“Em vẽ cái gì đấy?” Lăng Tiêu cầm tấm bản đồ được Du Tiểu Mặc vẽ vời hí hoáy suốt nãy giờ, một tấm bản đồ nguyên vẹn bây giờ lại có thêm mấy đường cong loạn xì ngậu, nhìn mà không hiểu ra sao.
Du Tiểu Mặc cướp lại tấm bản đồ, “Không giúp đỡ thì không có tư cách ghét bỏ, em vất vả lắm mới vẽ ra được địa hình Bạch Hổ bị phá vỡ đó, đây là tâm huyết của em.”
“Cái em gọi là vất vả chính là một đống đường nét kì quái nhìn như tranh của trẻ con ấy hả?” Lăng Tiêu gật gật đầu cười mờ ám, y không nhìn ra đấy.
Du Tiểu Mặc bảo vệ bản đồ trong ngực, đương nhiên hắn biết mấy nơi hắn vẽ nhìn xấu như cái thứ được hự từ hoa cúc ra, nhưng đó cũng là tâm huyết của hắn mà, lập tức giải thích: “Anh thì biết cái gì, phải thế này mới hay chứ, người khác có nhìn vào cũng không biết em đang vẽ gì, chỉ có mỗi mình em hiểu thôi.”
Lần này Lăng Tiêu không phản bác lại.
Du Tiểu Mặc bỗng cảm nhận được chiến thắng đã lâu lắm rồi chưa đến với hắn.
Ngày hôm sau, hai người cùng tiến vào Động Vực.
Có điều thời điểm đang chuẩn bị tiến lên lại bị mấy người xa lạ chặn đường, một nam hai nữ, nam thì cũng tàm tạm, nữ lại có dáng vẻ rất phiêu lượng, tướng mạo giống nhau tới chín phần, có vẻ là một đôi hoa tỷ muội song sinh.
Du Tiểu Mặc không khỏi nhíu mày lại.
“Tại hạ Ngưu Từ Dương.” Nam tử chắp tay cười sang sảng, như không hề thấy sự khó chịu trên nét mặt hắn, sau đó lại chỉ vào hoa tỷ muội kia giới thiệu: “Các nàng là Mạc Tuyết và Mạc Phỉ.”
“Các ngươi có chuyện gì?” Du Tiểu Mặc hồ nghi, đừng bảo lại bị Lăng Tiêu hấp dẫn tới nhá, bởi vì ở đây ít người nhận ra họ, cho nên hắn và Lăng Tiêu không đeo mặt nạ.
Ngưu Từ Dương lập tức nói: “Hẳn là hai vị đã nghe nói tới cường đạo Động Vực đúng không?”
Du Tiểu Mặc hiểu rõ mục đích của người này rồi.
Cường đạo Động Vực là một loại nghề nghiệp rất đặc thù phát triển ở nơi này.
Bởi vì không phải ai đến Động Vực cũng là người có tinh thần thám hiểm, có nhiều người không nghĩ thế, hoặc nói trắng ra thì bọn hắn muốn không làm mà hưởng, cho nên thường xuyên mai phục ở nơi có người qua lại, cướp bóc của con gà lạc đàn nào đó hoặc một nhóm yếu hơn mình.
Việc này rất thường gặp ở Động Vực, khiến cho thanh danh của cường đạo Động Vực cực kỳ vang dội, khiến cho rất nhiều mạo hiểm giả đến đây kiêng dè không thôi.
Hiện nay lại có tin đồn xuất hiện động phủ siêu cấp, người tới Động Vực nhiều hơn gấp bội, đám cường đạo kia nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để phát tài.
Vì thế nhiều người mới nghĩ đến việc cùng tổ đội để thám hiểm, chỉ cần thực lực của đoàn đội mạnh mẽ, cường đạo Động Vực cũng không dám có ý đồ với họ nữa.
Ngưu Từ Dương và hai tỷ muội Mạc Tuyết đã đợi ở đây từ sáng sớm, họ vẫn xem xét ứng cử viên cho tổ đội, bởi vì điều kiện đầu tiên là vẻ ngoài không được quá khó nhìn, đây là yêu cầu của hai tỷ muội Mạc Tuyết, Ngưu Từ Dương thích tỷ tỷ Mạc Tuyết, đương nhiên nàng nói gì cũng nghe theo, điều kiện thứ hai mới là mạnh mẽ, tu vi không thể thấp hơn Hoàng cảnh, cuối cùng là không nhận nữ.
Điều kiện thứ hai và ba thì rất dễ, bởi vì đa số mạo hiểm giả dám đến Động Vực đều là người có thực lực, hơn nữa phần nhiều là phái nam, khó là khó ở điều kiện thứ nhất.
