Trong truyền thuyết, thức ăn của đại bàng là rồng, chúng sẽ bay trên trời dò xét xem có con rồng nào chết hoặc lạc đàn, đại bàng rất mẫn cảm với hương vị của rồng, thậm chí còn không có năng lực kháng cự, một khi phát hiện, đại bàng sẽ kiên nhẫn cho tới khi đoạt được miếng mồi mới thôi.
Lúc Du Tiểu Mặc nghe thấy mấy câu này, suy nghĩ duy nhất là không đáng tin, dựa theo thần thoại Trung Hoa lúc trước, đại bàng là con trai của phượng hoàng, mà rồng là sinh vật mạnh mẽ cùng cấp bậc với phượng hoàng, nói sao cũng không thể trở thành con mồi chứ.
Nhưng khi hắn thấy đại bàng lộ vẻ tham lam khi nhìn Lăng Tiêu, hắn nghĩ có lẽ truyền thuyết đúng một nửa, một nửa khác không tin cậy lắm.
Chủng loại của Long tộc đa dạng, không có khả năng tất cả các loại rồng đều có cùng nguồn gốc, tựa như Kim Long và Ngân Long cao quý nhất.
Kim Long chính là ngũ trảo Kim Long, trong Long tộc, địa vị vô cùng cao thượng, dù Ngân Long nhìn thấy cũng phải cúi đầu, phía dưới còn nhiều loại rồng với huyết mạch cấp thấp, đương nhiên thực lực cũng yếu hơn, cho nên tu vi cao như chim địa bàng, muốn ăn một con rồng cấp thấp huyết mạch không tinh khiết dễ như trở bàn tay.
Dù coi rồng là thức ăn nhưng địa vị của đại bàng không thể cao hơn Long tộc, ví dụ như nhìn thấy Kim Long hay Ngân Long, bọn chúng chỉ có thể chạy chối chết.
Trên người Lăng Tiêu tản ra mùi của Long tộc, nhưng vì huyết mạch của y vẫn trong giai đoạn thức tỉnh, mùi chỉ thoảng qua, huyết mạch không tinh khiết, lúc này mới làm đại bàng lầm tưởng y là rồng cấp thấp.
Cột sáng chọc trời kịch liệt rung động, lập tức thu lại trong cơ thể Lăng Tiêu, uy áp tiết ra ngoài biến mất trong nháy mắt, như chưa từng xuất hiện, Kim Long trên đỉnh đầu Lăng Tiêu gầm một tiếng, hoàn toàn biến mất.
Lăng Tiêu siết tay lại, cặp mắt đỏ sậm lóe lên tia sáng hồng.
Huyết mạch thức tỉnh, sức mạnh cũng tăng lên, hóa ra lại mỹ vị như vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu của y.
Có điều máu của Ngân Long không cao quý bằng Kim Long, cho nên thời gian để thức tỉnh khá dài, nếu thời điểm giọt máu thấm vào cơ thể y là máu của Kim Long, có lẽ huyết mạch Kim Long của y đã thức tỉnh trong nháy mắt.
“Làm sao thế này?”
Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu đang ngơ ngác, không nén nổi xót xa, chẳng lẽ ngốc luôn rồi hả?
Lăng Tiêu ngước mắt lên nhìn hắn, “Đúng là có chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Đợi ta xử lý con chim kia sẽ nói cho em biết.”
Da đầu Du Tiểu Mặc tê rần, sau cảm giác cứ có chuyện gì, mà còn không phải chuyện tốt.
Lăng Tiêu đánh lên, cặp mắt đỏ sậm nhìn về phía đại bàng đang chuẩn bị đào tẩu, trong mắt lóe lên ý trêu tức, con mồi đã đưa tới cửa, không lấy thì phí quá.
Đại bàng lúc này như chim non hoảng hốt, lúc Lăng Tiêu thức tỉnh liền đổi hướng, vội vội vàng vàng bỏ chạy, tốc độ của nó rất nhanh, không bao lâu đã bay hơn vạn mét, sắp trốn mất dạng.
Lăng Tiêu đứng bên vách núi đột nhiên hóa thành Kim Long khổng lồ sáng lấp lánh, thân dài tới trăm mét, che khuất cả mặt trời, thoạt nhìn không lớn bằng đại bàng, nhưng uy danh thì mạnh hơn nhiều, tiếng rồng gầm vang vọng bầu trời.
