Người chủ trì là một người mặc áo bào trắng khác của Thông Thiên Điện, xét theo làn da lộ ra dưới mũ trùm thì đây là một lão giả đã có tuổi.
Thời gian tỉ thí đã tới, lão giả cởi bỏ mũ trùm. Đây là một người có ngũ quan thường thường, từng đường nét chi tiết khuôn mặt rất không tồi, nhưng kết hợp lại một chỗ bỗng trở nên cực kỳ bình thường, là kiểu người đứng giữa đám đông sẽ không ai nhận ra. Có điều, cặp mắt kia rất có lực uy hiếp, tia sáng lóe lên, những người vô tình chạm mắt đều phải nhìn sang chỗ khác.
Cửa thứ nhất thử thách khả năng khống chế của đan sư với sức mạnh linh hồn, trên thực tế không chỉ đơn giản như vậy, ngoại trừ khả năng khống chế, cửa này còn thử thách cả sức chịu đựng của mỗi người.
“Mời các vị nhìn hòn đá trước mặt, đây không phải là những hòn đá bình thường, bên trong được trộn lẫn kim loại nặng, hòn đá càng lớn, hàm lượng kim loại nặng càng lớn. Mục tiêu của các ngươi chính là dùng sức mạnh linh hồn để nâng những hòn đá này lên, sau đó ném thật chuẩn xác vào mười cái lỗ ở trên này.” Lão giả bình tĩnh giải thích.
Kim loại nặng, tên cũng như nghĩa, là một loại kim loại rất nặng, cũng hơi giống phòng trọng lực mà Du Tiểu Mặc đã gặp ở học viện Đạo Tâm, đều nhằm vào sức mạnh linh hồn, mục đích của nó là để thử thách khả năng chịu đựng của đan sư.
Việc ném hòn đá vào mười cái lỗ thật chuẩn xác chính là thử thách khả năng khống chế, lỗ có đủ loại kích cỡ, mỗi lỗ đều vừa mới một hòn đá khác nhau.
Nhưng tỉ thí không có quy định cấm thí sinh ném hòn đá nhỏ vào lỗ to, nói cách khác, nếu như ngươi không nắm chắc, vậy thì có thể chọn những hòn đá tương đối nhỏ, nhưng cũng phải lưu ý một điều, làm vậy chắn chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng gián khảo.
Ba vị trí đầu của cửa thứ nhất sẽ được căn cứ vào biểu hiện để phán đoán, thứ cần tỉ thí ở cửa thứ nhất chính là so xem ai có thể bỏ hòn đá tương ứng vào mười lỗ chính xác nhất, thành tích tốt sẽ có cơ hội đứng trong ba vị trí đầu, chỉ cần cửa hai không sai xót gì.
Lão giả bình tĩnh giảng giải về quy tắc cho mọi người nghe, tiếp tục nói: “Bây giờ lão phu tuyên bố, trận đấu bắt đầu.”
Vì tỉ thí năm nay được cử hành sớm, cho nên nhân số ít hơn trước nhiều, đại điện lại khá rộng rãi, thừa sức để một trăm người đồng thời thi đấu, hơn nữa còn không hề chật chội.
Du Tiểu Mặc đứng ở gần cuối, hắn nhìn những hòn đá màu đen nằm trong hõm, đủ kích cỡ, mỗi loại vừa với một lỗ tương ứng, nhưng số lượng của những hòn đá có kích cỡ nhỏ lại nhiều hơn, có thể kiên trì hay không thì phải xem ý chí của đan sư.
Ngoài ra, bên trong mười cái lỗ kia đều có một thứ như máy cảm ứng, chỉ cần có đá được ném vào, máy cảm ứng sẽ tự động đóng cửa lại, hoàn toàn không thể đổi ý nữa, bởi vì cơ hội chỉ có một lần.
Du Tiểu Mặc cũng đoán vậy, cho nên mỗi lần đều phải chú ý cẩn thận.
Hắn thử dùng sức mạnh linh hồn cảm nhận trọng lượng của một hòn đá cỡ vừa, vừa nhấc lên đã cảm giác linh hồn nặng nề, như có ba túi gạo đè trên vai vậy đó. Cỡ trung đã nặng như vậy, có thể đoán khối lớn nhất nặng ngần nào.
Tham thì thâm, ban đầu hắn còn định thử xem có thể nâng mấy hòn đá cùng một lúc hay không, nhưng có vẻ khó khăn lắm đây.