Mặc dù chỉ nói không quá khó nhìn, nhưng trên thực tế yêu cầu cực kỳ cao.
Mạc Tuyết và Mạc Phỉ vô cùng bắt bẻ, Ngưu Từ Dương chọn được một người thực lực khá mạnh, vẻ ngoài cũng không quá khó nhìn, ai ngờ Mạc Tuyết mất hứng, nói mũi người ta bị lệch, nếu để người này gia nhập vào đội ngũ sẽ phá hỏng tâm trạng của nàng.
Ngưu Từ Dương nhẫn nại tiếp tục chọn, kết quả nếu Mạc Tuyết không bắt bẻ thì Mạc Phỉ lại đành hanh, lý do kì quái gì cũng nói ra được, đến giờ đã hơn một canh giờ trôi qua, bọn họ vẫn chưa mời được đồng đội nào.
Ngay lúc Ngưu Từ Dương sốt ruột không biết phải làm sao bây giờ, bỗng thấy tay mình bị Mạc Tuyết véo thật mạnh, sau đó hắn phát hiện hai tỷ muội này đang nhìn một người nam nhân với bề ngoài như thần tiên hạ phàm, con mắt của hai cô nàng này sắp dính vào người ta đến nơi, tiếp theo lại nghe thấy Mạc Tuyết bắt hắn phải mời bằng được người nam nhân này gia nhập vào đội ngũ.
Trong lòng Ngưu Từ Dương hơi khó chịu, nam nhân này quá đẹp, nếu Mạc Tuyết thích y, hắn phải làm sao đây?
Ngưu Từ Dương không tình nguyện lắm, nhưng chịu áp lực của hai tỷ muội kia, hắn đành phải chặn nam nhân lại, nói ra mấy lời trái lương tâm, cho nên Du Tiểu Mặc đoán không sai, mấy người này đến là vì tướng mạo của Lăng Tiêu.
“Cho nên các ngươi cảm thấy thực lực của chúng ta không tệ, vì thế mới muốn mời chúng ta gia nhập vào đội ngũ của các ngươi hả?” Du Tiểu Mặc phát hiện từ khi bắt đầu ánh mắt của hai cô ả kia không hề rời khỏi khuôn mặt Lăng Tiêu, thực lực cái con khỉ, rõ ràng là mò tới vì Lăng Tiêu mà.
Ngưu Từ Dương nói: “Chắc hai vị mới đến Động Vực lần đầu, người tới đây lần đầu tiên đều không rõ nhiều thứ, tình huống trong Động Vực rất nguy hiểm, mà đám cường đạo kia đều có tu vi Đế cảnh, thường đi theo nhóm bốn đến năm tên, nếu không có người cùng kết bạn đồng hành, chắc chắn bọn hắn sẽ nhằm vào các ngươi.”
“Chúng ta không muốn tìm đồng bạn.”
Du Tiểu Mặc từ chối rất quyết đoán, bọn họ đi tìm kho báu mà, có người ngoài thì vướng chân vướng tay lắm, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn cực kỳ cực kỳ chán ghét ánh mắt hai ả kia nhìn Lăng Tiêu.
Nếu thật sự để các nàng theo, hắn không thể đảm bảo rằng mình sẽ không nhào tới đâm mù mắt các nàng đâu.
Ngưu Từ Dương sửng sốt một chút, ngoài mặt lộ ra vẻ thất vọng, thực ra trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm, từ chối thì hắn cũng đỡ phải lo nghĩ.
“Hai vị công tử không suy tính lại sao?” Ngưu Từ Dương không muốn để Mạc Tuyết nghĩ hắn đang vui vẻ, cho nên vờ vịt hỏi thêm một câu.
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không cần…”
“Đợi một chút.” Mạc Tuyết vội vàng cắt ngang lời Du Tiểu Mặc, “Vị công tử này, đồng bạn của ngươi vẫn chưa lên tiếng, hơn nữa chúng ta chủ yếu là mời hắn, chẳng lẽ ngươi còn có thể đại biểu thay cho quyết định của hắn sao?”
Du Tiểu Mặc biết rõ hai cô nàng sẽ không từ bỏ ý đồ, nghe thấy thế cũng không bất ngờ, khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Ngươi nói chuẩn rồi đấy, đúng là ta có thể đại biểu cho bất cứ quyết định gì của hắn.”
“Chúng ta muốn nghe ý kiến của hắn.” Mạc Phỉ kiêu ngạo hất cằm, so với một tên nam nhân thối không thèm đi cùng họ, nàng tin tưởng bằng mỹ mạo của nàng, nam nhân kia sẽ muốn đi cùng các nàng thôi.
