Tiếng gào của Du Chấn Thiên vừa vang lên, dường như chiến trường nồng nặc khói lửa lập tức cứng lại trong nháy mắt, tất cả mọi người dừng lại, hai giây sau, đủ mọi tiếng hô đánh, tiếng kêu, tiếng rống giận dữ lại vang lên.
Mọi người đánh đến hăng máu, không ai để ý Du Chấn Thiên tức sùi bọt mép, kể cả cường của của gia tộc Xích Huyết, kẻ địch đã tiếp tục động thủ, bọn hắn đâu thể đứng cho người ta đánh.
Lần này tới phiên Du Chấn Thiên giận tới mức cổ phồng lớn.
Người đánh lén không ngừng tay chỉ vì bị Du Chấn Thiên phát hiện, ngược lại động tác còn nhanh hơn, cứ thấy kẻ nào đang quấn lấy người của Thương Minh gần mình nhất là động thủ.
Một quyền đập trúng đầu gã cường giả của gia tộc Xích Huyết, gã nọ kêu thảm thiết rồi rớt thẳng xuống từ không trung, nện vào tảng đá bị gió và mưa mài cho nhẵn bóng phát ra tiếng động ầm ầm, gã nọ hít một hơi ngắn, trên ngực đã xuất hiện một cái lỗ lớn, chết tới mức không thể chết thêm.
Đệ tử của Thương Minh há hốc miệng.
Cũng như người phía trước, bị tình huống bất ngờ xảy ra này làm giật mình.
Một giây sau, thân hình của người đánh lén rốt cục cũng xuất hiện giữa không trung, ảo ảnh lờ mờ càng ngày càng ngưng thực, cuối cùng Du Chấn Thiên cũng được chứng kiến bộ dạng của “hắn”.
Du Chấn Thiên trợn tmắt, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào kẻ đánh lén, lão cho rằng chỉ có một tên, không ngờ lại có tới hai người, hơn nữa còn là kẻ mà cả đời lão chỉ hận không thể giết chết.
“Du Tiểu Mặc! Lăng Tiêu! Ta phải giết các ngươi!”
Tiếng gào giận dữ của Du Chấn Thiên lại vang vọng, giọng nói mang theo sự tức giận như sóng cả, uy áp của cường giả Thánh cảnh bảy sao tấn công như bão táp, như dòng nước xoáy thịnh nộ điên cuồng lao về phía họ, trời long đất lở, làm người xung quanh hốt hoảng vội lui ra xa, chỉ sợ bị lan đến gần.
Người đánh lén chính là Du Tiểu Mặc, còn Lăng Tiêu yểm trợ cho hắn, bởi vậy ngay từ đầu Du Chấn Thiên mới không phát hiện ra, kết quả là trong vỏn vẹn một canh giờ, gia tộc Xích Huyết đã tổn thất hơn mười cường giả.
Với thực lực của Du Tiểu Mặc, đương nhiên là không cần đánh lén, nhưng vì mục đích đánh bất ngờ và tặng cho gia tộc Xích Huyết một một sự đả kích đau đầu, hắn cố ý vứt bỏ tư thế cao nhân mà lén lén lút lút, phải nói hi sinh lớn lắm đó.
Lửa giận của Du Chấn Thiên đã nằm trong dự liệu của hắn, nghe thấy giọng lão, Du Tiểu Mặc cười tươi ơi là tươi, với tu vi hôm nay của hắn, dư sức để giúp Lăng Tiêu đối phó với Du Chấn Thiên, hoàn toàn không cần gặp lão là phải trốn sau lưng Lăng Tiêu nữa rồi.
Uy áp cường hãn này đã bị chặn lại nửa đường.
Như thể đâm vào một tấm màn ánh sáng, cuồng phong kịch liệt tán ra xung quanh, bầu trời như bị xé làm đôi, mãi một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại.
Du Chấn Thiên nhìn chòng chọc vào Du Tiểu Mặc đang đứng trước Lăng Tiêu, vừa nghĩ tới cảnh thuộc hạ bị giết chết, ngọn lửa giận trong lòng lão lại bùng lên, chỉ hận không thể giết chết hai tên này cho thống khoái, lão không ngờ, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc lại xuất hiện ở nơi này.
“Du Chấn Thiên, hôm nay ta tới để lấy lại thứ thuộc về cha ta, ngươi tỉnh ngộ đi!” Du Tiểu Mặc la lớn, hắn biết rõ cha hờ nhà hắn không có hứng thú gì với gia tộc Xích Huyết, nhưng cứ nhìn thấy cái bộ dạng đắc ý của Du Chấn Thiên là hắn không muốn lão được sống yên, dù thế nào cũng phải làm lão khó chịu mới được!
