Du Tiểu Mặc nhớ lúc hắn và Lăng Tiêu chuẩn bị tới đại lục Thông Thiên, lão đầu từng đưa cho hắn một chiếc ngọc giản có cấm chế, nhưng vì cấm chế trên ngọc giản quá mạnh, quá khủng khiếp, quá dữ dội, tu vi Thần cảnh của Lăng Tiêu không giải được, cho nên cứ lần lữa mãi, đến bây giờ đã qua mấy tháng, hắn quên béng luôn rồi.
Nghĩ vậy, hắn gần như không kiềm chế được nữa.
Cơ mà, gần đây Lăng Tiêu đã tiêu hóa hết truyền thừa, nhưng vì muốn nắm giữ một vài kỹ xảo của Long tộc, y liền rời khỏi Tiêu Dao Viện, tìm một nơi xa xôi không người để tu luyện, sớm nhất cũng phải chạng vạng tối mới về.
Du Tiểu Mặc có sốt ruột đến mấy cũng phải chờ đợi.
Buổi chiều, Du Tiểu Mặc không đợi được Lăng Tiêu trở về, ngược lại còn đợi đến Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ.
Hiếm lắm mới thấy hai người này đến tìm hắn cùng một lúc, Du Tiểu Mặc mời hai người vào phòng, tận tình làm đúng quy cách của chủ nhà rót cho họ hai chén trà nguội, chỉ những lúc Lăng Tiêu có nhà trà mới nóng.
“Chỗ ta chỉ có trà nguội, không có trà nóng cũng chẳng có rượu, các ngươi chịu khó uống đi ha.” Hai người nhìn chén trà nguội trước mặt, không hề động.
Du Tiểu Mặc cũng chẳng thấy xấu hổ, “Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“À, ta nghe nói hai ngay trước ngươi và Lăng Mặc tới giao dịch hội Trung Đình, gặp được sư phụ của ta và sư phụ của Cửu Dạ.” Kiều Vô Tinh châm chước mở lời.
“Đúng rồi đó!”
Chuyện này không có gì cần giấu diếm, hơn nữa đã nói là sư phụ của họ rồi, đồ đệ có biết cũng là chuyện quá bình thường, Du Tiểu Mặc chỉ tò mò không biết họ muốn nói gì.
Nếu như được sư phụ nhắc nhở, bảo bọn họ tới làm thân thì không cần, bởi vì quan hệ giữa mấy người họ bây giờ đã không tệ rồi, dù chưa thân thiết lắm, nhưng cũng coi là bằng hữu. Ăn nói khách sáo như vậy, hắn không ngu, chuyện linh thủy sao có thể tùy tùy tiện tiện bị moi ra.
“Thực ra cũng không có gì, ta tới để nói cho ngươi một việc, nếu ngươi muốn lên tầng sớm, có thể đi khiêu chiến quy tắc đặc biệt của Tiêu Dao Viện xem sao.”
“Quy tắc đặc biệt là gì?” Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nghe nói tới.
Giọng nói lãnh đạm của Cửu Dạ chậm rãi vang lên.
“Cái gọi là quy tắc đặc biệt là để dành cho cường giả có thực lực, lại không chờ được ba tháng, nhưng không phải ai muốn khiêu chiến cũng được, cần trưởng bối có uy vọng lấy giúp ngươi một vị trí.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Vậy nội dung khiêu chiến là gì?”
Kiều Vô Tinh nói: “Thực ra rất đơn giản, chỉ cần ngươi đấu với một vị đạo sư của học viện, thắng người nọ, ngươi có thể lên tầng.”
“Đấu thế nào?”
“Đấu kỹ thuật luyện đan.”
Du Tiểu Mặc suy nghĩ, “Hỏi một câu, thực lực của đạo sư này cao bao nhiêu?”
Cửu Dạ chậm rãi nhả ra mấy chữ, “Tu vi ít nhất là thải cấp nhất phẩm.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Rồi so thế nào hả? Bây giờ hắn tối đa chỉ có thể luyện được linh đan cấp mười thượng phẩm, nếu đối phương luyện một viên thải đan một màu thì hắn thua chắc rồi, thải đan một màu là chỉ thải đan nhất phẩm, bởi vì nó chỉ có đúng một màu vân, cho nên cũng có thể dùng số màu để xưng hô.
