Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 600

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu cầu cứu.

Lăng Tiêu chỉ cười không nói, rõ ràng là không thèm đếm xỉa.

Du Tiểu Mặc phải tự mình phán đoán, nói thật, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng muốn khế ước một con Hoàng Thử thú, tên này làm hắn nghĩ tới chồn (hoàng thử lang), tục ngữ nói, chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.

Đương nhiên hắn không ví mình như gà, nhưng chỉ nghi ngờ liệu tên này có ý đồ khác hay không thôi, bằng không thì sao tự nhiên nó chạy tới đòi khế ước với hắn. Phải biết, một khi kết khế ước cũng đại biểu cho yêu thú mất đi sự tự do, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, yêu thú bình thường còn lâu mới chịu khế ước với loài người.

“Sao ngươi lại muốn khế ước với ta? Có nguyên do gì khiến ngươi sinh ra ý nghĩ này?”

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên nói thẳng thì hơn, tình huống hiện tại của hắn khác với trước kia, bất luận là yêu thú gì cũng phải coi chừng, hơn nữa nếu không phải hòn đảo của Hoàng Thử thú vắng vẻ tới nỗi hiếm khi liên lạc với bên ngoài, chắc chắn hắn sẽ từ chối ngay.

Hoàng Thử thú đã sớm nghĩ ra một cái cớ thật hay, đứng đắn trình bày: “Từ sau lần vô ý mạo phạm ngài hôm trước, lúc trở về tiểu nhân đã rút ra kinh nghiệm xương máu, cũng tỉnh ngộ thật nhiều, tiểu nhân đã bị hình tượng cao lớn của ngài khuynh đảo, cho nên quyết định làm thuộc hạ của ngài, hi vọng ngài có thể thành toàn cho nguyện vọng nhỏ nhoi của tiểu nhân.”

Du Tiểu Mặc nghe mà khóe miệng cứ giật giật mãi, không hổ là lão đại, bài diễn thuyết này rất đầy đủ, cũng vô cùng thâm tình, chắc bình thường nó hay làm mấy việc này lắm. Nhận nó, Du Tiểu Mặc cứ có cảm giác mình nhận thêm một tên nhị hóa nữa, đội bóng của hắn quá nhiều nhị hóa rồi, còn không thu, hắn thấy tên này không bỏ cuộc dễ dàng đâu.

Du Tiểu Mặc buồn phiền quá chừng!

Hoàng Thử thú đột nhiên quỳ xuống, hét lớn một tiếng, “Chủ nhân, xin ngài hãy nhận ta, ta van xin ngài, ta dập đầu xin ngài.”

Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ, tiếp tục nhìn Lăng Tiêu cầu cứu.

Lăng Tiêu cười tới nỗi bả vai cứ run run mãi.

Du Tiểu Mặc biết rõ không trông cậy vào y được mà, rõ ràng tên này đang chờ xem hắn diễn trò vui, tức giận nói: “Được rồi được rồi, ta đồng ý nhận ngươi là được chứ gì, đừng dập đầu nữa.

“Cám ơn chủ nhân!” Hoàng Thử thú vui tới nỗi không kìm được, tranh thủ đứng lên, quy quy củ củ đứng một bên, sau đó giương mắt nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc có chút bất đắc dĩ, ký khế ước với nó.

Trước mắt Hoàng Thử thú chỉ có tu vi cấp mười một sao, lúc này nó có thể ra lệnh cho Thử thú từ cấp mười trở xuống, trừ khi tu vi của nó tăng lên, nếu không thì dù trời xanh ban cho nó bàn tay vàng này, đối tượng bị truyền lệnh có tu vi cao hơn nó cũng sẽ sinh ra kháng cự.

Biết rõ điểm này, nét mặt Du Tiểu Mặc trở nên rất vi diệu.

Tên này là đứa khiến hắn hao tâm tổn trí nhất trong đội bóng, đầu tiên là tu vi của nó thấp nhất trong đám khế ước thú của hắn, bởi vì hiện tại tới Tiểu Cầu và Miêu Cầu cũng có tu vi cấp mười năm sáu sao rồi, hơn nữa vì khiến bàn tay vàng của Hoàng Thử thú có thể “rạng rỡ” hơn, hắn phải thường xuyên đốc thúc nó, cho nó ăn linh đan, giúp nó tăng tu vi.

Loại chuyện thế này nhìn sao cũng thấy hắn lỗ, lỗ nặng!

“Bây giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên, ngươi đi hỏi thăm xem đây là nơi nào, phải làm sao mới có thể nhanh chóng trở lại lục địa.” Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, bây giờ mà không sai khiến nó, hắn cảm giác thật không bù lỗ được.

