sư không giỏi chiến đấu, thực lực tổng hợp lại cũng chẳng xuất sắc gì, bởi vậy đã bị Lam Cầu dồn ép, trước mắt xem như là bất phân thắng bại.
“Kỹ nữ thúi!” Lam Cầu gắt lên, mắng một câu rất ngoan độc.
“Ngươi muốn chết!” Sắc mặt Trần Tình Nhi lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Phi, ai muốn chết còn chưa chắc.” Tận mắt nhìn chủ nhân bị bắt ngay trong tay mình khiến Lam Cầu cảm thấy quá mất mặt, tính tình trở nên cực kỳ nóng nảy, nói xong liền lao thẳng về phía Trần Tình Nhi, động tác liều mạng này rất có bộ dạng như muốn đánh chết Trần Tình Nhi mới thôi.
Cùng lúc đó, Thiên Diện Luyện Ngục Chu* bắt được Du Tiểu Mặc lập tức muốn phá vỡ kết giới để lao ra ngoài, nhưng kết giới cho tự tay Hàn Công lập ra sao có thể dễ dàng phá vỡ như vậy, kể cả nơi yếu nhất cũng cần có thời gian, bọn chúng đã tính sót mất thực lực của Lăng Tiêu, cũng không ngờ Vũ Văn Nam lại bị Hỏa Phượng Hoàng cuốn lấy.
Không đợi Thiên Diện Luyện Ngục Chu phá vỡ kết giới, Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mặt ả, khí thế đến từ trực diện làm cho Thiên Diện Luyện Ngục Chu âm thầm rùng mình, năm cái móng tay đỏ tươi dài ngoằng cùng tóm chặt cổ Du Tiểu Mặc.
“Đứng lại, nếu không thì ta sẽ giết chết hắn ngay.” Thiên Diện Luyện Ngục Chu lên tiếng uy hiếp, chỉ cần dùng sức một chút là móng tay đỏ thắm kia sẽ xuyên vào cổ Du Tiểu Mặc.
Lăng Tiêu lập tức ngừng lại.
Trong ánh mắt ả chóng xẹt qua một chút đắc ý, “Bây giờ thì lùi lại cho ta, xuống phía dưới đi.”
Lăng Tiêu không nói gì, cũng không hề cử động, dường như có khói đen đang dâng trên trong cặp mắt đen huyền ấy, tản ra một loại khí tức vô cùng nguy hiểm, làm cho nữ nhân đối diện bỗng cảm thấy bất an khó hiểu.
“Ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì mà nói mấy lời này trước mặt ta?”
Nghe thấy câu này, Thiên Diện Luyện Ngục Chu giận điên người, nam nhân này dám xem thường ả, đã thế… Hai bàn tay tóm chặt cổ Du Tiểu Mặc lập tức dùng sức hơn.
Nét mặt Du Tiểu Mặc đổi thành đau đớn.
Thiên Diện Luyện Ngục Chu còn định cười, nhưng khí tức trên thân nam nhân đã trở nên lạnh lẽo như băng giá, mái tóc dài màu đen tùy ý tung bay, dưới lớp mặt nạ, hoa văn ngọn lửa màu tím lại hiện ra, hai con ngươi màu đen liến biến thành màu tím rực rỡ, như thể Đế Vương đã xuất hiện.
Cảm nhận uy áp Đế Vương đáng sợ trên thân nam nhân này từ chính diện làm mặt của Thiên Diện Luyện Ngục Chu trắng bệch như tờ giấy, cơ thể cứng lại, ngón tay đang bóp cổ Du Tiểu Mặc thật chặt cũng không thể cử động nổi.
Trong nháy mắt ấy, Lăng Tiêu giải cứu Du Tiểu Mặc ra khỏi móng vuốt của ả, đồng thời thả một ngọn lửa trên người Thiên Diện Luyện Ngục Chu, kẻ kia gào lên một tiếng thê lương, có điều ả vẫn không quên chạy trốn khỏi Lăng Tiêu.
“Đau…” Du Tiểu Mặc đột nhiên kêu một tiếng.
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn, vết thương bị Thiên Diện Luyện Ngục Chu véo vào ở hai bên cổ đang dần dần chuyển thành màu xanh đen, hiển nhiên là trúng độc, y lập tức kéo cổ áo xuống, đôi môi đặt lên miệng vết thương hút độc ra ngoài, chất độc vừa vào trong cơ thể y đã bị thần hỏa đốt trụi, mãi tới khi máu nơi miệng vết thương trở về màu đỏ tươi vốn có, y mới rời miệng.
Mất đi chút tinh khí, Du Tiểu Mặc mơ màng tựa vào trong ngực Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn hắn thật lâu, sau khi xác định hắn không sao mới đưa ánh mắt nhìn về Thiên Diện Luyện Ngục Chu ở phía xa xa, kẻ kia bị thần hỏa thiêu một hồi, trên người rơi xuống từng đám từng đám thứ gì đó đen xì.
Thiên Diện Luyện Ngục Chu: thím này là yêu thú thuộc loài nhện, tên dài quá (¯―¯٥)