Nhận được thẻ, mặc dù đám Kiều Vô Tinh không đi cùng họ, nhưng ngày hôm qua, lúc Du Tiểu Mặc còn lăn lộn nằm ỳ trên giường, họ đã nhận được thẻ của mình rồi, tất cả mọi người đều có ba điểm, ngoại trừ một người.
Đó chính là An Kiều, hình như trận đấu cuối cùng của hắn đã xảy ra một số việc, kết quả là thua, Du Tiểu Mặc không thấy tận mắt, hắn chỉ nghe nói thôi.
Thực lực của An Kiều là cấp bảy trung phẩm, mà đa số người ở tầng sáu mươi đều là cấp sáu và cấp bảy, An Kiều vì sĩ diện, cố tình chọn một đối thủ là đan sư cấp bảy trung phẩm, phải biết, cho dù đối phương không có thân kinh bách chiến, nhưng chung quy vẫn là tiền bối uy tín lâu năm, nhất định phải có kinh nghiệm chiến đấu.
Mà bản thân An Kiều, trước khi gặp phải Du Tiểu Mặc, có thể nói là một đường xuôi gió xuôi nước, chưa từng thiệt thòi bao giờ, nói đến thực chiến, có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay ấy chứ.
Như vậy kinh nghiệm của An Kiều chỉ có thể coi là ‘lý luận suông’, thiếu sót kinh nghiệm thực tế nghiêm trọng, kết quả chắc ai cũng đoán được.
Thời điểm chiến đấu, không phải cứ tu vi cao là được.
Nói một cách khác, một đan sư cấp bảy đã học kỹ pháp chiến đấu với một đan sư cấp tám không học bất cứ kỹ pháp nào, có tu vi cao nhưng không có lực công kích, cũng chỉ có chút uy hiếp mà thôi.
Mặt khác, trên võ đài còn có một quy tắc nữa, đó là không được triệu hoán khế ước thú, bởi vì có đan sư khế ước được yêu thú mạnh hơn bản thân rất nhiều, vì mục đích công bằng, Tiêu Dao Viện cấm triệu hoán yêu thú.
An Kiều cũng biết điểm này, chỉ là trận cuối lại tính sai, hoặc phải nói chết vì sĩ diện, coi mình cao quá rồi.
Vài phút cuối trước khi trận đấu chấm dứt, bởi vì bị đối thủ ép sát từng bược, hắn nhất trời đánh mất lý trí, triệu hoán khế ước thú ra, ngay thời điểm sắp công kích đối thủ liền bị trọng tài ngăn lại, hơn nữa còn tuyên bố hắn trái quy tắc ngay tại chỗ.
Hình phạt khi làm trái quy tắc rất nghiêm nghị.
Cho nên An Kiều không chỉ thua trận, mà còn bị trừ luôn hai điểm lúc trước, không chỉ có thế, bây giờ hắn chỉ có thể ở tầng mười, là người mất mặt nhất trong đám bọn họ, nếu không phải vì địa vị của sư phụ hắn ở Đan Sư Công Hội rất cao, chỉ sợ An Kiều đã bị người của Đan Sư Công Hội khinh bỉ tới chết rồi.
Những điều này đều là Du Tiểu Mặc nghe được Thiên Tâm kể lại bằng giọng điệu rất vui vẻ hả hê.
“Du Tiểu Hắc, ta đột nhiên phát hiện, đối nghịch với ngươi sẽ nhận được kết quả rất thảm thiết, nhìn xem cái tên thiếu gia An Kiều kia đi, hắn không phải là ví dụ điển hình sao.”
Du Tiểu Mặc cùng Trình Hướng Vinh và Nhan huy trở về, Thiên Tâm đang ngồi trong phòng Kiều Vô Tinh tình cờ nhìn thấy họ, liền hấp tấp đi tới, có vẻ lại nghĩ tới kết cục của An Kiều, cười ha hả một mình như kẻ điên.
Du Tiểu Mặc cảm thấy Kiều Vô Tinh nói không sai, tính tình của nha đầu này có chút điên.
Thời điểm nhìn thấy cô nàng lần đầu, hắn còn tưởng rằng đây là một muội muội hàng xóm tốt tính kìa, nhưng càng hiểu rõ liền phát hiện ấn tượng ban đầu chỉ là ảo giác, nàng thường xuyên giả vờ giả vịt, vui vẻ là lộ bộ mặt khác ngay, thích động thủ động cước, đã thế còn rất nhiệt tình.
Cho nên khi nhìn thấy tay Thiên Tâm đang muốn vỗ vai hắn, Du Tiểu Mặc lập tức nhảy ra.
