Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 556

Bảng tinh thạch được kết nối với mặt đất, sau đó thông tới bàn đấu giá.

Đúng là đấu giá qua bảng tinh thạch có thể giảm bớt tiếng ồn, Du Tiểu Mặc cảm thấy công nghệ của thứ này còn cao hơn cả hiện đại ấy chứ, nhưng hắn lại nghe nói bảng tinh thạch không được lưu hành ở đại lục Thông Thiên, không phải vì người ta không muốn dùng, mà số lượng của loại tinh thạch này rất ít.

Nghe nói loại tinh thạch này chỉ có ở một nơi, mà đó còn là một nơi cực kỳ nguy hiểm, chỉ có cường giả mới khai thác được.

Sau khi giới thiệu xong, người chủ trì liền tuyên bố đấu giá hội bắt đầu.

Một kiện vật phẩm đấu giá dần dần được đưa lên từ phía sau, đỡ được nhân công, lại còn tiện lợi.

Màn mở đầu mỗi đấu giá hội sẽ đấu giá một vài món đồ ít giá trị hơn, nhưng vật phẩm được Hắc Tri Chu mang giá đấu giá đều được xưng là tinh phẩm, đồ vật mở đầu cũng không kém được.

Món đấu giá đầu tiên là một chiếc lô đỉnh, tên là Hồng Ưng lô, bề ngoài như một con hồng ưng đang giương cánh, tên cũng như vật, tuy Hồng Ưng lô chỉ được xếp hạng chín mươi chín trên Đỉnh Bảng, áp chót, nhưng vẫn có không ít người cướp đoạt.

Cuối cùng trong lúc mọi người tranh đấu gay gắt, Hồng Ưng lô đã được mua với giá hai triệu năm trăm năm mươi ngàn linh tinh.

Giá tiền này làm cho Du Tiểu Mặc thấy kinh ngạc.

Lúc trước hắn đã dùng mười một triệu linh tinh để mua Thiên Công đỉnh, giá cả chênh lệch không quá nhiều.

Nhưng Thiên Công đỉnh lại đứng thứ bảy trên Đỉnh Bảng, giá trị của nó hoàn toàn đập bẹp Hồng Ưng lô luôn ấy chứ, xét theo tình hình này, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn lời lớn rồi.

Nếu Thiên Công đỉnh mà được đưa ra đấu giá ở đây, chắc chắn giá cả phải đến hàng chục triệu linh tinh ấy chứ.

Sau này lại có mấy món vật phẩm được đưa lên đấu giá, không có cái nào thấp hơn một triệu linh tinh.

Kiện vật phẩm đấu giá thứ năm đã vượt qua dự liệu của mọi người, bởi vì đó là một vò rượu.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt tò mò nhìn vò rượu được bày trên bàn đấu giá, ở đấu giá hội kiểu này mà cũng có rượu á? Đúng là mở mang tầm mắt.

“Đây là linh tửu do tửu sư ủ.” Giọng Lăng Tiêu nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.

Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía y, “Tửu sư?”

Lăng Tiêu thờ ơ giải thích: “Thực ra ở đại lục Thông Thiên còn có một nghề gọi là tửu sư, linh tửu họ sản xuất có tác dụng trợ giúp linh lực khôi phục nhanh hơn, nhưng nghề tửu sư này không được phổ biến, mà đa số tửu sư đều là sâu rượu, linh tửu họ ủ chỉ được bán một phần, còn lại đều giữ cho mình uống.

Du Tiểu Mặc gật gật đầu.

Nói ngắn ngọn thì tác dụng của tửu sư khá đơn điệu, nhưng chỉ để khôi phục linh lực, rất nhiều người sẽ chọn linh đan.

Du Tiểu Mặc đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Nhưng nếu đúng như anh nói, loại tinh tửu này không thể xem là tinh phẩm được, sao lại xuất hiện ở đấu giá hội?”

“Linh tửu cũng được phân chia theo chất lượng.” Lăng Tiêu nhàm chán nói: “Vò linh tửu này chắc cũng có đẳng cấp tương đối cao, tốc độ khôi phục linh lực sẽ nhanh hơn, nhưng vì số lượng tửu sư quá ít, linh tửu cực phẩm rất hiếm khi xuất hiện.

Người chủ trì mở nắp vò linh tửu.

