Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 434



Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà khiêu chiến đấu đã bắt đầu.

Một ngày trước, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi lên tầng mười lăm, hắn nhận được một tấm thẻ có số từ nữ chấp sự, trên đó viết số 33, là võ đài mà hắn sẽ thi đấu, sau đó lại tìm được sân đấu và thời gian đại khái, sân đấu số 2, thời gian là buổi sáng.

Du Tiểu Mặc cũng xem qua thời gian diễn ra trận đấu của đám Kiều Vô Tinh, nhưng ngoại trừ Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đấu cùng lúc, những người khác đều lệch giờ, trong đó có cả An Kiều.

Đối tượng khiêu chiến của An Kiều cũng ở tầng hai mươi, đại khái là vì thể diện, đối thủ của hắn cũng là người có chút dnah tiếng, nhưng với thực lực của An Kiều vẫn thừa sức đối phó với người ở tầng hai mươi.

Ngồi trên khán đài, trận đấu vẫn chưa bắt đầu.

Du Tiểu Mặc nhìn bảng ngọc thạch được khảm trong vách tường ngay phía trước võ đài, phải lớn hơn gấp trăm lần ở chỗ ghi danh ấy chứ: “Đúng rồi, nếu thua trận, có phải chịu phạt gì không?”

Nghe được câu hỏi của hắn, Thiên Tâm đang nói chuyện với Kiều Vô Tinh liền giải thích: “Trừng phạt là bị giáng cấp, nếu đang ở tầng hai mươi, sẽ phải xuống tầng mười chín.”

“Xem ra trừng phạt không nghiêm trọng lắm.” Du Tiểu Mặc nói.

Thiên Tâm nói tiếp: “Tiêu Dao Viện đã tính hết cả rồi, dù sao có thua, nhưng thực lực vẫn ở đó, vì không khiến các tầng bị hỗn loạn, cho nên quy định chỉ xuống một tầng thôi.”

Khi khán đài kín người, cũng là lúc trận đấu bắt đầu.

Chính giữa khán đài đông đúc kia là khoảng chừng trăm cái võ đài trống trải, bên cạnh mỗi võ đài đều có một vị trọng tài mang khuôn mặt nghiêm lúc, lúc này, mọi người cùng nhìn qua bảng ngọc thạch trên vách tường, trên đó sẽ xuất hiện tên người đấu vòng thứ nhất.

Trận khiêu chiến không có người chủ trì, thời gian vừa tới, bảng ngọc thạch đã phát ra từng đợt ánh sáng, một lát sau, bên trong bắt đầu xuất hiện tên người dự thi. Tuy thí sinh đã biết đại khái thời gian thi đấu, nhưng người khác thì không, cho nên mỗi trận đều công bố danh sách thí sinh.

Du Tiểu Mặc nhanh mắt phát hiện ra hai cái tên quen thuộc, là Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ, hai người cùng thi đấu trong vòng thứ nhất.

Kiều Vô Tinh đứng lên, mỉm cười gật đầu với họ rồi bước xuống dưới, vị trí của Cửu Dạ ngay phía sau hắn, hai người gần như cùng cử động.

Bởi vì vòng thứ nhất có một trăm cuộc đấu, mà làm gì có ai có một trăm con mắt để cùng xem, cho nên đa số đều chọn lựa trận đấu hình có hứng thú, mà phần lớn đều chú trọng vào trận đấu của Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh, đối với thực lực của tân sinh, bọn họ rất mong đợi.

“Vô Tinh ca ca nhất định sẽ thắng.” Thiên Tâm siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn.

“Haha, với bản lĩnh của Kiều đại ca, nếu không thắng sẽ làm người khác cười rớt hàm răng mất, tuy tầng hai mươi không thiếu người lợi hại, nhưng vẫn chưa đủ nhìn.”

Người nói câu này là Nhan Huy, hắn không hạ giọng, kết quả là vừa dứt lời, ánh mắt của mấy người ngồi xung quanh nhìn về phía bọn hắn đã có chút bất thiện, cho dù đúng là thực lực tầng hai mươi không bằng họ, nhưng nói ra và không nói ra có sự khác biệt rất lớn đó.