Tay của Thiên Tâm vỗ vào không khí, lập tức bất mãn nhìn về phía Du Tiểu Mặc, “Ngươi làm gì thế?”
Du Tiểu Mặc bình tĩnh nói: “Con gái chỉ nói chứ không động thủ.”
Thiên Tâm nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi nói sai rồi, là quân tử chứ.”
Du Tiểu Mặc còn muốn nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi thôi, nhưng hiển nhiên là lời này không hợp để nói ở đây, hắn gật gật đầu, trợn mắt bịa đặt: “Cũng thích hợp với nữ tử.”
Thiên Tâm không muốn nói tiếp chuyện này, lập tức đổi chủ đề, “Buổi chiều ta và Vô Tinh ca ca định tới Ngự Thú thất xem sao, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Ngự Thú thất?”
Trên đầu Du Tiểu Mặc hiện lên một dấu hỏi chấm.
Thiên Tâm giải thích: “Là Ngự Thú pháp ấy, Ngự Thú thất ở tầng sáu mươi có ghi lại rất nhiều Ngự Thú pháp trung cấp, nhưng không có đạo sư dạy, hết thảy phải dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Được, lúc các ngươi đi nhớ gọi ta.”
“Ta cũng muốn đi.” Đầu Nhan Huy ló vào từ ngoài cửa.
Vì vậy, đội ngũ từ ba người biến thành tám người, bởi vì Cửu Dạ và hai người khác cũng muốn đi, tuy họ là người của Đan Sư Công Hội, nhưng chỉ cần là đan sư là có học được Ngự Thú pháp cấp thấp và trung cấp, có điều ba người này không muốn tới Ngự Thú thất, mà là Minh Tưởng thất bên cạnh Ngự Thú thất kìa.”
Nghe nói tu luyện bên trong Minh Tưởng thất, tốc độ tu luyện sẽ cao hơn bình thường gấp đôi.
Nhưng cũng như Thiên Tâm đã nói, đạo sư của Tiêu Dao Viện sẽ không chỉ bảo, Ngự Thú pháp cũng không phải ghi lại trong sách để viện sinh học, mà được ghi lại trên vách tường.
Lúc Du Tiểu Mặc nghe Thiên Tâm nói tới đây, ý niệm lóe lên trong đầu chính là tường Thời Gian.
Ngày ấy, sau khi hắn phá vỡ mộng cảnh, về sau đã bị tường Thời Gian hút vào, bức tường Thời Gian này như một biển tri thức, bên trong tràn đầy chi chít hình ảnh và ký tự, nếu muốn tìm thứ phù hợp với mình trong những vật này đúng là rất khó.
Có điều hắn khá may mắn, thứ hắn nhìn thấy không phải ký tự, mà là một vị đan sư từ viễn cổ tên Đan Thanh đang truyền thụ con đường đan sư cho hắn, cũng nhận được sự dẫn dắt rất lớn từ đó.
Nhờ có Thiên Tâm chỉ đường, bọn họ cũng tới được đích.
Bên ngoài Ngự Thú thất có một nam một nữ chấp sự trông coi, nhìn thấy họ chạy tới, nữ chấp sự liền dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Muốn vào Ngự Thú thất, mỗi người phải nộp một điểm, thời gian ở lại là một ngày.”
Ngoại trừ Du Tiểu Mặc, những người khác không hề bất ngờ.
Khiêu chiến đấu tiếp theo sẽ bắt đầu vào ba tháng sau, bây giờ họ chỉ có đúng ba điểm, nói cách khác chỉ có thể vào ba lần, sự hạn chế này quá hà khắc rồi đó, bảo sao mọi người coi trọng điểm tích lũy tới vậy.
“Xin hỏi Minh Tưởng thất thì sao ạ?” Uyển Nhã cung kính hỏi.
Nam chấp sự nói: “Mỗi lần một điểm, nhưng thời gian ở lại là ba ngày, ba ngày kết thúc, sẽ tự động truyền tống ra.”
Mọi người nhiều rõ, lần lượt đi tới mục tiêu của mình.
Du Tiểu Mặc cảm thấy thật không công bằng, rõ ràng cùng một điểm mà được ở lại trong Minh Tưởng thất những ba ngày, còn Ngự Thú thất chỉ có mỗi một ngày.
Sau khi mỗi người trừ mất một điểm tích lũy, người trước người sau tiến vào Ngự Thú thất.