Kiều Vô Tinh cười nói: “Nếu thực lực của đạo sư không cao thì sao có thể gọi là quy tắc đặc biệt, dù sao đây cũng là khiêu chiến quy tắc của Tiêu Dao Viện, cho nên hơi khó, còn nữa, mỗi người có ba lần khiêu chiến, một khi sử dụng hết, sau này ngươi chỉ có thể leo lên theo cách bình thường.”
“Thực ra ngươi không cần lo lắng quá.” Cửu Dạ đột nhiên nói.
Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt bảo y nói tiếp đi.
“Tuy nói ngươi khiêu chiến đạo sư có tu vi là thải cấp nhất phẩm, nhưng tỉ lệ luyện thải đan thành công không cao, cũng có yêu cầu về hoàn cảnh và bản thân đan sư, cho nên mỗi khi gặp người khiêu chiến quy tắc đặc biệt, đạo sư sẽ không luyện thải đan đâu.”
Linh thảo cần dùng cho thải đan quý hiếm ngàn vàng khó cầu, một khi thất bại, muốn tìm đủ một bộ dược liệu khác rất khó khăn, cho nên nếu không nắm chắc, tuyệt đối không có vị đạo sư nào dám tùy tiện.
“Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Du Tiểu Mặc nói.
“Nếu quyết định, có thể nói cho chúng ta bất cứ lúc nào.” Kiều Vô Tinh đứng lên, muốn khiêu chiến quy tắc đặc biệt cũng phải có thời gian để chuẩn bị.
Tiễn hai người, Du Tiểu Mặc đóng cửa phòng.
Trở lại bên bàn, Du Tiểu Mặc uống hết hai ly trà nguội hai người chưa chạm qua, chậc chậc, thực ra trà nguội cũng ngon lắm. Tuy ở trước mặt Lăng Tiêu hắn rất đần, nhưng đôi lúc chỉ số thông minh của hắn không bỏ nhà ra đi đâu hẳn mà.
Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đột nhiên chạy đến tìm hắn, muốn nói không liên quan tới hai vị sư phụ của họ thì hắn tuyệt đối không tin, rất có thể là sư phụ của hai người này đã gợi ý, còn nguyên nhân, suy nghĩ kỹ một chút là biết.
Lần trước ở giao dịch hội, tuy hắn đã từng tuyên bố rằng mình không còn chút linh thủy nào nữa, nhưng hai người kia tinh minh như vậy, chắc chắn không tin tưởng hoàn toàn, cho nên bây giờ mới phái đồ đệ tới báo cho hắn biết có một thứ gọi là quy tắc đặc biệt tồn tại.
Trước kia Kiều Vô Tinh không nói cho hắn về quy tắc đặc biệt, đại khái là nghĩ hắn không có khả năng đấu nổi đạo sư là đan sư thải cấp, nhưng nếu có sư phụ gợi ý thì khác rồi.
Với ánh mắt của Lôi Long và Thân lão đầu, chắc họ đã nhìn ra tu vi của hắn.
Nếu hắn thật sự đáp ứng khiêu chiến, vậy dùng tu vi hiện tại của hắn, trừ phi đối phương xuống nước, nếu không thì muốn thắng nổi đạo sư hắn nhất định phải dùng đến linh thủy, nhờ linh thủy làm tăng cấp bậc của linh đan.
Chỉ thế là có thể chứng minh liệu hắn còn linh thủy hay không.
Hắn tin chắc hai lão đầu sẽ không cướp đồ của hắn, nhưng nhất định sẽ nhây cho đến lúc hắn chịu lấy linh thủy ra mới thôi, đúng là hai lão già âm hiểm, biết rõ hắn muốn lên tầng, nên mới dùng quy tắc đặc biệt để dụ dỗ hắn, chắc đang nghĩ là hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này sao.
Trong lòng Du Tiểu Mặc rất do dự, thực ra hắn cũng muốn lên tầng, chỉ là…
Lăng Tiêu vừa bước vào, liền thấy Du Tiểu Mặc hai tay chống cằm, ra vẻ u buồn thở than, cái bộ dạng này hoàn toàn không thích hợp với hắn, càng nhìn càng thấy buồn cười.
Du Tiểu Mặc mải nghĩ, không chú ý Lăng Tiêu đã trở về.
