Du Tiểu Mặc vừa đi ra đã thấy mọi người trong đại sảnh.
Đến bây giờ đội bóng của hắn vẫn chưa tập hợp đủ, nhưng ở đây vẫn có không ít người, gần như là tất cả, hai vị sư huynh và cha hắn đều có mặt, hình như đang nói chuyện gì đó, thấy hắn đi ra, mọi người đồng loạt ngừng tán gẫu.
Bị nhiều cặp mắt nhìn như vậy, Du Tiểu Mặc bắt đầu hơi bối rối, khụ khụ hai tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong đại sảnh, “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”
Du Quân Kỳ vội vàng nịnh nọt: “Con trai, chúng ta đang nói về thế cục hiện tại của đại lục Thông Thiên, con có muốn qua nghe một chút không?”
Du Tiểu Mặc rất có hứng thú, bây giờ hắn chỉ biết mỗi tình hình ở Tây Cảnh, chẳng biết hiện tại Nam Lục ra sao, cơ mà chắc Thương Minh đang thắng thế rồi.
Du Quân Kỳ cố ý dịch ra chừa chỗ cho con mình, xem đi, người cha như ông thật biết quan tâm.
Du Tiểu Mặc định ngồi cạnh Lăng Tiêu, nhìn thấy cảnh này lại thấy ngại ngùng, chậm rãi đi qua định nhào vào “vòng tay” của cha hắn, ai ngờ giữa đường lại bị một cánh tay nhẹ nhàng kéo hắn tới, cả người ngã vào một vòng ôm rộng lớn, đặt mông ngồi trên đùi.
Du Quân Kỳ đang vươn tay: “…”
Một lát sau, Phương Thần Nhạc ho nhẹ một tiếng.
Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh táo, lập tức giãy dụa.
“Đừng động!” Giọng nói uy hiếp của Lăng Tiêu vang lên bên tai hắn.
Du Tiểu Mặc đang định càu nhàu thì chợt cảm giác có thứ gì đó cộm cộm chọc vào mông, toàn thân cứng đờ, bảo sao giọng điệu của y lại có cảm giác uy hiểm, động dục trước mắt mọi người thế này, định làm trò gì vậy hả?
Lúc này Du Tiểu Mặc muốn rời đi cũng không được rồi.
Lăng Tiêu động dục vì hắn, y bẽ mặt, hắn cũng bẽ mặt theo, Du Tiểu Mặc đành phải gánh chịu áp lực từ phía mọi người, mặt dày mày dạn ngồi trên đùi Lăng Tiêu.
“Khụ khụ, mọi người nói đến đâu rồi nhỉ?”
Du Quân Kỳ u oán lắm luôn, không thèm trả lời.
Phương Thần Nhạc đành phải giải thích: “Đang nói đến Trung Thiên, Lăng huynh nói Tiêu Dao Viện quyết định tự tổ chức đại hội đan sư, hơn nữa đây cũng không phải là lần tổ chức cuối cùng, nghe nói sau này cứ cách mười năm lại tổ chức một lần.”
“Đúng vậy, mặc dù sau lưng không có sự ủng hộ của Thông Thiên Điện, nhưng vẫn còn Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, nghe nói giải thưởng của họ rất phong phú, chỉ sợ đến lúc ấy sẽ có rất nhiều đan sư tham gia.” Du Quân Kỳ tiếp lời.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy có nói giải thưởng là gì không?”
Du Quân Kỳ nhún nhún vai: “Con trai à, đối với đa số đan sư thì giải thưởng dành cho quán quân đúng là bảo vật vô giá, nhưng đối với con lại vô dụng.”
“Đến cùng thì là cái gì thế?”
“Nghe nói giải thưởng kia là phẩm thủy có tác dụng tăng phẩm cấp của đan sư thải cấp, mặc dù đan sư thải cấp sở hữu linh hồn thất thải, nhưng rất khó mà tăng phẩm cấp được, phẩm cấp của con đã đầy, cho nên dù có giành được vị trí quán quân thì vật kia cũng vô dụng với con.” Du Quân Kỳ giải thích.
Phẩm thủy là một món đồ trong truyền thuyết, mặc dù nó không hiếm hoi như linh thủy, nhưng cũng coi như là hơn cả Ngũ Phúc Linh Nhãn hạ phẩm rồi. Tiêu Dao Viện lại dùng nó làm giải thưởng cho người đứng đầu, có thể thấy họ rất coi trọng đại hội đan sư lần này.
Lần này hai đại công hội cũng sẽ tiện thể mở rộng thế lực luôn.