Mặc kệ Nhan Huy có vô tâm hay không, nhưng hắn đã kéo hết cừu hận về phía mình rồi.

Du Tiểu Mặc lắc đầu, đúng là nói chuyện không dùng não, mà có muốn nói cũng phải hạ giọng chứ.

Dường như Nhan Huy cũng phát hiện sự khác thường xung quanh, tiếng cười dần yếu đi, rụt đầu lại không dám nhìn quanh, hắn có thể cảm giác được không ít ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, làm cho toàn thân hắn khó chịu vô cùng.

“Trận đấu đã bắt đầu.” Âm thanh hưng phấn của Thiên Tâm phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Sự chú ý của mọi người liền bị kéo xuống dưới.

Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đấu ở võ đài số mười và tám mươi hai, đối thủ của Kiều Vô Tinh là một nam tử có chút nhã nhặn, nhưng sự âm u nhàn nhạt giữa lông mày kia có thể cho thấy, đây là một người độc địa tàn nhẫn.

Kiều Vô Tinh lễ phép gật đầu với gã, nhưng người họ hoàn toàn không có phản ứng, chỉ híp mắt, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, đối với người mạnh hơn mình, chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng sức.

Hiển nhiên là nam tử này càng giống một vị quân sư, ánh mắt híp lại luôn lóe lên một tia tinh quang.

Khi trọng tài hô một tiếng ‘Bắt đầu’, bóng nam tử biến mất tại chỗ, mặc kệ đối thủ mạnh hay yếu, Kiều Vô Tinh chưa bao giờ xem nhẹ đối phương, lập tức cảm giác, nhưng ngay thời điểm nam tử sắp lao tới trước mặt hắn, thân ảnh gã như như bị thân liệt, chia thành hai bên trái phải cùng tấn công.

Kiều Vô Tinh hơi ngơ ngác.

Nam tử bắt lấy điểm này, lập tức triển khai công kích, một dòng sức mạnh linh hồn mênh mông trào ra từ lòng bàn tay, hung hăng đập vào người Kiều Vô Tinh, dường như Kiều Vô Tinh đang bị thủ đoạn của gã mê hoặc, nam tử lóe lên một tia vui mừng.

Lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, bóng Kiều Vô Tinh nhẹ nhàng lóe lên một cái rồi biến mất, nam tử biến sắc, còn chưa chờ gã kịp phản ứng, một dòng sức mạnh linh hồn càng mênh mông càng ngưng tụ hơn đánh trúng bụng gã, tấn công khủng khiếp hiến mặt nam nhân bắt đầu vặn vẹo, thân thể không khống chế nổi mà bay ra ngoài, ngã thẳng xuống dưới võ đài.

Bây giờ mới hiệp một mà đã thua dứt khoát như vậy.

Thấy cảnh này, mọi người không nhịn được mà nuốt nước miếng, quả là lợi hại.

Kiều Vô Tinh phủi phủi quần áo, thực ra ngay từ đầu tới cuối hắn không hề rời khỏi vị trí một bước, thủ đoạn của nam tử không tệ, lợi dụng tàn ảnh để mê hoặc đối thủ, chỉ cần xúc động một chút là dính chiêu ngay, nhưng tàn ảnh không có sức mạnh linh hồn như người thật, huống chi thực lực của Kiều Vô Tinh cao hơn nam tử rất nhiều, đã nhận ra ngay lúc ấy.

Trận đấu bên này đã kết thúc, bên võ đài số tám mươi hai cũng đã xong.

Tốc độ của Cửu Dạ không hề kém cạnh Kiều Vô Tinh, y thậm chí còn không động tới một chút sức mạnh linh hồn, ngay lúc đối thủ ra tay, Cửu Dạ dùng một cú đá vừa đẹp vừa tàn bạo đạp bay nam tử cường tráng hơn y rất nhiều khỏi võ đài.

Thời điểm Kiều Vô Tinh nhìn sang, Cửu Dạ đang chậm rãi thu cái chân dài đang giơ lên kia, khuôn mặt vẫn vô cảm.