Du Tiểu Mặc hít hà, quả nhiên có thể ngửi thấy một mùi rượu làm cho người ta thoải mái đến rung động trong không khí.

Mặc dù hắn ít khi uống rượu, nhưng chỉ cần là đàn ông thì không ai bài xích việc uống rượu cả, nhất là đám sâu rượu, đối với họ, sức hấp dẫn của vò linh tửu này phải ngang ngửa một quyển công pháp đỉnh cấp.

“Vậy anh biết linh tửu này được ủ từ gì không?” Du Tiểu Mặc hứng thú hỏi thăm, nếu điều kiện cho phép, ừm, thử làm tửu sư cũng không tệ, hơn nữa linh tửu ủ xong có thể dùng làm quà tặng.

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, y chẳng cần bấm ngón tay cũng biết cái đầu kia đang suy nghĩ gì, “Đúng là em có điều kiện để làm tửu sư đấy, nghe nói tất cả linh tửu đều được ủ từ linh thảo, nhưng có linh thảo vẫn chưa đủ, còn cần cách điều chế.”

Du Tiểu Mặc thất vọng dễ sợ, hắn không có cách điều chế.

Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng nghe thấy giọng điệu tràn ngập tính hấp dẫn của người chủ trì.

“Chắc hẳn mọi người đã ngửi được, đây chính là linh tửu cực phẩm, chỉ cần uống một ngụm là có thể khôi phục linh lực rất nhanh, ta tin không ít các vị khách quý biết thưởng rượu sẽ cảm thấy rất hứng thú với nó, nhưng chưa hết, ta sẽ nói cho mọi người một sự kinh hỉ, chủ nhân của linh tửu quyết định tặng kèm cách điều chế cho người mua được vò linh tửu này.”

Vừa nói xong, không ít người cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Có vài người tuy không hứng thú với linh tửu, nhưng nếu có thể sở hữu cách điều chế ra nó, ý nghĩa là sau này có thể thường xuyên ủ ra loại linh tửu này rồi.

Thứ đồ giúp khôi phục linh lực, ai lại không thích?

Nhưng cũng chỉ là số ít thôi, nhiều người cảm thấy linh tửu không bằng linh đan, đã thế còn đắt, cho nên vừa so sánh đã mất hết hứng thú.

Du Tiểu Mặc nghe được câu này cũng mừng rỡ, xoa tay, dùng hành động tỏ vẻ hắn cũng muốn cạnh tranh, có lẽ người khác còn phải cân nhắc thành phẩm sau khi ủ, nhưng hắn thì không cần.

Giá khởi điểm của linh tửu là hai trăm ngàn linh tinh.

Hai trăm ngàn linh tinh có thể mua rất nhiều linh đan, đối với một vò linh tửu thì đúng là quá đắt, nhưng có cách điều chế thì khác, thoáng cái, sự cạnh tranh đã tăng lên gấp bội.

“Tiểu sư đệ, ngươi muốn mua vò linh tửu này?”

Vệ Bạch ngồi cạnh thấy Du Tiểu Mặc dùng cặp mắt lóe sáng nhìn linh tửu trên đài đấu giá, cơ thể hắn không thể uống rượu, cho nên nhìn thấy vò linh tửu này không hứng thú cho lắm.

Du Tiểu Mặc cười ha ha một tiếng, “Đệ có chút hứng thú với cách điều chế của nó.”

Vệ Bạch nghĩ nghĩ, “Nếu đệ muốn cạnh tranh mấy món bảo bối cuối cùng, tiếp theo cố gắng đừng tốn linh tinh vào chỗ khác.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đến bây giờ những thế lực ngồi mấy hàng đầu vẫn chưa nhắc tay, vì cam đoan có thể mua được thứ họ muốn, tuyệt đối không thể phung phí, nếu không chỉ nhỡ ra giá kém đối thủ chút ít, thế thì tức hộc máu mất.

“Nhị sư huynh, huynh cứ yên tâm, đệ có chừng mực.”

Du Tiểu Mặc tự tin, hắn không nói cho Vệ Bạch chuyện bây giờ hắn đang sở hữu toàn bộ linh tinh trong cả một linh mạch.

