Lúc áo choàng đen lui về phía sau, bóng Lăng Tiêu lập tức biến mất, khi xuất hiện lại, y đã đứng ngay phía sau gã, cho dù bị nội thương nhưng tốc độ của y không hề ảnh hưởng.
Chân dài như mang theo gió lốc đá thẳng vào lưng gã, người nọ không ngờ y lại đột nhiên công kích, hoặc nên nói là gã đã đoán sai về thực lực của Lăng Tiêu. Bởi vì trên tư liệu gã từng đọc thì Lăng Tiêu mới chỉ trở thành cường giả Thánh cảnh không lâu, dù tiềm lực của y có lợi hại đến mấy cũng không thể tăng lên bốn sao chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi được.
Chính suy nghĩ này đã khiến gã khinh địch, mà kẻ địch từng bị gã khinh bỉ đang cho gã một bài học khắc sâu, gã áo choàng đen chỉ kịp giơ tay cản lại công kích của y, nhưng sự chống chế nhất thời này chỉ có tác dụng giảm xóc, phía sau lưng vẫn bị đá trúng.
Một kích toàn lực của cường giả Thánh cảnh không thể khinh thường, gã áo choàng đen vội vã kéo dài khoảng cách, khí huyết trong cơ thể đang sôi trào, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thổ huyết, máu nhanh chóng bị nước biển hòa tan.
Mặc Sĩ Tây Nguyên đang định tiến lên, Hạ Âm đột nhiên cản lại trước mặt lão.
Mặc Sĩ Tây Nguyên nhíu mày khó hiểu, “Thánh nữ, ngươi có ý gì?”
Lão khác với gã áo choàng đen nọ, đối thoại của Hạ Âm và Lăng Tiêu khiến Mặc Sĩ tây Nguyên cảm thấy là lạ, nhưng không suy nghĩ sâu xa, nhưng bởi vì Lăng Tiêu đột nhiên ra tay với gã áo choàng đen, lúc này Hạ Âm lại ngăn cản lão, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Hạ Âm khẽ cười, “Mặc Sĩ tù trưởng, ông không thấy đây là một cơ hội sao?”
Ánh mắt Mặc Sĩ Tây Nguyên lóe lên, “Có ý gì?”
“Mặc Sĩ tù trưởng nên hiểu ý của ta, Hắc Tri Chu không phải là đối tượng tốt để hợp tác, bọn chúng có thể đâm sau lưng chúng ta bất cứ lúc nào, sao không chờ hai người nọ đấu đến lúc cả hai cùng bị thương rồi mới ra tay.” Hạ Âm bị Lăng Tiêu nắm đằng chuôi, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, nàng sẽ không thỏa hiệp.
“Còn không gian độc lập…” Mặc Sĩ Tây Nguyên nghe xong cũng thấy động tâm, nhưng động tâm không có nghĩa là vội vã hành động ngay, có một số việc nên chia chác xong mới yên tâm mà làm việc.
Hạ Âm nói: “Bảo bối Bạch Hổ để lại không chỉ có không gian độc lập, lúc này không thích hợp để thương lượng, như vậy đi, đợi sau khi mọi chuyện thành công, chúng ta tiếp tục thương lượng sau, ông thấy thế nào?”
Mặc Sĩ Tây Nguyên do dự.
Hạ Âm biết rõ nếu không có thứ gì đả động được lão, chắc chắn lão sẽ không quyết định, dù sao sớm muộn gì nàng cũng sẽ đến tìm Mặc Sĩ Tây Nguyên, dù bây giờ nói toạc ra cũng không có gì khác.
“Mặc Sĩ tù trưởng…”
Miệng Hạ Âm mở ra khép vào nhưng không có âm thanh nào được phát ra.
Sau khi Mặc Sĩ Tây Nguyên nghe trong liền trợn tròn mắt, việc này khiến lão hết sức kinh hãi, không kịp thời thu liễm biểu lộ trên mặt, cũng may gã áo choàng đen còn đang mải dây dưa với Lăng Tiêu, không rảnh chú ý tới tình huống bên này.
“Mặc Sĩ tù trưởng, ông có thể cân nhắc, ông là người thông minh, đề nghị của ta chỉ có lợi cho bộ lạc Thủy Tây thôi, ông cũng nên minh bạch tình cảnh hiện tại của bộ lạc Thủy Tây chứ, hành vi nhắm vào bộ lạc Thủy Tây của Mạc Mã càng ngày càng hiển nhiên, không bao lâu nữa, rất có thể gã sẽ khởi xướng chiến tranh giữa hai bộ lạc, thời gian của ta không không nhiều, cho nên ta hy vọng ông có thể mau chóng cho ta câu trả lời thuyết phục.” Hạ Âm nói.