Ngự Thú thất là một nơi vừa rộng rãi vừa sáng ngời, bên trong đã có mười mấy người, nghe được động tĩnh cũng không nhìn qua, con mắt họ vẫn nhìn chằm chằm bức tường đá như trước, thậm chí còn có người biểu lộ như si mê.
“Vách tường bốn phía của thạch thất này có rất nhiều Ngự Thú Pháp, phải tự mình đi cảm ngộ mới có thể nhìn thấy.” Thiên Tâm cẩn thận nói câu này rồi đi vào bên trong.
Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, sau đó mới cùng đi tới.
Ngự Thú thất cũng giống như tường Thời Gian, nhưng nội dung truyền thừa khác nhau, thứ mà tường Thời Gian truyền tải là biển tri thức khổng lồ lưu truyền từ viễn cổ, còn Ngự Thú thất chỉ được một phần nào đó mà thôi, chắc chắn nội dung không có nhiều.
Đợi hắn lấy lại tinh thần, những người khác đã tìm được vị trí.
Du Tiểu Mặc hơi câm nín, cứ cảm giác như làm sai nên bị phạt úp mặt vào tường vậy đó, thật không ngờ lại phải học tập bằng loại phương pháp này.
Du Tiểu Mặc từng có kinh nghiệm một lần, tiến vào trạng thái rất nhanh.
Bản thân Ngự Thú pháp được phân ra ba cấp bậc là thấp, trung và cao, tầng sáu mươi thuộc về thực lực trung đẳng, cho nên chỉ có thể học tập Ngự Thú pháp cấp thấp và trung cấp.
Suy nghĩ của Du Tiểu Mặc tự động loại bỏ từng câu Ngự Thú pháp vô dụng, mấy thứ thế này chỉ quý tinh chứ không quý đa, còn cần khế ước thú phối hợp, nếu như không có khế ước thú thì học được mấy thứ này cũng vô dụng, nhưng Ngự Thú pháp không chỉ có một loại.
Có vài đan sư không có khế ước thú, nhưng họ có thể học Ngự Thú đạo.
Ngự Thú đạo cần phải lấy thân thử nghiệm, gây dựng năng lực cảm ứng giữa bản thân và yêu thú, một khi thành công, cho dù không có khế ước thú, thì yêu thú bình thường cũng có thể trở thành trợ lực mạnh mẽ của mình, ví dụ như thú triều.
Nhưng những người có khả năng này rất ít, ít đến mức trong trăm đan sư cũng chưa chắc đã xuất hiện một người.
Khi tinh thần tập trung cao độ, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt, một bóng người lập tức lảo đảo về phía hắn, làm hắn sợ tới mức phải vội vàng né qua bên cạnh.
“Ối”
Thiên Tâm ngã sõng soài trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Du Tiểu Mặc tập trung nhìn vào mới biết hóa ra người nọ là Thiên Tâm đại tiểu thư, trong lòng không kiềm được mà cảm thấy hơi chột dạ: “Ngươi không sao chứ?”
Thiên Tâm chật vật đứng lên, vừa vịn eo vừa hung tợn nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi có phải là đàn ông không vậy, thấy bản tiểu thư ngã cũng không biết đường mà đỡ, lại còn tránh ra, đến cùng thì ngươi có biết thành ngữ thương hương tiếc ngọc này không đấy.”
Du Tiểu Mặc nghe xong vẫn cảm thấy chẳng hiểu gì hết, “Đang đứng tử tế, làm sao ngươi lại ngã?”
Trên mặt Thiên Tâm hiện lên một chút bối rối, vội vàng nổi giận để che giấu: “Bản cô nương thích ngã thì sao?”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Thì biết thế.” Nhưng hắn đâu có nghĩa vụ đỡ cô nàng đúng không? Đương nhiên, hắn vẫn châm chước quyết định không nói câu này ra thì tốt hơn.
“Thiên Tâm, đừng làm ồn.” Kiều Vô Tinh đi tới, trách cứ.
Thiên Tâm dẫm chân, quay người bỏ chạy.
Kiều Vô Tinh nhìn về phía Du Tiểu Mặc, áy náy nói: “Đừng để ý đến nó, thỉnh thoảng con bé này sẽ động kinh như vậy đấy, cũng may mà ngươi tránh ra, nếu làm theo nó, nó sẽ một tấc tiến một bước, về sau gặp mấy chuyện thế này, không cần nể mặt đâu.”
Du Tiểu Mặc gượng cười gật đầu, lúc này mới cùng đám Nhan Huy trở về.
Đợi bọn họ quay người đi, Kiều Vô Tinh bỗng nhiên rũ mắt xuống.