Du Tiểu Mặc nhìn An Kiều nổi giận đùng đùng xông tới trước mặt hắn, trên mặt không hề có tí ti kinh hoảng nào, hắn chân thành nói: “Chính xác mà nói, là tự ngươi hại mình, nếu không phải ngươi cướp đồ của ta, nói không chừng ngươi còn có cơ hội, nhưng mà nếu không nhờ có ngươi, chắc ta cũng không phát hiện ra bí mật của hộp đen nhanh như vậy đâu.”
“Du Tiểu Hắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải hối hận!”
An Kiều trợn mắt nhìn Du Tiểu Mặc chòng chọc, trong ánh mắt lóe lên hung quang muốn giết người, hắn biết Du Tiểu Mặc cố ý mà, cố ý để hắn không thể qua cửa, cố ý hại hắn.
Thiên Tâm nghe nói như vậy, phản ứng còn dữ dội hơn cả Du Tiểu Mặc, há miệng liền châm chọc An Kiều vài câu, Kiều Vô Tinh bên cạnh nhanh mắt nhanh tay che miệng cô nàng lại, ám chỉ nàng không nên dính vào chuyện này, với cảm xúc của An Kiều bây giờ, nhất định sẽ giận chó đánh mèo.
Đây không phải là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc gặp được người vô lý như vậy, hắn cũng không để trong lòng, loại người này ấy mà, càng để ý đến thì chúng càng hung hăng hơn.
Sau khi An Kiều ném lại câu tràn ngập oán hận kia liền đùng đùng bỏ đi.
Uyển Nhã và những người khác cũng không đi qua khuyên can An Kiều hoặc có ý định giữ hắn lại, chỉ hy vọng sau khi hắn rời khỏi đây có thể tự mình hiểu rõ, có điều việc này rất khó xảy ra, cũng may mà bây giờ sư phụ của An Kiều không có mặt ở Trung Thiên, cho dù hắn muốn báo thù cũng chẳng lật nổi sóng lớn.
“Mất thể diện.” Cửu Dạ lạnh lùng ném lại mấy lời này rồi xoay người đi vào trong góc.
Uyển Nhã và Trương Lan Vũ liếc nhau, thở dài đầy bất lực.
Nếu tính tình của An Kiều có thể kiểm soát được, thì làm sao có việc đi đến đâu cũng đắc tội người khác, sớm muộn gì danh dự của Đan Sư Công Hội cũng mất trong tay hắn.
Uyển Nhã đưa mắt nhìn Du Tiểu Mặc, hắn đang nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, trên mặt cười rất vui vẻ, đắc tội một người có tiềm lực cao hơn cả Cửu Dạ, hậu quả khó mà lường trước được.
Du Tiểu Mặc đang nói chuyện với Lăng Tiêu, Nhan Huy lại dắt đại thúc tới, nhưng lúc này còn có thêm cả Kiều Vô Tinh và Thiên Tâm.
“Du huynh đệ, chúc mừng!” Kiều Vô Tinh vừa tiến đến đã nói tiếng chúc mừng.
Du Tiểu Mặc nghe mà chẳng hiểu gì hết, “Chúc mừng ta cái gì?”
Thiên Tâm tinh nghịch nói: “Ngươi ngốc quá, có vậy mà cũng không biết, chính là viên thải đan kia kìa, bài thi này còn có một giải thưởng ẩn, chỉ cần ai có thể lấy được viên thải đan này, liền được quyền đi vào tường Thời Gian.”
“Tường Thời Gian là cái gì?” Nhan Huy tò mò hỏi.
Thiên Tâm giải thích, “Tường Thời Gian còn được gọi là nơi giác ngộ, nghe nói Ngự Thú Pháp bây giờ chính là nhờ một đan sư lĩnh ngộ ở trong ấy từ rất lâu rồi, nhưng mỗi người lại có cơ duyên riêng, nói không chừng lúc ngươi trở ra, không lĩnh ngộ được Ngự Thú Pháp, cũng không phải công pháp, mà là cảnh giới gì đấy, nhưng cũng có khả năng chẳng lĩnh ngộ được gì, tóm lại, không phải ai cũng có thể vào tường Thời Gian.”
Du Tiểu Mặc nghi ngờ hỏi: “Đã như vậy, sao Thanh trưởng lão chưa nói?”
