Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 559

“Em kiềm chế một chút, đừng xúc động quá!”

Thời điểm phòng đấu giá chìm vào yên lặng, Lăng Tiêu dùng giọng điệu bình tĩnh nói những lời mà Du Tiểu Mặc nghe thấy quen lắm cơ, đúng là có thù tất báo.

Du Tiểu Mặc chôn mặt trong cánh tay, thực ra hắn không cố ý mà, lúc nãy cứ đặt tay trên bảng tinh thạch mãi, trong lòng cứ không ngừng nghĩ xem nên ra giá bao nhiêu, kết quả trong giây lát kích động biến thành như bây giờ, hắn tình nguyện chen chân vào giai đoạn cuối, để cho người khác nghĩ rằng hắn muốn nâng giá ác ý.

Nhưng xem ra, hiệu quả còn vượt ngoài sự mong đợi của hăn.

“Lần sau đừng có run tay nữa đấy.”

Dường như Lăng Tiêu không hề cảm giác được mấy ánh mắt nóng rực đang lia về phía họ, cầm lấy bàn tay vừa đưa giá vào của Du Tiểu Mặc, bóp bóp.

Du Tiểu Mặc gãi đầu, “Em có cố ý đâu mà.”

Run, run tay?

Người ngồi xung quanh họ đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, hóa ra cái giá năm trăm triệu này là kết quả của một lần run tay sao, nhưng người hận việc này nhất thì phải kể tới người chủ trì, nếu tầm bản đồ này cũng bị tồn, tất cả sẽ tính toán trên người gã.

“Số mười lăm ra giá năm trăm triệu, có ai ra giá cao hơn không?”

Người chủ trì lập lại lần nữa, thực ra trong lòng gã biết không có khả năng, những thế lực như tửu lâu Song Ngư, năm trăm triệu chính là toàn bộ tài sản của họ, tổng tài sản của gia tộc xích huyết cũng chỉ cỡ một tỷ, bảo họ ném đi năm trăm triệu, thậm chí là nhiều hơn chỉ để mua một phần tư tấm bản đồ, quả là chuyện hão huyền.

Người chủ trì lặp lại hai lần, đang lần thứ ba chuẩn bị kết thúc, bảng tinh thạch của gã lại thay đổi.

Người chủ trì sửng sốt một chút, ngạc nhiên hô: “Số hai trăm mười ra giá năm trăm mười triệu.” Hô xong liền nhìn về hướng đó, kết quả lại phát hiện ra người mặc áo choàng đen kia.

Mọi người ngơ ngác.

Không đợi họ phát biểu cảm tượng, lại một cử động nữa làm họ kinh ngạc tới rớt cả hàm.

“Số một ra giá năm trăm hai mươi triệu.”

Mặc dù chỉ thêm có mười triệu, nhưng mấu chốt là cuối cùng Du Chấn Thiên cũng ra tay, chẳng lẽ lão muốn mua tấm bản đồ này, hay là nói lão cũng muốn giải vây giúp cho Du Tiểu Mặc? Cơ mà sao nghe phương án thứ hai vớ vẩn quá vậy!

Rất nhanh, động tác của Yêu Hoàng tộc cũng làm họ suy nghĩ sâu xa hơn.

“Số ba ra giá năm trăm ba mươi triệu.” Người chủ trì la lớn.

Người đứng ra không phải là Cơ Nhuế, mà là tổ phụ của Cơ Vân Lang – Cơ Hách, từ đầu tới giờ lão biểu hiện rất bình tĩnh, toàn bộ quá trình đều giao cho Cơ Nhuế, vậy mà bây giờ lại ra tay ngay phút chót.

Mọi người chìm vào tự hỏi, chẳng lẽ tấm bản đồ này cất giấu bí mật trọng đại gì mới khiến cho Du Chấn Thiên và Cơ Hách lần lượt ra tay?

Nếu thật là vậy…

Ánh mắt mọi người nhìn tấm bản đồ lập tức thay đổi, từ ánh mắt nhìn một khối vải rách biến thành ánh mắt nhìn một miếng bánh ngon lành, hơn nữa còn tản ra mùi thơm hấp dẫn họ.