Ngoài ra, những đan sư đứng trong mười hạng đầu chung cuộc cũng có cơ hội trở thành trưởng lão của Tiêu Dao Viện, khác với khách quý, các trưởng lão có thực quyền hơn, chưa kể còn được hưởng thụ tài nguyên của Tiêu Dao Viện, nhưng điều kiện đầu tiên là họ phải gia nhập vào Tiêu Dao Viện trước đã, thời điểm cần sự giúp đỡ họ cũng không thể chối từ.
Có lẽ Du Tiểu Mặc không thèm để ý, nhưng đối với những người không có chỗ dựa, đây là một sự hấp dẫn cực lớn.
“Em cũng phải tham gia à?” Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn không quan tâm đến việc tham gia hay không, nhưng Lăng Tiêu vẫn còn ước định với Lân Thiếu Dật.
Lăng Tiêu cầm chặt tay hắn, khuôn mặt trầm tĩnh nở một nụ cười thích thú: “Tham gia, đương nhiên là phải tham gia chứ, cho dù không có ước định kia thì ả đàn bà nọ cũng sẽ tham gia, ả đã bước nửa chân tới thất phẩm, chỉ còn kém một chút điều kiện, phẩm cấp của linh hồn ả vẫn chưa hoàn toàn là thất phẩm.”
“Đúng vậy, phẩm cấp của linh hồn càng cao càng khó tăng, không phải ai cũng giống như tiểu sư đệ, Tổ Mã đã thành danh nhiều năm, theo ta được biết, từ vạn năm trước ả đã là đan sư lục phẩm, vạn năm sau, phẩm cấp linh hồn của ả cũng chỉ tăng lên mỗi nửa phẩm mà thôi, trừ phi dùng phẩm thủy, nếu không muốn đi hết chặng đường còn lại ả cũng sẽ mất mấy vạn năm, thậm chí cả đời đều không tăng lên được.” Phương Thần Nhạc phụ họa, bộ lạc Cổ Mã là kẻ địch của họ, lúc trước hắn đã tìm hiểu tường tận từng cường giả của bộ lạc Cổ Mã, bao gồm cả Tổ Mã.
“Được, đệ hiểu rồi!” Ý chí chiến đầu của Du Tiểu Mặc lập tức dâng trào, ngăn cản Tổ Mã đạt được phẩm thủy chính là mục tiêu tham gia đại hội đan sư lần này của hắn.
Du Tiểu Mặc lại hỏi về thời gian đại hội tổ chức, mặc dù lùi lại nửa năm, nhưng thời gian của hắn cũng chỉ còn chưa đầy một năm thôi.
Thực ra cũng không cần chuẩn bị lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Dao Viện tự tổ chức từ đầu tới cuối, rất nhiều thứ đều cần chuẩn bị và xác nhận, huống hồ thế cục ở đại lục Thông Thiên vẫn chưa ổn định lại, tất cả những thứ này đều cần thời gian.
Sau đó, bọn họ thảo luận về tình hình ở Tây Cảnh.
Đến bây giờ Tứ Linh vẫn không biết thủ lĩnh của Hắc Tri Chu là Lân Thiếu Dật, nếu như họ biết được, chắc chắn tình cảnh của Lân Thiếu Dật và Hắc Tri Chu sẽ trở nên cực kỳ gian nan.
Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định tung tin tức này ra.
Mặc dù không có chứng cớ, nhưng bất luận là loài người hay yêu thú trời sinh đều có tính đa nghi, một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống thì rất khó mà nhổ tận gốc; huống chi, Hắc Tri Chu đột nhiên quật khởi, hơn nữa còn đặt đại bản doanh ở Tây cảnh, có người đã sớm nghi ngờ thủ lĩnh của Hắc Tri Chu là yêu thú ở Tây Cảnh.
Xác định kết quả, Lăng Tiêu nhờ Du Quân Kỳ tới Thiên Cẩu tìm Thiên Đao, nói chuyện này cho hắn biết, rồi bảo Thiên Đao lập ra một phương án, tiếp theo mọi người đi làm việc riêng.
Về đến phòng, hai người vào thẳng không gian.
Du Tiểu Mặc đã thanh lý hết bùn đất trong không gian, bây giờ cảnh vật lại trở về vẻ trống trơn mênh mông ban đầu, chỉ còn lại Ngũ Phúc Linh Nhãn đặt bên hồ linh thủy.
Tính chất của Ngũ Phúc Linh Nhãn và linh thủy khác nhau nhưng lại có hiệu quả giống nhau đến kì diệu, sở dĩ gọi nó là Linh Nhãn bởi vì nó là một thứ có hình dạng cực kỳ giống tròng mắt, nghe nói là một loại đá năm màu do ngũ hành sinh ra, trải qua nhiều năm tháng lắng động, loại đá này sẽ từ từ tỏa ra linh khí ngũ sắc, đợi tới khi linh khí ngũ sắc đậm đặc đến mức tận cùng, sẽ hình thành dịch ngũ sắc, cũng là Ngũ Phúc Linh Nhãn mà Du Tiểu Mặc giấu trong không gian.