Tỷ tỷ Mạc Tuyết đứng cạnh lập tức ưỡn ngực, khoe ra đường cong quyến rũ.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, đúng là tự tin quá thành ra não tàn, nhưng đầu sỏ gây lên vẫn là Lăng Tiêu, vừa bỏ mặt nạ ra đã trêu hoa ghẹo nguyệt, cứ tưởng Động Vực ít nữ, ai ngờ vận khí tới có muốn cản lại cũng không được.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm Lăng Tiêu một cái sắc lẻm.
Lăng Tiêu sờ mũi, không thèm nhìn hai tỷ muội kia, chỉ nhún nhún vai nói: “Trên đời này vẫn còn nhiều kẻ có vấn đề về đầu óc, nếu lần nào cũng so đo với chúng, em không sợ chúng sẽ kéo tụt chỉ số thông minh của em xuống còn âm ba số sao?”
Du Tiểu Mặc: “…”
Đây đúng là một kích trí mạng!
Du Tiểu Mặc đã bị âm hai số kiên quyết từ chối cơ hội được âm ba số, thôi thôi, ông đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với mấy con mụ có vấn đề về đầu óc.
Vì vậy, Du Tiểu Mặc với chỉ số thông minh âm hai số bị hai ba câu của phu quân nhà hắn dỗ dành xong rồi, hai người tay cầm tay, vui vẻ tiến vào Động Vực.
Sau lưng, hai tỷ muội Mạc Tuyết cũng nghe hiểu ý châm chọc của Lăng Tiêu, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt ái mộ lập tức biến thành ánh mắt thù hận. Thế mới nói phụ nữ rất giỏi thay đổi, “Dám nói bản cô nương có vấn đề về đầu óc, tuyệt đối không thể bỏ qua chúng, chúng ta theo sau.”
Mạc Tuyết vừa dứt lời đã nhận được sự hưởng ứng của Mạc Phỉ, hai người hoàn toàn không để ý tới Ngưu Từ Dương, vội vã bám theo. Ngưu Từ Dương bất đắc dĩ, đành phải theo sát.
Giữa Động Vực và thị trấn nhỏ bị ngăn cách bởi một ngọn núi, sau lưng thị trấn nhỏ náo nhiệt kia là một mảnh trời đất hoang vu nguyên thủy, dù có rất nhiều bóng người xông vào cũng không thể thay đổi được cảm giác cô quạnh này, đúng là một phó bản đang chờ đợi khai hoang.
Bản đồ hoàn chỉnh cho thấy mục tiêu của họ chính là mắt phải của Bạch Hổ, thoạt nhìn thì có vẻ không khó tìm, trên thực tế phần đầu của Bạch Hổ chính là nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất, phần này hao phí rất nhiều thời gian của Du Tiểu Mặc, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được vị trí chính xác, chỉ có thể áng chừng phạm vi.
Cũng may vị trí mắt cố định, nếu nó di động chắc phải tìm đến sông cạn đá mòn quá.
Du Tiểu Mặc căn cứ vào mắt phải, xác định được hai vị trí, bởi vì trận đại chiến kia đã bổ đôi vùng đất có hình đầu Bạch Hổ thành một hẻm núi rất sâu, hắn không rõ mắt sẽ ở bên nào, chỉ chỉ vào những chỗ tương ứng của bản đồ nói với Lăng Tiêu: “Chúng ta chia nhau ra hành động đi, anh qua bên này, em sẽ tới đây…”
“Đi cùng.” Lăng Tiêu cắt ngang lời hắn.
Mặc kệ tin tức về động phủ siêu cấp là thật hay giả, nhưng mấy người thích mạo hiểm lại thèm thuồng bảo bối trong động phủ sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, mà mạo hiểm giả dám tới đây đều có chút thực lực, hành động một mình dễ dẫn tới mấy kẻ có ý xấu.
Du Tiểu Mặc không cần hỏi cũng đoán được băn khoăn của Lăng Tiêu, hắn lại nhớ tới cái đôi hoa tỷ muội vẫn còn đi theo sau lưng họ, kiên nhẫn theo chân họ tới tận nơi này, xem ra hắn phải giám sát Lăng Tiêu thật chặt.
Bởi vì địa hình phần đầu bị phân liệt cực kỳ khéo léo, bắt đầu từ vị trí mắt trái đã bị vỡ thành hai phần bắc nam, sau đó kéo dài tới tận mắt phải, cho nên không thể xác định mắt phải nằm ở phía nam hay phía bắc của hẻm núi.
Hai người quyết định tới phía nam trước, còn hoa tỷ muội hả, không bao lâu đã bị cắt đuôi.