Chuyện về vị diện man hoang phải giữ bí mật tuyệt đối, là Lăng Tiêu nói với hắn, bởi vì một khi bị đồn ra ngoài, người có ý đồ xấu với họ sẽ từ gia tộc Xích Huyết lan rộng tới tất cả các thế lực trên đại lục Thông Thiên này.

Lý do cũng đơn giản, mỗi lần phát hiện một vị diện man hoang, cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc đều là gió tanh mưa máu.

Sau nhiều lượt đấu giá, người cạnh tranh đã giảm bớt chín phần, những người còn tiếp tục đều có vốn liếng, giá của linh tửu cũng tăng từ hai trăm ngàn lên tới tám triệu, nhân lên tận bốn mươi lần.

Nếu như không có cách điều chế, chắc giá của bình linh tửu cực phẩm này không thể cao hơn một triệu linh tinh, kết quả nằm đúng là nằm ngoài dự liệu của nhiều người.

Du Tiểu Mặc thấy đã đến lúc, liền đưa giá tiền của mình vào bảng tinh thạch trước mặt.

Một giây sau, người chủ trì giương giọng tuyên bố, “Số mười lăm ra giá mười triệu linh tinh, có ai đưa ra cái giá cao hơn không?”

Số mười lăm chính là số ghế ngồi của Du Tiểu Mặc.

Trước mỗi ghế đều có một con số rất bắt mắt, sau khi tham dự cạnh tranh, giá tiền và vị trí sẽ được đưa tới bảng tinh thạch trước mặt người chủ trì.

Đây là lần đầu tiên có cường giả ngồi hàng đầu tiên tham dự cạnh tranh.

Tầm mắt của mọi người bị hấp dẫn trong vô thức, kết quả là lúc phát hiện ra Du Tiểu Mặc, một số người không khỏi oán thầm, vì một cách điều chế linh tửu mà bỏ ra tới mười triệu linh tinh, đúng là khí phách.

Bởi vì hai người luôn độc lai độc vãng, lại còn kết thù với gia tộc Xích Huyết, thân phận đã bị làm sáng tỏ, cho nên không ai nghĩ họ sẽ giàu có, nhiều lắm thì tài sản cũng chỉ có khoảng một trăm triệu linh tinh là cùng.

Người chủ trì hô mấy lần mà không có ai đáp lại, đang lúc gã định đập búa xuống, bảng tinh thạch đột nhiên sáng lên, một hàng chữ hiện ra.

Người nọ dừng lại một chút, thì thầm: “Số ba mươi mốt ra giá mười lăm triệu linh tinh.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc, tăng lên luôn năm triệu sao, tên nào mà dữ dội quá vậy? Hắn nhìn về ghế số ba mươi mốt, thứ đập vào tầm mắt là một gương mặt đang mời gọi để được ăn đấm —— Lân Hạo Vũ của Kỳ Lân tộc.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng tên này cũng có hứng thú với cách điều chế linh tửu, đối phương vừa phát hiện ra tầm mắt của hắn liền nhìn lại, sặc sụa mùi khiêu khích, lúc ấy hắn nhận ra tên này đang cố ý.

Kỳ Lân tộc khác với gia tộc Xích Huyết và Yêu Hoàng tộc.

Họ không có kết thù oán với Kỳ Lân tộc bao giờ, mặc dù xét thái độ mà Kỳ Lân tộc đối xử với Lăng Tiêu thì quan hệ giữa hai bên cũng chẳng tốt đẹp cho lắm, nhưng bây giờ ấy hả, Lân Hạo Vũ chỉ thuần túy ngứa mắt với bọn hắn thôi.

Sao đến bây giờ tên này vẫn muốn gây sự với hắn thế nhỉ?

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn biểu lộ đắc ý trên mặt gã, có gì đó đang thôi thúc hắn đánh cho tên này thành đầu heo luôn: Lân Hạo Vũ, hay quá ha, ta không trêu chọc ngươi, ngươi lại mò đến trêu chọc ta, tiếp theo tốt nhất là người đừng có tham gia cạnh tranh, nếu không ta sẽ đập cho ngươi phải la oai oái kêu cha gọi mẹ luôn đấy!

Tuy Du Tiểu Mặc lộ ra biểu lộ cắn răng nghiến lợi, nhưng hắn vẫn tăng giá, tuy chỉ có năm trăm ngàn linh tinh mà thôi, nhưng lại làm cho Lân Hạo Vũ tưởng số tiền này đã tới giới hạn cuối cùng của hắn, phải thế mới khiến gã không tăng giá lung tung.