Thứ tồn tại đầu tiên chính là Linh Nhãn cực phẩm nằm ở nơi đây.
Linh Nhãn cực phẩm có một sự khác biệt rất lớn giữa Linh Nhãn thượng phẩm, trung phẩm hay hạ phẩm đó là số Linh Nhãn kia không phải là thải thạch thực sự, nói cho đơn giản thì Linh Nhãn cực phẩm là đá mẹ, còn những thứ Linh Nhãn sinh ra sau kia là đá con.
Đá con không có giá trị cao như đá mẹ, sự khác nhau lớn nhất là đá con không thể sinh ra Linh Nhãn cùng cấp, mà đá mẹ thì khác, chỉ cần có điều kiện, nó có thể sinh ra một Linh Nhãn cực phẩm khác.
Du Tiểu Mặc không hiểu biết sâu xa, nhưng Lăng Tiêu lại tinh tường.
Hai người đặt Linh Nhãn cực phẩm vào trong nhà gỗ nhỏ, sau đó Lăng Tiêu bày một lớp kết giới bên ngoài, khóa linh khí ngũ sắc lại.
Ngũ Phúc Linh Nhãn cũng có tuổi thọ, mà tuổi thọ này liên quan tới việc linh khí ngũ sắc tỏa ra.
Mặc dù viên Linh Nhãn cực phẩm này có thể tích lũy rất nhiều dịch ngũ sắc, nhưng bởi vì có lớp băng xung quanh hình thành một không bị bịt kín, ngăn cản linh khí ngũ sắc khuếch tán, qua năm này lại tháng nọ mà cũng chỉ được chừng một mét vuông, vì thế nếu dể chỏng chơ trong không khí, cho dù không ai ở bên cạnh tu luyện hấp thu, Linh Nhãn cũng từ từ xói mòn.
“Phải xử lý Linh Nhãn cực phẩm này thế nào?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Lăng Tiêu trầm ngâm một lát, “Em vừa mới lên cấp, thời gian tiếp theo không nên đột phá nữa, trong khoảng thời gian này em cứ ngồi cạnh Linh Nhãn củng cố cảnh giới đi.”
“Được!” Du Tiểu Mặc đáp, đột nhiên ngửa đầu hỏi, “Còn anh thì sao? Lúc trước em nghe cha kể là lúc em bị Thông Thiên Điện giam giữ, anh đã ép buộc đột phá tới sáu sao, sẽ không để lại di chứng chứ, mà sao anh lại làm được như vậy?”
Lăng Tiêu cũng đoán hắn sẽ hỏi chuyện này, “Em còn nhớ mấy giọt tinh huyết mà ta lấy được khi luyện hóa thi thể Bạch Hổ không?”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, kinh ngạc nhìn y: “Đừng bảo anh định nói với em là anh dùng tinh huyết của Bạch Hổ để ép buộc lên cấp nha?”
“Cũng gần vậy.” Lăng Tiêu khẽ cong khóe miệng.
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, nói thế tức là còn thiếu một chút hả?
Trong mắt Lăng Tiêu lóe lên tia sáng khác thường, “Sau này em sẽ biết, bây giờ cứ để cho ta giữ bí mật đi, đến lúc ấy ta sẽ tặng cho em một sự ngạc nhiên.”
Du Tiểu Mặc nghe y nói mà trong lòng ngứa ngáy quá chừng, thật muốn biết ngay, nhưng Lăng Tiêu đã nói như vậy, hắn đành phải nhịn thôi.
“Thật sự không thể nói trước sao?” Du Tiểu Mặc giương mắt nhìn y, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được.
“Không thể, nói ra là mất vui rồi.” Lăng Tiêu kiên định, “Hơn nữa đây là phương pháp cuối cùng mà ta dùng để đối phó với Lân Thiếu Dật, càng phải giữ bí mật, bởi vì chính ta cũng không biết liệu có thể thành công hay không, hiện tại mới chỉ tiến hành tới bước đầu tiên mà thôi.”
“Được rồi, em không hỏi nữa.” Du Tiểu Mặc thỏa hiệp.
Lăng Tiêu cưng chiều xoa xoa đầu hắn, cười tủm tỉm: “Ngoan, đợi ta thành công lần đầu sẽ nói cho em biết.”
“Phải nói ngay lần đầu đó!”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên, chu môi nhìn y.
Lăng Tiêu cười cười, cúi đầu hôn lên môi hắn, “Được!”