Du Tiểu Mặc dùng sức mạnh linh hồn nhặt cục đá nhỏ nhất lên, trọng lượng tác dụng rất nhỏ đến linh hồn của hắn, gần như có thể bỏ qua, sau đó chuyển nó tới phía trên lỗ, luật ở đây là không được chạm vào lỗ, hơn nữa còn phải ném ở vị trí cách hai mươi phân, bước này cần sự chính xác và kiên nhẫn.
Du Tiểu Mặc nảy ra ý tưởng dùng sức mạnh linh hồn làm thành một cái ống, chuyển hòn đá kia, lúc xác định không rơi ra ngoài mới buông ra, cục đá tròn trịa rơi thẳng xuống, lộc cộc lăn tới đáy.
Thực ra Thiên Tâm nói cửa thứ hai mới thử thách ý chí và tính nhẫn nại, nhưng Du Tiểu Mặc cảm thấy những điều này đều đã có trong cửa thứ nhất.
Thử xong viên đầu tiên, hắn bắt đầu thử tới viên thứ hai.
Trọng lượng của hòn đá này nặng gấp ba bốn lần viên đá thứ nhất, càng về sau, trọng lượng càng tăng lên gấp bội, độ khó càng lúc càng lớn, cho dù kích cỡ của lỗ có tăng theo, nhưng muốn nâng cục đá lên rồi chuyển qua là đã là chuyện rất khó.
Lúc Du Tiểu Mặc nâng hòn đá thứ tám lên, hắn thấy đa số đều đã đầm đìa mồ hôi, một số người còn mang sắc mặt tái xanh, vừa vặn vẹo vừa khó coi, tốc độ của họ tương đối chậm, đa số mới tiến hành đến lỗ thứ năm hoặc thứ sau.
Sau đó hắn lại chú ý tới Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh.
Tình huống của hai người đỡ hơn một chút, tuy chỉ có tu vi nhị phẩm, nhưng đại khái là trước kia đã luyện qua, trên trán chỉ lấm tấm mồ hôi, nét mặt vẫn bình tĩnh ung dung như trước.
Thời gian dần trôi qua, thời điểm cửa thứ nhất sắp vào khâu cuối cùng, bắt đầu xuất hiện người cam chịu rồi, họ dùng cục đá hơi nhỏ ném vào trong lỗ to, so với thất bại, hiển nhiên là những người này càng chú trọng đến việc mình đã cho đủ đá vào mười lỗ.
Vì vậy tốc độ của những người này sẽ nhanh hơn.
Du Tiểu Mặc chun mũi, bây giờ hắn còn ba lỗ nữa, trọng lượng của hòn đá thứ tám đã khiến hắn bắt đầu cắn răng, sau khi cẩn thận ném vào trong lỗ, hắn phải nghỉ ngơi một lát mới tiến hành tới chỗ thứ chín.
Gần đến hồi kết, những người còn tiếp tục không nhiều lắm, nhưng không ngoại lệ, đều là người có thực lực. Chỉ cần là người có nghị lực thực sự đều biết tốc độ không quan trọng, nóng lòng cầu thành chỉ khiến tỉ lệ thất bại tăng cao, điểm này có thể nhìn thấy từ những người khác.
Trọng lượng của hòn đá thứ chín nặng gấp đôi, bây giờ không thể dùng từ cố hết sức để hình dung nữa, mà là một loại áp lực, đè nén linh hồn tới nỗi khó thở, trong đầu chỉ nghĩ được một từ: quá nặng, mà đây mới chỉ là hòn đá thứ chín, chẳng biết hòn thứ mười sẽ thế nào.
Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung tinh thần, thực ra ngần này vẫn chưa đáng là bao, vẫn ở trong phạm vi hắn có thể chấp nhận.
Nhớ ngày ấy hắn huấn luyện trong núi Trọng Lực, mỗi ngày đều bị ép tới nỗi không bước nổi một bước, chẳng phải cũng qua được sao, bây giờ thứ hắn thừa thãi nhất chính là kiên nhẫn.
Lúc này trên trận chỉ còn chưa đến mười người, ngoại trừ một vài lão sinh của Tiêu Dao Viện thì Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh cũng có mặt trong đó, tiến độ của họ chậm hơn Du Tiểu Mặc một chút, bây giờ mới tới lỗ thứ tám, nhìn cặp mày nhíu chặt của hai người là biết họ đã sắp đến cực hạn, dùng thực lực của họ để cố gắng tới bây giờ coi như không tệ.