Du Chấn Thiên tức giận tới nỗi râu ria bắt đầu run lên, lão không trả lời Du Tiểu Mặc mà lập tức nói với Ngân Liệt: “Ngân Liệt huynh, giao Tả Diễm cho huynh.”
Theo lý thuyết, Du Chấn Thiên phải gọi Ngân Liệt là nhạc phụ, nhưng ở thế giới này thực lực mới là thứ quan trọng nhất, bối phận chỉ là thứ yếu, cho nên rất nhiều người đều xưng hô như vậy.
Ngân Liệt nghiêm túc gật đầu, lão bất lực với Lăng Tiêu, nhưng đối phó một tên Tả Diễm thì không có vấn đề, có điều vì suy nghĩ cho con gái, lão vẫn nói: “Chấn Thiên huynh, huynh cũng phải cẩn thận.”
Hôm nay Lăng Tiêu chỉ có tu vi sáu sao, nhưng con rể đã hai lần liên tục thiệt thòi dưới tay y, khi ấy tu vi của y còn thấp hơn hiện tại, Ngân Liệt không thể nén nổi lo lắng, liệu có gì xảy ra ngoài ý muốn không, lão không muốn con gái mất trượng phu, còn nữa, gia tộc Xích Huyết nằm trong tay Du Chấn Thiên mang lại rất nhiều lợi ích cho Ngân Long tộc.
Du Chấn Thiên khẽ nhíu mày.
Một lát sau, Tả Diễm đã bị Ngân Liệt chặn lại, một sao đấu với hai sao, thực lực cách nhau khá xa.
Cường giả của Ngân Long tộc cũng bổ khuyết vào chỗ trống bị Du Tiểu Mặc đánh lén, có điều vẫn thiếu mấy người, vì vậy tình hình trên chiến trường từ từ đảo ngược, Thương Minh bắt đầu chiếm thượng phong.
Du Tiểu Mặc muốn đi giúp Tả Diễm giải quyết Ngân Liệt, nhưng bị Du Chấn Thiên cản lại.
Du Chấn Thiên biết rõ Du Tiểu Mặc chính là điềm xấu trên chiến trường, nếu để hắn chạy đi, bọn họ căn bản không có cường giả đủ thực lực để địch lại với hắn, đến lúc ấy chắc chắn cường giả của gia tộc Xích Huyết sẽ bị hắn đánh cho tàn phế, lão tuyệt đối không cho phép!
Trận chiến này là trận chiến quan trọng nhất của gia tộc Xích Huyết, chỉ cho phép thắng, không được phép bại!
“Hôm nay, hai người các ngươi đừng hòng đào tẩu!” Du Chấn Thiên dùng nét mặt âm tàn nhìn xoáy vào họ, sát ý trong mắt cực kỳ đậm.
Du Tiểu Mặc nhảy ra, nghiêm túc nói: “Ai thèm chạy, yên tâm, ngươi không chết, ta tuyệt đối không cam lòng bỏ đi, ta vẫn đợi ngày thấy bộ dạng ngươi rơi khỏi vị trí gia chủ, cha ta khổ sở nhiều năm như vậy, giờ cũng là thời điểm ngươi phải trả lại rồi.”
“Nếu như ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Du Chấn Thiên dứt lời, khí thế mạnh mẽ đột nhiên bùng nổ, linh lực như bão táp, không khí xung quanh biến thành từng lưỡi dao sắc bén, gió mạnh hóa vũ khí, đâm về phía họ từ bốn phương tám hướng như một đàn ong vò vẽ hung hãn.
Du Tiểu Mặc không có ý định đánh chính diện với lão, mặc dù hắn có tu vi lục phẩm nhưng chỉ ngần ấy vẫn không phải là đối thủ của Du Chấn Thiên, hơn nữa muốn đả kích một người cần gì phải đích thân ra mặt.
Du Tiểu Mặc vừa lui ra sau, Lăng Tiêu lập tức thay thế vị trí của hắn, tay áo phất lên, không quan xung quanh bắt đầu chấn động, từng bức tường cao vút được dựng lên, lưỡi dao do gió biến thành bị cản lại, phát ra tiếng răng rắc răng rắc không ngừng, chỉ dùng mắt thời thôi cũng có thể thấy hình ảnh từng mảng từng mảng lưỡi đao gió sắc bén vỡ vụn.
“Đại Diệt Trảo!”
Du Chấn Thiên quát lớn một tiếng, tay phải kịch liệt phun ra một dòng năng lượng cường hãn, hóa thành một cái móng vuốt hư ảo trên không xung, xé gió lao về phía họ.