Thiên Tâm nhún nhún vai, “Làm sao ta biết ông già đó nghĩ gì.”
“Thiên Tâm, sao có thể gọi Thanh trưởng lão là ông già đó, lần sau không được nói vậy, nghe chưa.” Kiều Vô Tinh gõ đầu nàng một cái, sau đó mới giải thích: “Chỉ có một viên thải đan, không cần tuyên bố trước mặt mọi người, cho nên ta nghĩ là Thanh trưởng lão đợi sau khi kì thi kết thúc rồi nói sau.”
Du Tiểu Mặc lặng lẽo kéo Lăng Tiêu đến nơi hẻo lánh.
Lăng Tiêu biết rõ hắn muốn nói gì, “Tiếc ghê, ta chưa từng nghe nói tới tường Thời Gian.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Năm giây sau, Du Tiểu Mặc ho khan một tiếng, “Ai muốn hỏi anh về chuyện tường Thời Gian đâu, anh đừng có tự cho là thông minh nhé, em đâu có muốn hỏi về điều này.”
Lăng Tiêu nhướn mày, “Em chắc chắn chứ?”
Du Tiểu Mặc cười khan, “Không chắc lắm, anh nói liệu tường Thời Gian có liên quan tới thời gian không hả, ví dụ như nhìn thấy quá khứ hay tương lai ấy.” Hắn vừa nghe tên đã thấy có cảm giác bí ẩn dễ sợ.
Lăng Tiêu sờ lên trán hắn, “Không phát sốt chứ.”
Du Tiểu Mặc đập tay y, “Anh mới phát sốt, cả nhà anh đều…” Lại nghĩ đến việc mình cũng là một thành viên trong cả nhà Lăng Tiêu, hắn liền thu lại câu nói kế tiếp.
Lăng Tiêu cười nhạo: “Không phát sốt sao lại nói mớ thế, tuy ta thực sự chưa từng nghe tới tường Thời Gian, nhưng trên đời này làm gì có thứ có thể xem được quá khứ hay tương lai, nếu không thì Tiêu Dao Viện sẽ không để cho người ta bước vào tường Thời Gian đâu.”
Du Tiểu Mặc cũng biết mình đang suy nghĩ hão huyền, mếu máo không nhắc lại nữa.
Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Thanh trưởng lão lại xuất hiện lần nữa.
Lúc này, Thanh trưởng lão dắt bọn họ đi sâu hơn, cửa ải cuối diễn ra ở cuối hội trường.
Bài thi lần này chủ yếu nhằm vào việc khống chế sức mạnh linh hồn, bình thường nếu muốn kiểm tra khả năng khống chế có thể thông qua số lần rèn luyện linh thảo để phán đoán, nhưng nơi Tiêu Dao Viện không làm thế.
Thanh trưởng lão vừa lên tiếng, Đàm Trạch và vài người khác đã lấy ra mấy cái rương nhỏ.
Du Tiểu Mặc tò mò, chẳng nhẽ nội dung bài thi cuối cùng nằm trong mấy cái rương này? Hắn còn tưởng là thi rèn luyện linh thảo gì đó cơ.
Bởi vì nội dung bài thi khác với mọi năm, cho nên tới Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ cũng không đoán được trong rương có gì.
Thanh trưởng lão nhìn mấy cái rương kia, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ khó phát hiện, ông nhìn những người đứng ở đây rồi nói: “Nội dung bài thi cuối cùng đang ở trước mặt các ngươi, mỗi người hãy lấy một cái rương, đợi lát nữa lão phu sẽ nói rõ quy tắc.”
Mọi người quay sang nhìn nhau, không biết Tiêu Dao Viện có ý đồ gì.
Người thứ nhất bắt đầu, ngay sau đó sẽ có người thứ hai, thứ ba, rất nhanh, trên tay mọi người đều có một cái rương nhỏ.
Du Tiểu Mặc ước lượng sức nặng của rương, không có cảm giác như chứa vật nặng.
Thanh trưởng lão thấy mọi người đã phân chia xong, mới nói: “Bây giờ, mở rương của các ngươi ra.”