Mãi tới khi cái cằm của hắn bị bàn tay ai đó nâng lên, khuôn mặt tuấn tú hừng hực khí khái anh hùng đang dần tới gần, bờ môi bị một thứ gì đó lạnh như băng ngậm lấy, chỉ khẽ nhếch miệng đã bị xâm nhập bá đạo, Du Tiểu Mặc ngơ ngác.
Nụ hôn dài đến năm phút, Du Tiểu Mặc vì khó thở mà suýt mất nửa cái mạng, miệng cũng bị hôn đến sưng đỏ, khí chất ưu buồn lúc nãy đã biến thành hèn mọn bỉ ổi, thật sự là, thật sự là quá đau trứng rồi!
Lăng Tiêu ôm hắn đặt lên đùi mình, một tay luồn vào y phục xốc xếch trước ngực hắn, động tác sàm sỡ cộng thêm cái thứ nóng nóng đang chuẩn bị thức dậy.
Du Tiểu Mặc vội vàng tóm lấy tay y, “Đợi một chút, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Ừm, ta đang làm chuyện quan trọng đây, cùng làm đi.”
“…”
Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, quyết định đi thẳng vào vấn đề, không cho Lăng Tiêu có cơ hội, “Hơn một canh giờ trước, Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ tìm tới, hẳn là sư phụ họ bảo họ tới, mục đích là vì nói cho em biết Tiêu Dao Viện có một quy tắc đặc biệt.”
“Vô sự mà ân cần, không phải gian thì cũng là trộm.” Lăng Tiêu bình luận, rốt cục cũng ngừng tay, không khỏi tiếc nuối khép lại vạt áo trước ngực hắn, “Liên quan tới linh thủy phải không?”
“Đúng…”
Du Tiểu Mặc hơi khó chịu, hắn còn chưa nói nội dung của quy tắc đặc biệt mà, sao Lăng Tiêu đoán được hay vậy, có phải cố ý muốn làm hắn tức chết không hả, sau đó Du Tiểu Mặc dùng giọng điệu mất hứng kể lại đại khái sự việc.
Lăng Tiêu đặt cằm lên vai hắn, “Không nói tới mục đích của bọn họ, em đang do dự gì?”
Du Tiểu Mặc ấp a ấp úng: “Chẳng phải lúc trước anh đã nói, nếu em lên tới tầng bảy mươi, anh không thể đi cùng em sao?”
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của hắn, nghe hắn hỏi mới trả lời: “Ngốc, ta không thể lên cùng, chẳng lẽ em không thể ra ngoài tìm ta sao? Tiêu Dao Viện đâu có quy định bắt học sinh phải ở trong Cự Vô Phách.”
Trong đầu Du Tiểu Mặc lập tức hiện lên ba chữ to tướng —— Học ngoại trú!
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, hắn quên mất, kiếp trước, lúc học trung học hắn cũng dùng hình thức học ngoại trú mà, tiếc nuối duy nhất là, sau khi hắn đi lên, Lăng Tiêu không thể ở trong Cự Vô Phách nữa, không có thẻ viện sinh của hắn, Lăng Tiêu cũng không được vào.
“Còn chuyện về linh thủy thì sao?”
Tình huống Cửu Dạ đề cập tới chỉ là một khả năng, chưa chắc đạo sư hắn khiêu chiến đã không luyện thải đan một màu, đây cũng là vấn đề hắn phải cân nhắc, tốt nhất là nên nghĩ cách đối phó trước rồi nói sau.
“Linh đan cấp mười dù có tăng lên thế nào cũng không thể biến thành thải đan.” Lăng Tiêu suy tư nói: “Sỡ dĩ thải đan trở thành thải đan, quyết định chủ yếu ở dược liệu của nó, mỗi cây linh thảo đều có tính hạn chế, nếu dựa vào vật bên ngoài để thay đổi cấp bậc của linh thảo, vậy thì thế nhân cần gì phải phân chia cấp bậc của linh thảo nữa.”
“Em hiểu rồi.” Du Tiểu Mặc đập tay vào nhau, “Linh đan cấp mười hạ phẩm có thể dùng linh thủy để tăng lên thành linh đan cấp mười trung phẩm, là bởi vì chúng đều dược liệu là linh thảo cấp mười, trong cùng một cấp bậc, linh đan có thể nhờ linh thủy để nâng cao chất lượng, nhưng không thể nào vượt qua cấp bậc, ví dụ như một viên linh đan cấp mười thượng phẩm không thể biến thành một viên linh đan thải đan nhất phẩm, tình huống này, trên lý luận là bất khả thi, đúng không?”