Mặc Sĩ Tây Nguyên im lặng thật lâu, “Được, ta sẽ mau chóng cho ngươi câu trả lời thuyết phục.”
Phía bên kia, gã áo choàng đen đã bị Lăng Tiêu tập kích thành công, trong lòng càng ngày càng căm tức, đồng thời lại hoảng sợ với tu vi của y, cũng không biết y dùng cách gì mà có thể tăng lên ba bốn sao trong thời gian ngắn như vậy, cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa, rất có thể y sẽ vượt qua cả chủ tử.
Gã cảm thấy mình phải báo tin này cho chủ tử biết ngay, nếu không đợi đến khi y phát triển tới cùng độ cao với chủ tử, muốn giết y đã khó lại càng thêm khó, bất kể uy hiếp gì đều phải bóp chết từ trong trứng nước, đây là tôn chỉ của Hắc Tri Chu, ai cũng biết đạo lý nuôi hổ gây họa.
“Hạ Âm, Mặc Sĩ Tây Nguyên, các ngươi còn không ra tay?”
Gã áo choàng đen thấy ai người có vẻ muốn ngồi bên xem hổ đấu, tức giận quát lớn, ai ngờ, hai người kia vẫn không có động tĩnh.
Đến nước này, gã đã đoán được ý đồ của họ rồi.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có Hắc Tri Chu ám hại kẻ khác, lần này gã lại lật thuyền trong mương, cảm giác này làm cho gã cực kỳ khó chịu, gã cũng là cường giả số một số hai trong Hắc Tri Chu, ngoại trừ chủ tử của gã, làm gì có ai dám không kính nể gã đây, vậy mà hôm nay lại gặp đả kích liên tục.
“Có vẻ ngươi tứ cố vô thân rồi, phải làm sao đây?”
Lăng Tiêu liếc mắt, trong ánh mắt kia mang theo ý trào phúng rõ ràng, cũng như gã lúc trước, vẻ khinh miệt không hề kém cạnh, có lẽ lúc trước gã áo choàng đen không bao giờ ngờ tới tình cảnh của mình lại bị đảo lộn thế này.
“Muốn giết ta? Ngươi không có bản lĩnh này đâu!” Gã áo choàng đen hừ lạnh, “Đừng tưởng người khác không biết, nhưng ta rất rõ ràng, nội thương của ngươi vẫn chưa trị hết, căn bản không phát huy được thực lực đầy đủ.”
Khuôn mặt Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên lộ ra vẻ kinh ngạc, cả hai đồng thời nhìn về phía Lăng Tiêu, nếu gã nọ nói thật, vậy thì phần thắng của họ càng lớn hơn rồi.
Mặc dù thế, hai người cũng không lập tức tin tưởng gã nọ, bởi vì thoạt nhìn Lăng Tiêu không có vẻ gì là bị nội thương, rất có thể là cái bẫy để gã áo choàng đen kích họ ra tay.
“Có bản lĩnh hay không thì phải thử mới biết được.”
Vừa mới nói xong, bóng Lăng Tiêu lại biến mất.
Lần này gã áo choàng đen phản ứng nhanh hơn, tung quyền đấm về một hướng không chút do dự, sức mạnh của nắm đấm mạnh tới nỗi nước biển tách ra làm đôi, thanh thế cực kỳ khủng khiếp.
Bóng Lăng Tiêu xuất hiện ở hướng kia, không thấy y có động tác gì, có điều lúc cú đấm của gã áo choàng đen cách y chỉ còn ba bốn mét đột nhiên đổi quỹ đạo, chuyển tới một nơi cách bên trái y mười mấy mét, nước biển lập tức nổ tung.
Đồng tử của gã áo choàng đen co lại.
Không chỉ mình gã, cả Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên đều kinh ngạc, căn bản là họ không thấy Lăng Tiêu có hành động gì lớn, mà dùng thực lực của gã áo đen nọ không thể nào khinh địch mà tung đòn nhẹ được.
Cái mà họ không biết là, trong cơ thể Lăng Tiêu còn có huyết mạch của Huyền Quy, mặc dù Huyền Quy không phải là yêu thú mang thuộc tính thủy, nhưng nhiều thế hệ Huyền Quy đã sinh tồn ở sông Hoạt Thủy, dù khả năng thao túng điều khiển nước không lợi hại như Bạch Hổ, nhưng tuyệt đối là số một số hai, trong trí nhớ truyền thừa của Lăng Tiêu có không ít phương pháp khống chế nước.