Hoàng Thử thú kích động, ý chí chiến đấu dâng cao: “Dạ, tiểu nhân cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nghiệm vụ.” Phải hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà chủ nhân giao cho thật hoàn mỹ, như vậy mới để lại ấn tượng tốt trong lòng chủ nhân.

Cuối cùng cũng có một đứa chăm chỉ, không như mấy đứa kia, muốn nhờ mà phải đe dọa dụ dỗ mãi mới chịu, Du Tiểu Mặc hơi an tâm.

“Vậy đi nhanh về nhanh, nếu kết quả khiến ta thỏa mãn, ta sẽ có thưởng cho ngươi.”

Hoàng Thử thú đã biết chủ nhân của mình là đan sư, hơn nữa còn là đan sư có cấp bậc rất cao, nghe thấy hắn có ban thưởng, nó đã đoán ra ngay là cái gì, càng thêm hưng phấn.

Đợi Hoàng Thử thú đi rồi, Du Tiểu Mặc u oán trợn mắt lườm Lăng Tiêu, “Có phải anh đã sớm biết rồi không?”

Rốt cục thì Lăng Tiêu cũng cười ra tiếng, “Không phải tốt lắm sao? Năng lực của nó thật sự không tệ, hơn nữa…”

Sức chiến đấu của Hoàng Thử thú không được tốt lắm là sự thật, nhưng khả năng phát ra sóng âm này đúng là ngoài sức tưởng tượng, có điều vẫn cần chứng thực một chút, dù sao trong loài chuột cũng có huyết mạch cao quý, nếu nó có thể huy động được cả quý tộc của loài chuột, vậy mới thật sự là hiếm có.

“Hơn nữa gì?” Du Tiểu Mặc tức giận hỏi.

Lăng Tiêu nghiêm trang nói: “Hơn nữa nó cũng nhị như em, em không nhận nó thì ai nhận đây?”

Du Tiểu Mặc: “…”

Hắn biết mà, miệng chó không mọc được ngà voi, hắn đã quá ngây thơ rồi.

Thu dọn lô đỉnh xong, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ngồi trong phòng thương lượng hơn nửa giờ, cuối cùng quyết định qua ít ngày nữa sẽ rời khỏi nơi này, mà hắn cũng quyết định sẽ dùng tinh huyết của Bạch Hổ vào ba ngày sau, tu vi hiện tại của hắn chỉ cách tứ phẩm có một đoạn, chắc một giọt tinh huyết là đủ rồi.

Tình huống này cũng hơi vội vàng, dù sao mỗi giai đoạn đều phải có một thời kỳ nhỏ để thích nghi, hơn nữa hắn lên cấp quá nhanh, lúc từ nhất phẩm lên tới nhị phẩm cũng quá vội vàng, cho nên càng cần thời kỳ thích nghi hơn nữa.

“Đúng rồi, bốn giọt tinh huyết còn dư lại, anh cũng muốn dùng để tăng thực lực à, có cần em đưa cho anh một viên Tâm Mạch đan không?” Du Tiểu Mặc hỏi, nếu như cần, hắn có thể luyện thêm mấy viên nữa, mặc dù hắn biết rõ Lăng Tiêu rất mạnh, nhưng có thể giảm bớt bao nhiêu nguy hiểm hay bấy nhiêu, tốn chút thời gian cũng không sao.

Lăng Tiêu vốn định nói không cần, nhưng nghe vậy lại đổi ý, “Thế thì cho ta một viên.”

Du Tiểu Mặc lập tức lấy bình ngọc ra, giao viên linh đan mới luyện kia cho y, “Cái này cho anh dùng trước, nếu còn cần thêm thì bảo em, đám linh thảo đỉnh cấp kia sắp thành thục rồi, đến lúc ấy em lại luyện thêm mấy viên nữa.”

Buổi chiều, Du Tiểu Mặc săn được thêm hai con Hồng Quan kê, không có Hoàng Thử thú cản trở, lần này hắn không tốn nhiều thời gian để bắt gà.

Có điều ngay lúc gà ăn mày sắp chín, Hoàng Thử thú đã tới rồi.

“Chủ nhân chủ nhân.” Hoàng Thử thú vội vã chạy đến trước mặt Du Tiểu Mặc, thở không ra hơi: “Ta đã dựa theo phân phó của ngài, không tới năm ngày nữa sẽ có tin tức.”

Du Tiểu Mặc mở to mắt, tò mò nhìn Hoàng Thử thú đang hưng phấn dị thưởng, hỏi: “Ngươi xác định là năm ngày nữa?”

Hoàng Thử thú gật đầu khẳng định, “Đúng là năm ngày, bởi vì chỗ này hơi vắng vẻ, xung quanh cũng ít đảo, cho nên cần hơi nhiều thời gian, bằng không chỉ cần ba ngày là được rồi.”