Du Tiểu Mặc đặt cái rương xuống dưới đất, bên trên không có dấu hiệu bị khóa, căn cứ vào lòng hiếu kỳ, hắn đang muốn tự tay mở nắp ra, thì lúc này…
“A A A!!!” Tiếng hét bất thình lình vang lên làm hắn giật nảy, cái nắp mới mở được một nửa cũng bị sập trở lại, Du Tiểu Mặc cân đối ngay sau khi phát hiện, không chỉ mình hắn bị hoảng hốt, nhất là đại thúc, mặt mũi trắng bệch.
Kiều Vô Tinh bị Thiên Tâm nhào tới đang dở khóc dở cười, vội vàng an ủi: “Thiên Tâm, đó là giả, không phải xương người thật đâu.” Tuy hắn không biết tiên tri, nhưng hắn vừa liếc là có thể thấy bộ xương này khác với khung xương người thật.
“Giả… giả hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tâm trắng bệch.
Kiều Vô Tinh gật đầu khẳng định, “Muội nhìn kỹ một chút sẽ biết là thật hay giả.”
Thiên Tâm bán tín bán nghi, lúc này mới đi qua.
Du Tiểu Mặc sờ lên trái tim bé nhỏ mình, hóa ra là xương người giả, còn tưởng rằng thứ gì đáng sợ lắm mới làm người ta hét lên thế chớ. Hẳn mở rương của mình ra, thứ lọt vào tầm mắt đầu tiên là một cái sọ đang cười, hai hốc mắt trống trơn đang nhìn hắm lom lom, dù là đồ giả nhưng cũng lạnh cả gáy.
Du Tiểu Mặc tiếp tục kiểm tra, phát hiện còn có linh kiện của bộ xương ở bên dưới, có vài cái đã vỡ thành mảnh nhỏ, cũng có vài cái chẳng biết ở đâu ra.
“Những khung xương này được tạo theo bộ xương người, cũng là đề thi của cửa ải này, việc các ngươi phải làm, là trong vòng một giờ, dùng sức mạnh linh hồn dán chỗ xương vụn này thành một khung xương hoàn chỉnh.” Thanh trưởng lão nói.
“Trưởng lão, nếu như không thể hoàn thành trong vòng một canh giờ thì không được tính là qua cửa ạ?” Trương Lan Vũ hỏi.
Thanh trưởng lão nói: “Không, chỉ cần độ hoàn chỉnh của khung xương cao hơn bảy phần thì coi như qua.”
Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, cái giới hạn bảy phần này cũng mơ hồ lắm, nếu hắn lắp đầu xuống dưới háng thì coi như mấy phần? Ầy, mấy việc nguy hiểm cao như thế này vẫn nên để trong đầu thì hơn.
Sau đó, Thanh trưởng lão bảo mọi người cầm rương của mình đi vào thạch thất sau lưng ông, cách dán khung xương lại cũng được coi là bản lĩnh của mỗi cái nhân, làm ở trước mặt mọi người, nhất định sẽ có người lén lút so sánh.
Du Tiểu Mặc cầm rương đi vào một gian thạch thất gần nhất, mấy gian thạch thất này đơn sơ y nhau, chỉ có một cái bàn hình chữ nhật cao cỡ nửa người đặt ở giữa phòng, để tiện cho việc chắp vá khung xương.
Du Tiểu Mặc đặt rương lên bàn, mở ra, đầu tiên là để cái sọ một bên, lại lấy ra mấy thứ kì cục.
Nhìn những thứ ngày, hắn cảm giác được nguy cơ sâu đậm, sớm biết thế thì lúc trước học sinh hắn phải nghiên cứu khung xương người thật triệt để mới đúng.
Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, đành phải lắp mấy loại xương dễ phân biệt trước vậy.
Chắp vá lung tung, cuối cùng hắn cũng tạo được hình dạng đại khái của khung xương, nhưng mấy cái mảnh nhỏ nhỏ vụn vụn đằng kia thì phiền rồi, nếu như ướm thử từng chỗ một, chắc hai giờ cũng chẳng đủ mất, làm sao bây giờ?!
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn tới thế giới này, lại có cảm giác đang thi đại học đó.
Chỉ có thể bất chấp thôi.
Du Tiểu Mặc dứt khoát bỏ qua thao tác bằng tay, nơi mi tâm phun ra một dòng sức mạnh linh hồn, bao trùm toàn bộ đống xương cốt trên bàn, lần này đám xương cốt như thể được phóng đại, ngay cả đầu khớp xương cũng khắc rõ ràng trong đầu hắn.