Qua biểu hiện của hai người, một số còn hơi khinh thị họ liền rối rít đổi ý, nhất là những người hơi có danh tiếng ở tầng hai mươi, phải biết rằng trong số này có mấy người bị đám Du Tiểu Mặc chọn trúng, nếu người khác cũng lợi hại như vậy, họ phải cân nhắc để đối chiến rồi.

Bời vì thời gian thi đấu khác nhau, cho nên sau khi Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ hoàn thành trận đấu, bảng ngọc thạch lại bắt đầu xuất hiện những cái tên mới, sau khi nhìn thấy tên mình, trên khán đài có một đống người rục rịch đi xuống.

“Du Tiểu Hắc, đến phiên ngươi rồi, phải cố gắng lên đó!”

Thiên Tâm ngồi phía sau đột nhiên dùng sức vỗ mạnh vào vai hắn.

Du Tiểu Mặc Du Tiểu Mặc đảo mắt trong lòng, không ngờ Thiên Tâm nhìn thì có vẻ nhu nhu nhược nhược, mà lực tay lại mạnh tới vậy, vỗ vai một cái mà đau thế.

“Cố gắng lên!” Trình Hướng Vinh xấu hổ nói với hắn.

Du Tiểu Mặc cừoi gật đầu, hắn cảm thấy tích cách của đại thúc này ngại ngùng đến khó tin, nhưng cũng phải nói, đối phương là một người khá đơn thuần, sau đó hắn nhìn về phía Lăng Tiêu, “Anh không có lời nào muốn nói với em sao?”

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, “Nói gì?”

Du Tiểu Mặc hừ hừ, “Đương nhiên là mấy câu mang tính cổ vũ ấy.”

Lăng Tiêu khinh bỉ: “Đối thủ chỉ là một đan sư cấp năm, em chắc chắn muốn ta cổ vũ sao?”

Du Tiểu Mặc gượng cười vuốt mũi một cái, chẳng phải là do hắn nhất thời tâm huyết dâng trào mới nói vậy sao, lại còn phải nhìn hắn như thế hả, ngẫu nhiên phối hợp một chút đâu có chết ai.

Oán thầm xong, Du Tiểu Mặc mới đi xuống.

Du Tiểu Mặc nhìn đối thủ của mình không chớp mắt, quần áo hơi đặc biệt, chỗ nào cần che đều đã che, nhưng với người khác thì vẫn mát mẻ lắm, còn với người có trí nhớ của kiếp trước như hắn mà nói, thực ra rất bình thường

Trọng tài thấy hai người đã đứng vững, hô lớn: “Bắt đầu!”

Du Tiểu Mặc cũng như Kiều Vô Tinh, không chủ quan chỉ vì đối phương là một đan sư cấp năm, da mặt kéo căng, nhìn chằm chằm vào nàng, đợi đối phương tấn công, xem đi, hắn tốt tính tới nhường nào.

Nữ nhân kia bình tĩnh nhìn hắn một hồi, đột nhiên nở nụ cười, cũng phải nói là đẹp mắt.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhíu mày, có ý gì vậy, chẳng lẽ chuẩn bị dùng mỹ nhân kế sao? Đừng làm vậy mỹ nữ à, ta không thích người khác phái nữa đâu, cô có cười nữa ta cũng không xúc động đâu mà.

“Xem ra trận đấu này ta có cố gắng đến mấy cũng không thắng được, thực lực cách biệt quá lớn.” Nữ nhân kia lên tiếng, giọng điệu không những không căng thẳng, mà còn rất nhẹ nhàng.

Du Tiểu Mặc tiếp tục nhíu mày, tiết tấu chuẩn bị nhân thua này là định làm trò gì vậy?

Nữ nhân kia lại khẽ thở dài, nở nụ cười như có như không nhìn hắn: “Ta nghĩ, các hạ không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc rồi, nếu đã biết rõ sẽ thất bại, thì cần gì phải đấu.” Sau đó nàng quay sang nói với trọng tài, “Trận đấu này, ta nhận thua.”

Chủ động nhận thua khác với từ chối so tài, cho nên không bị trừ điểm.

Câu này vừa vang lên, xung quanh khán đài lập tức vang lên một hồi âm thanh thổn thức.
Bình Luận (0)
Comment