“Thế thì ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi.” Du Tiểu Mặc rất hài lòng với tốc độ của nó, ngay từ đầu hắn cho rằng phải cần nửa tháng trở lên, tốc độ này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, “Đúng rồi, ta có làm hai con gà ăn mày, ngươi có muốn…”

“Muốn muốn!”

Hoàng Thử thú hưng phấn ngắt lời, nói xong còn thở hổn hển mấy cái, nó chạy tới vội vã như vậy đúng là vì gà ăn mày của chủ nhân, thuộc hạ đã báo cho nó biết, chủ nhân đang làm món gà ngon thật là ngon kia.

Du Tiểu Mặc buồn phiền nhìn nó, sao phản ứng dữ dội quá vậy.

Sau lưng, Lăng Tiêu tựa bên cửa cười đến muốn vỡ bụng luôn.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy dáng cười còn chưa kịp thu hồi trên mặc Lăng Tiêu, cười khoa trương quá thể, nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng sâu, nhăn mặt hỏi: “Anh cười gì thế?”

Lăng Tiêu bình tĩnh đáp: “Ta đang rèn luyện cơ bắp trên mặt.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Càng ngày hắn càng không hiểu nổi mấy người ở thế giới này, rèn luyện cơ bắp trên mặt? Tưởng hắn dễ gạt như trẻ lên ba sao, có điều Lăng Tiêu không nói, hắn cũng không đoán được đến cùng thì y đang cười gì.

Ôm một bụng đầy nghi hoặc, hai con gà ăn mày đã chín rồi.

Du Tiểu Mặc dùng dao đào gà ăn mày ra khỏi đất, mùi thơm ngào ngạt tỏa khắp nơi, không đợi hắn gọi, tất cả đã có mặt bên bàn ăn, khoa trưởng nhất thì phải kể đến Hoàng Thử thú, chỉ ngửi mùi mà nước miếng của nó đã sắp vỡ đê, thậm chí khóe miệng còn có dấu vết khả nghi nữa.

Bóc lớp bùn bên ngoài, Du Tiểu Mặc chia hai con gà ra làm mấy phần, ngoại trừ phần của Thôn Kim thú và hai con Kim Sí trùng khá ít, thì Hoàng Thử thú được một phần tư, Lăng Tiêu được một nửa, chia vừa đủ một con.

“Một mình em ăn một con?”

Lăng Tiêu nhìn phần của mình, lại nhìn phần của Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc cười hì hì, “Đương nhiên, con gà ăn mày này là em dùng để khao bản thân đó.”

Lăng Tiêu mất hứng, “Chia cho ta thêm một nửa đi.”

“Không.” Du Tiểu Mặc từ chối không chút nghĩ ngợi.

Lăng Tiêu suy tư một chút, “Một con không đủ no, ta còn ăn nhiều hơn em, hay là chia cho ta một phần tư, chúng ta chia đều.”

Du Tiểu Mặc nói: “Chia cho anh một phần tư thì cũng được, nhưng em có một điều kiện.”

Lăng Tiêu nhìn hắn thật sâu, “Nói.”

Du Tiểu Mặc cười nói: “Chỉ cần anh nói cho em biết vừa nãy anh đang cười gì, em sẽ chia cho anh.”

Lăng Tiêu trầm ngâm đáp, “Biết nhiều quá không tốt cho em đâu.”

Du Tiểu Mặc hừ một tiếng đầy uy hiếp, “Không tốt thì em cũng muốn biết, anh nói xong thì là chuyện của em mà, đâu có liên quan gì tới anh, nếu anh không nói, em sẽ thưởng thức con gà ăn mày này một mình, dù anh cầu xin thế này, em cũng không chia cho anh đâu.”

“Ta muốn một nửa.” Lăng Tiêu thừa nước đục thả câu.

“Được!” Du Tiểu Mặc đáp ứng không chút do dự, đúng là một mình hắn không ăn hết nổi một con, hơn nữa đã ăn nhiều ngày như vậy, hắn đã không thèm gà ăn mày như lúc đầu nữa rồi.

Lăng Tiêu cười đến là thâm sâu khó đoán: “Em biết vì sao Hoàng Thử thú lại muốn làm khế ước thú của em không?”

Hoàng Thử thú bị điểm danh yên lặng cúi đầu.

“Vì sao?” Du Tiểu Mặc vội hỏi, đúng là hắn rất nghi hoặc, hắn không nghĩ mị lực của mình lớn như vậy, có lẽ chỉ có một nửa là vì mị lực thôi?

“Bởi vì… Nó coi trọng gà ăn mày của em rồi.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Vì vậy, đây chính là tự làm tự chịu trong truyền thuyết, ban đầu lại còn dài dòng ảo tưởng, hóa ra là thể chất tự tìm tai vạ đây mà?

Lăng Tiêu ung dung lấy nửa con gà trong đĩa của hắn.
Bình Luận (0)
Comment