Đợi Thiên Cẩu nhận được tin tức có người an cư ở sơn mạch Quỷ Trủng, mấy người họ đã trang hoàng nhà của mình được kha khá rồi.
Cung điện rộng lớn và quạnh quẽ, Du Tiểu Mặc đành phải lôi hết đám đồ gia dụng lấy được trước kia ra, còn có một vài bồn hoa để tranh trí hành lang, mặc dù cả tòa cung điện chỉ có bốn người, nhưng bài trí xong cũng thấy đỡ trống trải hẳn.
Vậy là lúc Thiên Đao phái người tới, bọn họ đã an cư ở đây rồi.
Bởi vì dạo gần đây Tây Cảnh không yên ổn lắm, thời điểm địch ta không rõ thế này, Thiên Cẩu hành động cẩn thận hơn trước kia nhiều. Có điều hơi phân tâm một chút đã bị Lăng Tiêu đá bay xuống núi.
Người bị phái tới dò xét tình huống là một trong hai tiểu đệ của Hoa Cô, một nam nhân được gọi là Tiểu Tam, bởi vì một trong hai người đã tên là Hoa Điêu, để cho dễ nhớ, tất cả mọi người đều gọi hắn như vậy.
Thực lực của Tiểu Tam còn chưa tới Hoàng cảnh, nhưng từ sau khi theo Hoa Cô gia nhập vào Quỷ Khốc Nhai, tu vi của hắn đã lên tới Hoàng cảnh rồi, mặc dù trong Quỷ Khốc Nhai thì tu vi này chẳng đáng kể chút nào, thậm chí hắn mà hành tẩu một mình trong sơn mạch Quỷ Trủng đúng là cửu tử nhất sinh, nhưng không có nghĩa là hắn không làm được gì.
Thiên Đao cho hắn một viên linh đan che giấu khí tức, có nó, chỉ cần không quá ngu là không ai phát hiện ra đâu.
Tiểu Tam rất ỷ lại vào hiệu quả của linh đan, cho nên lúc hắn bị Lăng Tiêu đá bay, nét mặt cứ đờ ra mãi, làm Du Tiểu Mặc không khỏi nghi ngờ liệu có phải tên này đã đập đầu tới đần luôn rồi không.
“Sao em cảm thấy hắn quen mắt thế nhỉ?” Du Tiểu Mặc ngẹo đầu, dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đánh giá Tiểu Tam, cũng khó trách, từ lần cuối hai người gặp gỡ tới giờ đã qua vài năm, lúc ấy Tiểu Tam vẫn mang thân phận người qua đường, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Có điều Du Tiểu Mặc không nhận ra không có nghĩa là Lăng Tiêu sẽ quên, liếc mắt qua, y thờ ơ trả lời: “Hắn hẳn là một trong hai tiểu đệ của Hoa Cô.”
Du Tiểu Mặc bày ra bản mặt giật mình tỉnh ngộ, “Ngươi tên là gì?”
Cuối cùng Tiểu Tam cũng kịp phản ứng, ấn tượng của hắn về Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cực kỳ sâu sắc, nếu không có họ, có lẽ ba người bọn hắn vẫn ở trong thành Tinh La làm tay chân cho người khác, Hoa Cô cũng không được Thiên Cẩu coi trọng, thực lực của bọn hắn hôm nay đã cao hơn nhiều.
“Lão, lão đại, hóa ra là các ngài, các ngài về khi nào thế?” Tiểu Tam tỉnh táo lại, ngạc nhiên nói: “À, ta vốn tên là Hoa Thiện, tất cả mọi người đều gọi ta là Tiểu Tam.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Tiểu Tam ngượng ngùng gãi đầu, “Thiên Đao đại nhân nói trong sơn mạch Quỷ Trủng xuất hiện một vài người thân phận bất minh, cho nên bảo ta tới hỏi thăm một chút, không ngờ lại là các ngài, nếu họ biết chắc phải vui lắm.”
Du Tiểu Mặc còn nói: “Vậy ngươi trở về báo lại cho Thiên Đao, mấy ngày nữa chúng ta sẽ tới Quỷ Khốc Nhai tìm họ, đúng rồi, đám Tiểu Cầu đều ở Quỷ Khốc Nhai hết chứ?”
Tiểu Tam biết rõ Tiểu Cầu là khế ước thú của phu nhân nhà lão đại, vội vàng gật đầu, “Có vài người, những người khác tạm thời vắng mặt, nếu lão đại muốn gặp họ, ta trở về sẽ báo cho Thiên Đao đại nhân, triệu tập họ lại.”