Đúng lúc này, nước biển xung quanh gã áo choàng đen đột nhiên rung chuyển.
Gã hoảng sợ, vội vàng chạy trốn, nhưng đã chậm một bước, tứ chi như bị một con mãng xà vô hình xiết chặt, gã muốn nhúc nhích lại phát hiện không thể di chuyển được.
Cùng lúc đó, Lăng Tiêu nhanh chóng tạo thành tư thế kéo cung, nước biển hình thành một cái cung bằng nước nằm trong tay trái, tay phải đang cằm một mũi tên lửa đan xen giữa hai màu đỏ và tím, đầu mũi tên nhắm ngay gã áo choàng đen nọ.
Bóng tối tử vong bao trùm trên đỉnh đầu gã.
Không thể nào, sao gã có thể bại bởi một kẻ đã bị gã xem thường.
Giờ khắc này, cuối cùng gã cũng minh bạch vì sao chủ tử lại bảo gã không nên xem thường Lăng Tiêu, tình cảnh hiện tại của gã chính là cái giá phải trả cho sự khinh địch, mà cái giá này đánh đổi bởi mạng sống của gã.
Gã áo choàng đen dùng sức giằng co, gã cảm giác thứ đang giam cầm mình dần dần buông lỏng, chỉ cần cho gã thêm chút thời gian nữa…
Thế nhưng mà, Lăng Tiêu sẽ cho gã sao?
Hiển nhiên là không đời nào, mũi tên lửa trong tay đã rời cung, bởi vì có lực cản của nước biển, tốc độ bình thường không đến một giây, lần này lại mất 1,5 giây mới xuyên qua bả vai gã, bởi vì mãng xà vô hình giam cầm gã đang buông lỏng, gã có thể nhúc nhích một chút, mũi tên vốn nên xuyên qua trái tim của gã giờ này lại xuyên vào bả vai.
Nhưng dù là thế, gã cũng không chịu nổi.
Ngọn lửa của Lăng Tiêu là thần hỏa đặc thù, có khả năng cắn nuốt, chỉ có người tự cảm nhận mới biết đây là chuyện thống khổ tới nhường nào.
Gã áo choàng đen cố nén cơn đau đến tê tâm liệt phế, sau khi ổn định cơ thể, gã liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng và sự không cam lòng thoát khỏi nơi này, bản thân bị trọng thương, ở lại cũng chỉ có một con đường là chết, gã đã mất tư cách tranh đoạt không gian độc lập và nguyên tố chi tâm Thủy.
Lần thất bại này, gã thua chủ yếu là vì khinh địch, tuyệt đối không phải do thực lực không bằng Lăng Tiêu.
Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên quay sang nhìn nhau, cả hai có thể chứng kiến sự khiếp sợ trong mắt đối phương, từ biểu hiện này của Lăng Tiêu, nếu họ đi tin lời gã nọ thì đúng là ngu xuẩn, nhưng họ lại không nỡ buông tha cho không gian độc lập, hơn nữa phía bên họ có hai người, đánh lại một mình Lăng Tiêu cũng yếu thế.
Đúng lúc này, thuộc hạ của họ cuối cùng cũng chạy tới.
Người dẫn đầu là nam tử họ Phục nọ, chỉ thấy hắn vội vàng chạy tới, há miệng định gọi Mặc Sĩ Tây Nguyên, khóe mắt đột nhiên liếc về phía Lăng Tiêu.
Vì lúc trước tốc độ của hắn quá nhanh, cho nên không nhìn được chính diện, lúc này cả khuôn mặt Lăng Tiêu đều xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt hắn, nam tử họ Phục lảo đảo một cái, may mà hắn kịp thời ổn định, nếu không sẽ ngã sấp xuống trước mặt mọi người rồi.
Dị trạng của hắn khiến cho mọi người chú ý.
Lăng Tiêu đã sớm nhận ra hắn, chỉ là không có phản ứng mà thôi, bây giờ thấy hắn, khuôn mặt tuấn tú chợt nở một nụ cười quỷ dị.
Mặc Sĩ Tây Nguyên nói thầm không ổn, lão cho rằng Lăng Tiêu muốn công kích Phục Tử Lâm, vội vội vàng vàng che chở trước mặt hắn, lại không ngờ, Lăng Tiêu đột nhiên biến mất, y lại bí quá hóa liều tới nỗi phải bóp nát không gian phù sao?
Hạ Âm cũng không kịp phản ứng.
Cả nàng và Mặc Sĩ Tây Nguyên đều không ngờ Lăng Tiêu lại hành động như vậy.
Tất cả mọi người ngơ ngác trợn mắt há miệng.