Du Tiểu Mặc há hốc.
Dù đã có dự cảm, nhưng nhìn tận mắt mới thấy rung động đến đáy lòng.
Lăng Tiêu biến thành Kim Long rồi, rõ ràng y là con trai của Kỳ Lân và Yêu Hoàng cơ mà, sao đột nhiên lại có thêm huyết mạch của Long tộc?
Du Tiểu Mặc nghĩ tới giọt long huyết kia, chỉ bằng một giọt long huyết không thể nào giúp Lăng Tiêu có thêm huyết mạch của Long tộc, trừ khi bản thân Lăng Tiêu đã có sẵn, mà những gì giọt long huyết kia làm là kích phát huyết mạch trên người y.
Tốc độ của rồng nhanh hơn đại bàng, chỉ trong khoảnh khắc đã đuổi kịp.
Du Tiểu Mặc đứng trên ngọn núi nhìn đại bàng rơi tự do, thân thể to lớn nện xuống dãy núi phía dưới, tiếng động vang vọng cả một vùng, hắn đứng mãi bên này cũng có thể cảm giác được mặt đất chấn động nhè nhẹ.
Lúc Lăng Tiêu trở lại, trong tay y cầm một phiên bản đai bàng thu nhỏ, ủ rũ cúi đầu xuống, biểu lộ ỉu xìu.
Du Tiểu Mặc khó mà tưởng tượng tên này lại là con chim đại bàng vô cùng hung hăng càn quấy kia.
Quả nhiên, yêu thú nào gặp phải Lăng Tiêu, kết cục cũng không khác nhau là mấy.
Lăng Tiêu ném đại bàng xuống dưới chân hắn, thờ ơ nói: “Không phải em cần thứ để bay sao, dùng nó đi.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, nói cũng phải, “công cụ phụ trợ phi hành” tự động đưa tới cửa, không cần thì phí quá, hắn nhận không chút khách khí.
Nghe được câu này, đại bàng trợn tròn mắt, bảo hắn làm khế ước thú của một tiểu đan sư, hắn là đại bàng có được huyết mạch của Yêu Hoàng tộc, một tiểu đan sư sao có thể xứng với hắn?
Lăng Tiêu liếc nhìn hắn: “Có vấn đề gì?”
Đại bàng rùng mình.
Du Tiểu Mặc hưng phấn khoát khoát tay, “Không vấn đề không vấn đề.”
Đại bàng: “…”
Cuối cùng, đại bàng vẫn phải trở thành khế ước thú của Du Tiểu Mặc, cộng thêm hắn, khế ước thú của Du Tiểu Mặc vừa đủ mười một người, đúng một đội bóng.
Nhưng Du Tiểu Mặc lại phát hiện hắn rất có duyên với yêu thú thuộc loài chim, Ngạo Mạn điểu này, Tiểu Kê này và đại bàng mới gia nhập nữa, cả ba đều có cánh lông vũ, nếu không phải cả Tiểu Kê và Lam Cầu không có bên cạnh, hắn cũng không rảnh để khế ước thêm một con chim nữa.
Du Tiểu Mặc bỏ cả Thôn Kim thú, đại bàng vào không gian, không khí vui mừng quá làm hắn rất đau đầu. Bởi vì có đồng bạn mới gia nhập, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đều rất vui, địch nhân vừa mới khi phụ sỉ nhục chúng, giờ lại biến thành đồng bọn, chúng muốn khi dễ lại.
Kim Sí trùng thích đậu trên thân người khác, nhất là đầu, Thôn Kim thú thấy đại bàng bây giờ chỉ nhỏ đúng bằng nó, cứ dùng cái móng vuốt thịt thịt đẩy đẩy hắn mãi, đại bàng đang thương cảm cho tự do đã mất, không thèm đếm xỉa tới chúng.
Lăng Tiêu mang Du Tiểu Mặc rời khỏi thâm sơn.
Động tĩnh lúc nãy quá lớn, hấp dẫn không ít yêu thú cấp cao và tu luyện giả, địa bàn của Long tộc là Tây Cảnh, bây giờ đột nhiên có một con rồng xuất hiện trong rừng rậm ở Nam Lục, quả là ly kỳ.