“Không cần cố ý triệu tập, bây giờ chúng ta sẽ ở lại sơn mạch Quỷ Trủng một thời gian ngắn, hơn nữa về sau cũng ở lại đây, lúc nào cũng gặp đuọc.” Du Tiểu Mặc lắc đầu từ chối, nếu bị Thiên Đao phái đi chắc chắn là có chuyện để làm rồi.
Tiểu Tam ngồi lại một lát rồi đi, hắn phải về phục mệnh với Thiên Đao, tiện thể báo tin tức tốt này cho mọi người.
Du Tiểu Mặc không để chuyện này trong lòng, sự nhiệt tình của hắn lại hướng về việc trang hoàng cung điện, từ sau khi nhìn thấy Tự Tại các của Thiên Tu, hắn luôn tưởng tượng có một ngày mình cũng sở hữu một đan phòng và thư phòng riêng. Bây giờ đã có nhà, đương nhiên hắn phải tạo ra một Tự Tại các của riêng mình.
Phục Tử Lâm và Du Quân Kỳ đều tới giúp một tay, một người chế tác giá sách, một người chế tác tủ ngọc để bảo quản linh thảo, còn Lăng Tiêu hả, y bị Du Tiểu Mặc kéo đi mua sách, đã có giá sách rồi, đương nhiên phải có sách chứ.
Tây Cảnh không bán nhiều sách, bởi vì đa số yêu thú không có hứng thú với việc đọc sách, Du Tiểu Mặc vòng vo quanh mấy thành lớn mới phát hiện ra sự thật này, vì vậy hắn kéo Lăng Tiêu tới Trung Thiên.
Trung Thiên là nơi náo nhiệt nhất ở đại lục Thông Thiên, ngay cả khu vực nhộn nhịp nhất Nam Lục cũng không sánh nổi, ngoại trừ cửa hàng buôn bán linh thảo, thì cũng có một vài cửa hàng bán sách.
Thực ra chỉ dùng ngọc giản là có thể ghi chép rất nhiều nội dung, vừa thuận tiện mà không phiền toái, nhưng không thiếu người thích đọc trên thư tịch, hơn nữa đa số đan sư có thư phòng riêng đều thích dùng cách loại thư tịch để trang hoàng cho giá sách của mình.
Sự kiện di tích Đào Nguyên mới trôi qua chưa đầy một tháng, hướng gió của dư luận đã sớm thay đổi, chỉ cần bọn hắn cẩn thận một chút, sẽ không có ai nhận ra.
Có điều từ khi Lăng Tiêu liên tục làm Du Chấn Thiên thua thiệt hai lần, trên danh sách cường giả Thánh cảnh ở đại lục Thông Thiên đã có thêm tên y, hơn nữa bởi vì y là cường giả Thánh cảnh năm sao, danh tiếng gần như lấn át người khác, khắp nơi đều có người đang bàn tán về y.
Phải biết mấy năm trước, lúc mọi người bắt đầu biết tới Lăng Tiêu, ấn tượng về y chẳng qua chỉ là một cường giả Thần cảnh bảy sao đỉnh phong, ai ngờ trong nháy mắt đã biến thành Thánh cảnh năm sao, rất nhiều người đều la lớn không đời nào, nếu lên cấp dễ như vậy thì làm gì có nhiều người chùn bước ở Thần cảnh như vậy.
Khi hai người đến thành Trung Tâm, mặt trời đã lên cao.
Chuyện mua sách không cần vội, bọn hắn liền tìm một quán rượu để nghỉ ngơi.
Hôm nay, chủ đề nóng hổi nhất thành Trung Tâm không phải là di tích Đào Nguyên hay chuyện giữa Lăng Tiêu và Du Chấn Thiên nữa, mà là cuộc tỉ thí sắp diễn ra ở Thông Thiên Điện.
Tỉ thí được được Thông Thiên Điện tổ chức có tính chất khác với đại hội đan sư, tỉ thí chủ yếu là để Thông Thiên Điện tuyển chọn nhân tài, mà đại hội đan sư lại là một loại đại hội phủ sóng khắp đại lục Thông Thiên, mỗi lần tổ chức đều hoành tráng chưa từng thấy.
Đi vào thành Trung Tâm, Du Tiểu Mặc quyết định mua sách xong phải tới Tiêu Dao Viện xem sao, còn tìm Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh để thám thính tình huống bên trong nữa.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, hai người liền tiến tới thư quán lớn nhất thành —— Bồng Lai thư quán. Trước kia Du Tiểu Mặc đi dạo phố có thấy nơi này, lúc ấy hắn còn vào trong dạo qua một vòng, đây cũng là nơi nhiều sách vở với đủ chủng loại đa dạng nhất mà hắn từng thấy, ngay cả Tàng Tư cách của sư phụ hắn cũng chẳng bằng một nửa.