Trong lòng Du Tiểu Mặc đang ảo tưởng mình vung đao điên cuồng chém chết ba người này, cứ tưởng tấm bản đồ sẽ rơi vào tay hắn thật nhẹ nhàng, ai ngờ không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã kéo tới tận ba người, phiền toái quá đi mất.

Nếu như tranh giành cùng họ, người khác sẽ biết mục tiêu của hắn là tấm bản đồ này, nhưng nghĩ đến chuyện hắn ‘nâng giá’ lúc trước, cho dù món đồ được mua thật sự là mục tiêu của hắn, nhưng người khác sẽ không nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy có chút hối hận.

Lăng Tiêu bỗng nắm chặt tay hắn: “Không nóng nảy.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, tĩnh tâm.

Bởi vì đã có ba người gia nhập, giá của tấm bản đồ đã vượt qua sáu trăm triệu, mọi người cũng tương đối bảo thủ, mỗi lần tăng giá đều trong phạm vi hai mươi triệu.

Giá cả càng cao, người mặc áo choàng đen kia cũng bỏ cuộc, hắn vừa lui, giờ chỉ còn lại Du Chấn Thiên và Cơ Hách, cả hai người không ai nhượng bộ ai,nhưng cuối cùng tốc độ cũng chậm lại, Cơ Hách im lặng.

Du Tiểu Mặc thấy người chủ trì chuẩn bị đếm, tay đang định sờ vào bảng tinh thạch, đột nhiên bị Lăng Tiêu giữ lại, quay đầu liền thấy y lắc đầu, vừa định hỏi tại sao, hắn đã thấy Lăng Tiêu nhập mấy con số vào trong bảng tinh thạch.

Định làm náo động sao?

Du Tiểu Mặc lắc đầu một cái, mấu chốt không phải ở đây, mà là đến cùng thì Lăng Tiêu đã tăng giá lên bao nhiêu, tình huống này cũng có thể gọi là gây náo động.

Người đấu giá nhìn thấy con số trên bảng tinh thạch, nụ cười cứng lại, mặc dù không phải số mười lăm, nhưng số mười bốn cũng cùng một duộc với số mười lăm cả, rốt cuộc thì hai người này tới đây để quấy rối, hay là thật sự muốn đấu giá những vật phẩm này.

Người chủ trì dừng hai giây, đành phải tuyên bố, “Số mười bốn ra giá tám trăm triệu.”

Dù Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đi cùng nhau, nhưng ý nghĩa vẫn khác. Từ đầu tới giờ, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu ra tay, cho nên mọi người không biết y đang nghĩ gì.

Có vài người quan sát nét mặt Du Tiểu Mặc, thấy hắn cũng kinh ngạc không kém, lập tức phỏng đoán có khi chính hắn cũng không biết bạn mình sẽ ra tay.

Phải biết, trong lòng Du Tiểu Mặc đang oán thầm Lăng Tiêu.

Đã lên tới tám trăm triệu, ngay cả Du Chấn Thiên cũng phải do dự, không phải gia tộc Xích Huyết không bỏ ra nổi, mà là đang nghĩ có đáng hay không.

Tình huống thế này không ai dám lên giá lung tung, ngay cả Du Chấn Thiên cũng vậy, trừ khi giống như Du Tiểu Mặc, trên người không có gánh nặng của gia tộc, hơn nữa nếu đưa ra một cái giá lớn, người khác lại cho rằng lão nâng giá ác ý.

Lân Hạo Vũ và Cơ Nhuế coi Lăng Tiêu là kẻ địch, dù họ rất muốn tăng giá cho thật cao, nhưng lỡ thất bại, đối phương an toàn, còn họ lại tự đẩy bản thân vào hố thì làm sao đây? Bọn họ tuyệt đối không gánh nổi hậu quả.

Du Chấn Thiên cân nhắc liên tục, cuối cùng không ra giá nữa.

Tấm bản đồ được Lăng Tiêu mua bằng giá tám trăm triệu.

Cuối cùng đấu giá hội cũng kết thúc, thời điểm người chủ trì tuyên bố giải tán, rất ít người rời đi, đa số đều ngồi tại chỗ trông ngóng ngóng trông như đang chờ đợi gì đó, kể cả các thế lực lớn cũng không có ai rời đi.