Sau đó thì thật sự phải về Trung Thiên rồi.
Chia ly nửa tháng, Lăng Tiêu đã luyện chế được rất nhiều không gian phù, vì tu vi hạn chế, y chỉ có thể luyện ra không gian phù cấp thấp. Đương Nhiên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đám không gian phù kia đều rơi vào trong túi Du Tiểu Mặc, không gian phù được Lăng Tiêu luyện chế sẽ không có trục trặc gì.
Đợi bọn hắn trở lại Trung Thiên, đã là một tháng kể từ ngày rời khỏi.
Không khí và những con đường quen thuộc lọt vào tầm mắt, đây là khu giao dịch Thiên Khu và hai người đã tới trước khi rời khỏi Trung Thiên, địa bàn của Đan Sư Công Hội.
Lần truyền tống này giúp hai người tiết kiệm không ít lộ phí.
Du Tiểu Mặc muốn vào đi dạo một vòng, tiện thể nghe ngóng linh thảo cần dùng cho Luân Hồi đan, lập tức kéo Lăng Tiêu tới Luân Hồi Lâu.
Luân Hồi Lâu có ba tầng tất cả, lúc ấy bọn hắn chỉ đi tới tầng một và tầng hai, bởi vì thiếu tài chính và còn đang vội, cho nên chưa lên tầng ba, nghe nói thứ gì trên tầng ba cũng cao hơn ngàn vạn linh tinh đó.
“Trên người em có linh tinh không?” Lăng Tiêu hỏi.
Bước chân Du Tiểu Mặc dừng lại, “Có, nhưng không nhiều lắm.”
Lần trước tới Luân Hồi lâu, hắn vẫn còn hơn một ngàn vạn linh tinh, nhưng về sau tới thôn Hồ tiêu tốn không ít, hiện tại còn chưa đủ một ngàn vạn, muốn lên tầng ba của Luân Hồi Lâu, trừ khi phải bán linh đan.
Tu vi của hắn tăng lên, đẳng cấp linh đan hắn luyện chế được cũng càng cao, nhưng còn chưa đủ dùng, cho nên nếu không cần linh tinh lắm hắn sẽ không bán linh đan đâu.
Luân Hồi Lâu, vì đã tới một lần, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu lên thẳng tầng ba, chỉ là vừa bước lên bậc thang đầu tiên đã bị ngăn lại.
“Xin lỗi, chỉ có cường giả Đế cảnh mới được vào tầng ba.” Nam tử trung niên canh giữ tầng ba áy náy nói.
Du Tiểu Mặc nhìn người nọ, “Ngươi cảm thấy chúng ta không có tu vi Đế cảnh?”
Nam tử trung niên đánh giá hắn từ đầu đến chân, dù sao bọn hắn mới đến một lần, cũng không lên tới tầng ba, cho nên người nọ không nhận ra Du Tiểu Mặc.
“Chẳng lẽ các hạ là người mua một miếng không gian phù cấp thấp ở tầng hai?” Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên chen vào.
Du Tiểu Mặc quay đầu lại mới thấy lão giả giúp hắn giám định linh đan lần trước, đại khái là do sự kiện lần đó để lại cho lão ấn tượng quá sâu sắc, vì vậy hơn một tháng rồi nhưng lão giả vẫn nhớ rõ Du Tiểu Mặc.
Nam tử chung niên cung kính chắp tay với lão giả, sau đó lui xuống.
Lão giả nhìn Du Tiểu Mặc, “Hai vị chuẩn bị lên tầng ba sao?”
Du Tiểu Mặc gật đầu, đáp: “Chúng ta đến tìm mấy vị linh thảo, cho nên muốn tới xem một chút.”
“Hai vị muốn tìm linh thảo nào, có thể nói cho lão phu nghe không, lão phu biết khá rõ những đồ vật được bày trên tầng ba, nếu có nhất định sẽ nói cho hai vị.” Lão giả cười tủm tỉm.
Du Tiểu Mặc không khách khí, nói thẳng bảy loại linh thảo chưa có trong Luân Hồi đan cho lão nghe, ban đầu có tám, nhưng hắn phát hiện có một loại trong số linh thảo hắn đào được, nên giờ chỉ còn bảy.
Lão giả nhíu mày lại, cuối cùng lắc đầu, “Linh thảo hai vị muốn tìm mọc ở nơi vắng vẻ, đều là linh thảo không tầm thường.”