Du Tiểu Mặc nhanh chóng ném một viên linh đan giúp khôi phục sức mạnh linh hồn vào miệng, loại linh đan này hơi xa xỉ, bởi vì linh thảo cần để luyện chế nó rất hi hữu, trong đó có một loại tên là phục hồn thảo, mặc dù chỉ là linh thảo cấp tám, nhưng hiện tại đã sắp tuyệt tích tới nơi.
Thông Thiên Điện không cấm thí sinh dùng linh đan để khôi phục sức mạnh linh hồn, cho nên đa số đều dự trữ linh đan phòng thân, nếu không phải do sợ phát hiện, Du Tiểu Mặc còn muốn dùng linh thủy luôn kìa.
Du Tiểu Mặc bỏ ra nửa giờ mới ném được hòn đá thứ chín vào lỗ, sau đó hắn thử trọng lượng của hòn đá thứ mười, sức nặng này không khác gì một ngọn núi, cái cảm giác đặt một ngọn núi lên linh hồn hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
Không chỉ hắn, những người khác cũng bị kẹt trước hòn đá thứ mười, không ít người nhăn mặt nhíu mày, thậm chí có người còn tự hỏi có nên lùi lại để cầu việc khác không, dùng hòn đá thứ chín để ném vào lỗ thứ mười.
Không thể không nói, đây là ý kiến hay, nếu đa số không làm được, vậy thì dựa vào cách này cũng có cơ hội giành được thứ hạng cao, hơn nữa phía sau còn có cửa thứ hai cơ mà.
Dường như nhìn thấy ánh sáng hy vọng, đã có một hai người thực sự làm như vậy.
Du Tiểu Mặc không có ý định làm theo, hắn vẫn muốn thử một lần, dù sao hắn không có gánh nặng trong lòng, dù thất bại cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Về phần Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh, tu vi của Kiều Vô Tinh kém hơi Cửu Dạ một chút, mặc dù cùng là nhị phẩm, nhưng Cửu Dạ đã là nhị phẩm đỉnh phong, cho nên sau khi thử thách cực hạn của mình, Kiều Vô Tinh quyết định lùi lại để cầu việc khác. Cửu Dạ thì vẫn giữ vững được một hồi, khuôn mặt lạnh lùng kéo căng, gân xanh đều lộ ra.
Cuối cùng, Kiều Vô Tinh không nhịn được mà nói: “Cửu Dạ, nếu ngươi muốn thử sự cực hạn của bản thân, có thể đợi sau khi tỉ thí kết thúc rồi mượn sư phụ ngươi một hòn đá chậm rãi thử, ngươi chớ quên, tiếp theo còn có một cửa nữa, nếu làm linh hồn bị tổn thương sẽ có ảnh hưởng lớn đấy.”
Đúng vậy, thử thách cực hạn của bản thân là một chuyện đáng khen ngợi, nhưng cũng phải hiểu giới hạn, giống như kéo gân, nếu kéo quá mức sẽ gây ảnh hưởng nhất định tới cơ thể, làm thế này thật không đáng, đan sư tối kị nhất là làm những chuyện có thể khiến linh hồn suy giảm.
Xưa nay cũng đã xảy ra những chuyện thế này rồi, kết quả là sau đó những người kia đều thất bại ở cửa thứ hai, còn chẳng lọt vào mười hạng đầu, từ đó về sau, rất nhiều thí sinh học được cách kiềm chế, đương nhiên, cũng có thể là do ý chí không đủ kiên định, bị ảnh hưởng.
Chỉ là Du Tiểu Mặc không cần băn khoăn tới vấn đề này.
Ngoại trừ hắn thì còn hai người nữa cũng rất kiên trì, tu vi của họ lần lượt là tứ phẩm và ngũ phẩm, họ đều là đạo sư trên danh nghĩ của Tiêu Dao Viện, không chính thức trở thành trưởng lão cũng là vì họ muốn vào Thông Thiên Điện.
Du Tiểu Mặc thu ánh mắt dò xét lại, nhìn về phía hòn đá cực lớn trên mặt đất, chỉ nhỏ bằng nửa quả bóng mà có trọng lượng ngang bằng một ngọn núi lớn, đang nghĩ, đợi sau khi tỉ thí kết thúc, không biết có được mang mấy viên về không nhỉ?
Lơ là một chút, hắn chợt thất thần.