“Chính xác!” Lăng Tiêu cắn nhẹ vành tai hắn coi như ban thưởng.
Du Tiểu Mặc vội vàng né tránh, hắn không thèm kiểu ban thưởng này nhé.
Lăng Tiêu cười tủm tỉm: “Chắc chắn sư phụ của Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đã nghĩ đến tình huống này, cũng có lẽ đã thí nghiệm rồi, cho nên nếu em chấp nhận khiêu chiến, vị đạo sư kia tuyệt đối sẽ không luyện thải đan.”
Thực ra không chỉ như thế.
Nếu đạo sư đều luyện thải đan thì quy tắc đặc biệt không gọi là quy tắc đặc biệt nữa, mà gọi là quy tắc bế tắc, quy tắc không cho viện sinh tí hy vọng nào thì cần quái gì phải lập nên.
Du Tiểu Mặc chợt có cảm giác mây mù tan bỗng thấy trời xanh.
Bảo sao Cửu Dạ lại nói đạo sư không thường luyện thải đan nhất phẩm, đây mới là nguyên nhân thật sự, như vậy thì hắn có thể nắm chắc bảy phần, nhớ ngày đó, lúc ở học viện Đạo Tâm, hắn đã dùng tu vi đan sư hạ phẩm để luyện một viên linh đan thượng phẩm.
Tuy cấp bậc linh đan khác nhau, độ khó sẽ tăng lên nhiều lắm, nhưng chỉ một phẩm mà thôi, hắn tin mình có thể vượt qua.
“Tốt rồi, vấn đề đã được giải quyết, chúng ta lên giường làm chuyện quan trọng thôi.” Lăng Tiêu ôm hắn đứng dậy, mặt trời vừa xuống nói, có thể làm những việc nên làm trong đêm rồi.
Mãi tới khi bị đặt lên giường, Du Tiểu Mặc mới nghĩ đến một chuyện hắn tâm tâm niệm niệm cả buổi sáng, đây mới là việc quan trọng nhất nè, “Em còn có một chuyện quan trọng hơn.”
“Chuyện của em quan trọng, còn chuyện của ta không quan trọng?” Lăng Tiêu nheo mắt lại.
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, không sợ chết nói: “Của em quan trọng hơn.”
“Lặp lại lần nữa.”
“… Của anh quan trọng hơn.”
“Ngoan.”
Trăng đã lên cao, lúc Cự Vô Phách chìm vào bóng đêm, trong một gian phòng nào đó, tiếng giường ê a kẽo kẹt cả đêm rốt cuộc cũng ngừng lại tiếng kêu mất hồn của nó, mà giờ đã là đêm khuya.
Du Tiểu Mặc toàn thân trắng bóng tựa vào ngực Lăng Tiêu, cái lưng vốn bóng loáng giờ đã xanh xanh tím tím, nói rõ tình hình chiến đấu thảm thiết lúc trước, dưới chân, nơi hai người kết hợp còn chưa tách ra.
Du Tiểu Mặc run run tay chỉ chỉ, quyết tâm: “Em có chuyện quan trọng muốn hỏi anh.”
Lăng Tiêu mang vẻ mặt thỏa mãn, cười tủm tỉm xoa đầu hắn, “Em nói đi.”
Du Tiểu Mặc sụt sịt mũi, quá chua xót!
“Cái ngọc giản bị cấm chế kia…”
Lăng Tiêu im lặng vài giây, hình như phải mãi một lúc mới nhớ ra ngọc giản bị cấm chế là thứ gì, sau đó lấy ra một chiếc ngọc giản bị y nhét vào không gian, “Em nói thứ này hả, quên mất.”
Du Tiểu Mặc lệ rơi đầy mặt, hắn biết mà, Lăng Tiêu cũng quên luôn rồi.
Bây giờ Lăng Tiêu đã thành cường giả Thánh cảnh, có điều người đặt cấm chế cũng là một cường giả tu vi rất cao, nếu muốn cởi bỏ cấm chế thì không dễ, làm ở đây rất có thể sẽ khiến cường giả trong Tiêu Dao Viện chú ý, Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc đi thẳng vào không gian của y.