Du Tiểu Mặc thất vọng.
“Luân Hồi Lâu không có, nhưng chắc một nơi sẽ có.” Lão giả nói tiếp.
Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Nơi nào?”
Lão gỉa vuốt chòm râu, “Không biế hai vị có nghe nói tới giao dịch hội Trung Đình không?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Ta chỉ nghe nói tới phía sau giao dịch hội thôi.”
Lão giả hơi kinh ngạc, có vẻ rất bất ngờ với kiểu nói chuyện kì lạ của Du Tiểu Mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Giao dịch hội Trung Đình là khu giao dịch hợp tác giữa Thiên Khu và Địa Khu, nếu trong hai khu giao dịch lớn xuất hiện đồ vật có giá trị cực cao đều được đưa tới giao dịch hội Trung Đình, sau đó mỗi tháng tiến thành giao dịch một lần vào ngày mùng một.”
Du Tiểu Mặc tính sơ sơ, bây giờ là ngày hai sáu, phải bốn ngày nữa mới tới mùng một, có tí lâu.
“Bởi vì giá trị của những món đồ trong giao dịch hội khá cao, không thể nào dùng linh tinh để cân nhắc giá trị của chúng, cho nên bình thường đêu tiến hành theo kiểu lấy vật đổi vật, hai vị phải sớm chuẩn bị trước, mới có thể đổi được đồ vật muốn lấy.” Lão giả dừng một chút, “Còn nữa, hai vị muốn tham gia giao dịch hội Trung Đình phải có người giới thiệu mới được.”
Phiền toái vậy sao?
Du Tiểu Mặc nói: “Xin hỏi phải làm sao mới có thể tìm được người giới thiệu?”
Ánh mắt lão giả như có như không nhìn Lăng Tiêu đang đứng im lặng một bên, nghe thấy hắn hỏi, đáp: “Không cần lo lắng, hai vị cũng là khách của Luân Hồi Lâu, chuyện này cứ giao cho lão phu, chỉ là đến lúc đó cần hai vị tới một chuyến.”
“Vậy thì cảm ơn nha!” Du Tiểu Mặc không khách khí.
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm với lão giả, hai người cùng rời khỏi Luân Hồi lâu, không cần lên tầng ba nữa, mục đích tới đây là để tìm linh thảo, hơn nữa giao dịch hội lấy vật đổi vật, hắn phải tranh thủ thời gian quay về luyện đan mới được. Hai người thẳng tiến Tiêu Dao Viện.
Sau nhiều ngày xa cách, Du Tiểu Mặc cũng có chút nhớ Cự Vô Phách, nhưng cứ nghĩ tới khiêu chiến đấu mà hắn bỏ lỡ mười ngày trước, muốn đợi phải qua hai tháng nữa, Du Tiểu Mặc không nén nổi tiếng thở than, ài, đối với một người có thực lực, cảm giác chờ đợi chẳng dễ chịu chút nào.
Lăng Tiêu nhìn cái vẻ mặt đắc chí của hắn, không thèm để ý nữa.
Du Tiểu Mặc chỉ đắc chí được có vài phút thôi, khi hắn biết đám Kiều Vô Tinh đều đã lên hết tầng tám mươi đến chín mươi lăm, đắc chí liền hóa thành đau đớn.
Tất cả mọi người đi hết rồi, chỉ còn một mình hắn, không tính Lăng Tiêu.
Những ngày qua bôn ba bên ngoài, gần như chẳng có ngày nào được nghỉ ngơi, vừa về phòng, Du Tiểu Mặc liền kéo Lăng Tiêu lên giường ngủ, coi y thành gối đầu, hắn quyết định phải ngủ đến trưa hôm sau mới dậy.
Kết quả vừa gối lên ngực y, Du Tiểu Mặc lại ngồi phắt dậy, lay lay Lăng Tiêu đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ, “Đúng rồi, anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao anh lại biến thành Kim Long.”
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Dây thần kinh của em dài thật đấy.”
“Thì vừa đúng lúc đền bù cho anh còn gì.” Du Tiểu Mặc phản bác không do dự, “Nhanh nhanh, trả lời đi nào.”
Lăng Tiêu xoay người bất đắc dĩ ngồi dậy.