Mặc dù mua sách chỉ để bày cho đẹp, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn chưa ngốc tới mức mua mấy loại hoàn toàn không có tác dụng với mình.
Linh thảo đồ giám, yêu thú cổ tịch, địa lý đại lục thông Thiên,… Đủ loại sách cộng lại cũng không ít.
Lăng Tiêu có nhiệm vụ xách đồ, đợi tới khi trên tay chất đầy sách, y mới lên tiếng, “Đã đủ chưa, em thích loại sách này hả?”
Du Tiểu Mặc ngượng ngùng sờ mũi một cái, hắn tò mò chứ sao.
Bồng lai thư quán không chỉ bán sách về linh đan linh thảo, còn có đủ các loại truyện thú vị, chính là tiểu thuyết đó mà, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm thực sự là bọn họ còn bán đủ các loại tranh mỹ nữ, xuân cung đồ, cái gì mà Song tu mười tám thức, Làm sao để biến người ngươi yêu thành tù binh của ái tình, Cách để Bá Vương ngạnh thượng cung, vân vân và mây mây, nhưng cũng phải nói thêm một điều, loại sách này được hoan nghênh nhất Bồng Lai thư quán đó.
Trên tay Du Tiểu Mặc đang cầm một quyển có tên《Nhân sinh kinh hoàng》, kể về kinh nghiệm từng trải của tu luyện giả nào đó, hắn rất hiếu kỳ, không ngờ ở thế thời huyền diệu thế này mà cũng có truyện kinh dị, đây mới là huyền huyễn nè.
Phía sau hắn là một dãy thư tịch kiểu xuân cung đồ, Du Tiểu Mặc đã liếc qua chỗ ấy không chỉ một lần, làm nam nhân ai chẳng hiếu kỳ.
Cuối cùng, bọn hắn mới tới trước quầy tính tiền.
Nhân viên đứng ở quầy hàng giật mình, bởi vì bọn họ mua quá nhiều sách, nhìn sơ sơ đã hơn năm trăm quyển, thậm chí có một vài giá sách còn bị lấy sạch, làm người ta dở khóc dở cười.
Cảnh tượng kỳ lạ này thu hút sự chú ý của không ít người.
“Tiểu thư, phiền cô tính toán xem chỗ sách này hết bao nhiêu linh tinh.” Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói với nàng, trên thực tế đã lấy ngần này nhưng hắn vẫn còn chê ít, bởi vì tàng tư các của ngươi ta đều có hơn một ngàn quyển, mà mục tiêu của hắn đâu chỉ nhỏ nhoi như vậy.
Do số lượng quá nhiều, nữ nhân viên không tính toán hết được, đành phải gọi mấy người đến giúp, sách trong Bồng Lai thư quán có hơn mười vạn quyển, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một người mua nhiều như vậy đấy.
Mấy người gẩy bàn tính cách cách vang dội, số thư tịch này có quyển đắt, có quyển lại rất rẻ, nhưng chung quy cũng không thể đắt hơn linh đan cao cấp được, nếu đi mua linh thảo đỉnh cấp thì túi tiền của Du Tiểu Mặc đúng là thiếu thốn, nhưng mua mấy quyển sách thì không vấn đề.
Mấy nhân viên tính toán hơn mười lăm phút, cuối cùng mới tính được số lượng, nữ nhân viên nọ cộng toàn bộ số liệu mấy người kia tính được để cho ra tổng số, đang lúc nàng chuẩn bị đưa tổng số cho Du Tiểu Mặc xem, một giọng nói đột chiên chen vào.
“Còn cả mấy quyển này nữa.”
Lăng Tiêu đặt hơn mười quyển sách trên tay tới trước mặt nữ nhân viên, người nọ hơi sửng sốt, chỉ là khi nhìn thấy tên sách trên quyển đầu tiên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên màu đỏ ửng.
Du Tiểu Mặc nhón chân nhìn qua, mặt cũng đỏ bừng, hóa ra tên kia đi một lát là để lấy mấy loại sách này hả, gì mà《Xuân cung đồ》, 《Mười tám kiểu song tu》, vân vân… Cái cảm giác đau trứng này là sao thế?
Nhìn nữ nhân viên đỏ mặt cúi đầu tính toán, ánh mắt Du Tiểu Mặc sắp phóng hỏa tới nơi, chỉ hận không thể nhét chúng về trên giá sách, mất mặt là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là nếu Lăng Tiêu đọc mấy thứ này, người xui xẻo chính là hắn đó!
Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn mười quyển sách kia được cất vào trong túi trữ vật, liệu sau khi ra khỏi đây hắn có trả lại được không nhỉ?