Du Tiểu Mặc phát hiện ánh mắt nhiều người cứ lia về phía hắn như có như không, còn có một số ít mang ánh mắt sáng quắc, nhất thời không kịp phản ứng, nét mặt có chút mờ mịt.

Lăng Tiêu lại hoàn toàn bình tĩnh.

Mấy phút sau, người chủ trì lấy tinh tửu và cách điều chế, một bó linh thảo và hạt giống đi kèm, nội đan của tham lang và tấm bản đồ ra, vừa nhìn, cũng nhiều đồ phết.

Định làm thủ tục tại chỗ ấy hả?

Du Tiểu Mặc không hiểu gì, chẳng phải bình thường nên làm thủ tục ở phía sau đài sao?

“Tiểu sư đệ, các ngươi không biết đến thủ tục này hả?” Giọng nói hơi yếu của Vệ Bạch vang lên, mang theo chút khó tin và lo âu.

Du Tiểu Mặc mờ mịt hỏi: “Thủ tục gì?”

Vệ Bạch nhíu mày lại, thế này thì nguy rồi, liền giải thích: “Các ngươi tham gia đấu giá hội mà trước khi đi không tìm hiểu về quá trình sao? Bình thường nếu được nhận định là có hành vi nâng giá ác ý, Hắc Tri Chu sẽ không cho phép làm thủ tục ở hậu trường, chỉ có thể xử lý ngay sau khi đấu giá hội kết thúc, nếu ngươi không có đủ linh tinh, Hắc Tri Chu sẽ trừng phạt ngươi, sau đó bán đấu giá những món đồ ngươi mua được với một nửa giá trị, cái giá cuối cùng sẽ không cao hơn cái giá thành giao lần đầu.”

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao nhiều người lại dùng ánh mắt kỳ kỳ quái quái như vậy để nhìn hắn rồi, hóa ra là cho rằng hắn không có đủ linh tinh, đợi xem hắn bị xử lý, sau đó tiếp tục cạnh tranh để giành lấy đồ của hắn đúng không.

Có điều tổng giá trị những món đồ hắn mua được đúng là một con số không nhỏ, người khác nghĩ vậy cũng là có lý có cứ.

“Đã phiền toái như vậy, vì sao đấu giá hội không cấm người khác nâng giá ào ào?” Du Tiểu Mặc cảm thấy có thể cấm việc này ngay từ đầu mà.

Vệ Bạch bật cười lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn còn mang theo ý trêu chọc, “Chuyện này cũng có mặt tốt, trên thực tế Hắc Tri Chu cũng có lợi, không phải ai cũng dám lên giá bất chất tất cả như ngươi.”

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng cười hì hì.

Người chủ trì đã mang mấy món đồ tới, đặt xuống mặt họ, ngoại trừ linh thảo được đựng trong túi trữ vật, những món khác vừa nhìn là kiểm chứng được ngay.

Người chủ trì đưa túi trữ vật cho Du Tiểu Mặc, “Xin mời hai vị kiểm tra lại, xem xem số lượng có chính xác không.”

Du Tiểu Mặc nhanh chóng kiểm lại một chút, xác định không có vấn đề mới gật đầu.

Người chủ trì cười tủm tỉm, nheo mắt lại nói: “Tổng cộng là một tỷ bảy trăm tám mươi lăm triệu năm trăm ngàn linh tinh.”

Tiết mục chính đến rồi!

Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, gần một tỷ tám linh tinh, chỉ có gia tộc Xích Huyết và Thương Minh bán sạch tất cả gia sản mới lấy ra được.

Du Tiểu Mặc lấy ra không gian giới chỉ mà cha hắn đưa cho, bình thường thì một linh mạch hoàn chỉnh sẽ có khoảng hai tỷ linh tinh, lúc trước mua linh thảo bỏ ra một trăm triệu, còn có số tiền cha hờ của hắn tiêu trong ngần ấy năm lang thang, bên trong còn thừa đúng một tỷ tám.

Không thừa không thiếu, nếu như lúc ấy Du Chấn Thiên nổi hứng ném ra chín trăm triệu linh tinh, vậy thì hắn đành phải bỏ lỡ tấm bản đồ kia rồi, sau đó hắn đành phải đợi tới lúc thực lực của Lăng Tiêu cao hơn Du Chấn Thiên mới có thể cướp lại tấm bản đồ.
Bình Luận (0)
Comment