Quả nhiên, Lân Hạo Vũ rất hài lòng với biểu hiện của hắn, tự cho là đã dằn mặt được Du Tiểu Mặc rồi cơ, nét mặt vui vẻ thấy rõ, không tăng giá ào ào nữa.

Thực ra tình trạng này thường gặp ở đấu giá hội, nhất là đấu giá hội được tổ chức như chợ đen bởi Hắc Tri Chu này, vì họ không cấm tăng giá ác ý, cho nên ai mà có thù với ai, ai ngứa mắt ai cũng có thể cạnh tranh, mặc kệ ngươi có đủ linh tinh hay không, đương nhiên, nếu sau khi mua được mà không đủ linh tinh để thanh toán, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý đợi Hắc Tri Chu lột da hủy cốt đi.

Cuối cùng cách điều chế linh tửu vẫn rơi vào trong tay Du Tiểu Mặc.

Đấu giá hội lại tiếp tục, về sau xuất hiện thêm không ít thứ tốt, đa số thế lực lớn cũng bắt đầu có động tác, mỗi khi họ ra tay, những người khác sẽ không dám cạnh tranh nữa.

Phải nể mặt chứ, hơn nữa xét về tài lực cũng không thể đọ nổi.

Mặt trời ngoài kia đã lặn, nhưng trong phòng đấu giá vẫn sáng ngời như ban ngày, sự chú ý của mọi người đều đặt vào những món bảo bối xuất hiện tầng tầng lớp lớp kia, gần như không ai hay trời đã tối, trên đỉnh đầu chỉ có ánh sáng được tỏa ra từ khoáng thạch màu trắng kia.

Đây không phải là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc tham dự loại đấu giá hội diễn ra lâu thế này, hiện tại ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào những món bảo bối trên đài đấu giá.

Đến bây giờ, đấu giá hội đã đi vào khâu cuối cùng, tuy không nói một phần năm vật phẩm còn lại đều là bảo bối được để dành đến cuối cùng, nhưng tuyệt đối đều là bảo bối trong bảo bối.

“Muốn mua thứ kia sao?” Lăng Tiêu thì thầm với hắn.

Lúc này, trên đài đấu giá đang bày biện một bó linh thảo được buộc chặt, tình huống này không hiếm thấy, nhưng điều khiến người ta khiếp sợ là hai phần ba bó linh thảo này đều là linh thảo đỉnh cấp, hơn nữa nghe nói còn có một nhúm hạt giống linh thảo đỉnh cấp chất lượng rất tốt, là hàng tặng kèm.

Du Tiểu Mặc hơi chần chừ, “Muốn, nhưng lại không muốn.”

Nửa tháng này hắn đã dùng hết bao nhiêu linh thảo đỉnh cấp, bây giờ trong tay chỉ còn rất ít hàng tồn, số còn lại đều đang mọc trong ruộng linh thảo, nếu sớm biết vậy, lúc trước hắn nên thu thập hết linh thảo đỉnh cấp rồi nói sau.

Theo lý thuyết hắn nên mua bó linh thảo này, nhưng hắn lại cảm thấy không ổn, vì sao không ổn, chính hắn cũng không biết, chỉ cảm giác vậy thôi.

“Đến cùng thì có muốn hay không?”

“… Thôi thì muốn.”

Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, sau đó đưa giá vào bảng linh thạch.

Du Tiểu Mặc muốn cản lại cũng không kịp, đừng bảo tên này sẽ báo giá trên trời nhé? Hắn đã khắc sâu kinh nghiệm về bản lĩnh tăng giá của Lăng Tiêu, thấu hiểu cực kỳ.

Người chủ trì nhanh chóng tuyên bố giá cả, “Số mười bảy ra giá một trăm hai mươi triệu, có ai ra giá cao hơn không?”

Bình thường nếu như có rất nhiều người cạnh tranh, người đấu giá sẽ lựa chọn giá cả cao nhất, còn ai không được đọc tên chứng tỏ cái giá đưa ra thấp hơn giá vừa được nêu.

Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu như gặp quỷ.

Đổi tính rồi hả?
Bình Luận (0)
Comment