Lăng Tiêu nhướn mày, trình độ này vẫn chưa lợi hại bằng Lân Thiếu Dật và Thông Thiên Đế liên thủ lúc trước, hai ngọn lửa lập tức bùng lên dưới chân y, một trái một phải cùng phóng lên trời, hình thành một con Hỏa Kỳ Lân. Hỏa Kỳ Lân gầm một tiếng, nhảy lên lao về phía Đại Diệt Trảo.
Đã đi đến một bước này, nếu ngươi không chết thì chính là ta sống!
Du Tiểu Mặc bớt thời giờ liếc về phía Tả Diễm, đại đệ tử của Phó Thương Khung có khác, thực lực rất mạnh, mặc dù tu vi thấp hơn một sao, nhưng đến bây giờ vẫn không hề yếu thế.
Ngân Liệt phát hiện Tả Diễm rất khó xơi, cũng không muốn lằng nhằng với y nữa, bầu trời lập tức vang lên một tiếng rồng gầm thật dài, ánh sáng trắng mãnh liệt liên tiếp bộc phát, mấy giây sau, một con Ngân Long dài mười mấy trượng xuất hiện trước mặt mọi người, đây là chân thân của Ngân Liệt, long uy trên người càng thêm rõ ràng.
Sắc mặt Tả Diễm hiện lên vẻ căng thẳng, chỉ là khí thế không hề giảm, ngược lại còn cao hơn vài phần, chỉ thấy y vung phương thiên họa kích* trong tay, quát lớn: “Hôm tay ta sẽ tàn sát con Ngân Long đầu tiên ở nơi này.”
Hai bên nhanh chóng lao vào nhau, mặc dù Ngân Liệt sở hữu thân hình khổng lồ, nhưng tính linh hoạt rất cao, hơn nữa da dày thịt thô, khả năng chịu đòn khá mạnh.
May mà Tả Diễm cũng không phải dạng vừa, ngay từ ngày đầu, phương thiên họa kích trong tay đã uống máu tươi của vô số người, trở nên rất linh hoạt, dù gặp phải thứ cứng đến mấy, chỉ cần cho y một chút thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ bị phương thiên họa kích của y xuyên qua.
Thấy thế, Du Tiểu Mặc không vội vã đi giúp đỡ.
Tranh thủ lúc Lăng Tiêu giữ chân Du Chấn Thiên, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi vướng víu.
Đợi lúc Du Chấn Thiên phát hiện, Du Tiểu Mặc đã lẩn vào trong đám người, gia tộc Xích Huyết và Ngân Long tộc lại thành vật hy sinh, không bao lâu đã chết thảm.
Thậm chí có một con Ngân Long còn bị đánh tới nỗi hiện ra nguyên hình nhưng vẫn không thể chạy thoát, bị Du Tiểu Mặc dùng một cây đao chém thành hai đoạn, tử trạng quá thê thảm, bởi vì đao cũng là tác phẩm của Thôn Kim thú đó mà, sắc bén cực kỳ.
Có vẻ cảnh tượng này đã kích thích Ngân Liệt, trong nháy mắt lão phát uy đẩy lui Tả Diễm, chỉ là còn chưa kịp xông tới đã bị Tả Diễm quấn chân.
Du Tiểu Mặc thấy tình hình trên chiến trường gần như bị họ khống chế, những người còn lại đã không cần hắn hỗ trợ, hai người đánh một thì có gì vất vả nữa, quyết định quay về bên cạnh Lăng Tiêu, nhìn xem có thể giúp đỡ gì không.
Ngay lúc Du Tiểu Mặc quay đầu lại, một tia sáng sắc bén lướt qua tai hắn, tuy không làm hắn bị thương nhưng lại cắt đứt một lọn tóc bên tai hắn, làm Du Tiểu Mặc sợ tới nỗi nhảy dựng.
Khi hắn muốn nhìn xem là tên nào đánh lén, một tia sáng nữa lại đánh úp từ phía sau lưng, tư thế kia như muốn cắt hắn thành hai đoạn, sát khí lành lạnh, rõ ràng còn mang theo thù hận thấu xương.
Du Tiểu Mặc trực tiếp né tránh, sau đó đánh về phía lưỡi dao kia.
Hắn cứ tưởng đối phương phải là người có thâm thù đại hận gì với mình chứ, nhưng khi hắn thấy cái bản mặt của đối phương, chợt cảm thấy tình huống nên đổi ngược lại mới phải.
Hóa ra người đánh lén hắn lại là Ngân phu nhân.
Ngân phu nhân đã mấy vạn tuổi vẫn mang sự trẻ trung của thiếu phụ đôi mươi, lãnh diễm cao quý, dáng người tinh xảo hoàn mỹ, nghe nói bà ta từng được phong là người đẹp nhất, thân là công chúa của Ngân Long tộc, Ngân phu nhân có ngạo khí không thua bất cứ ai.
Lúc này, khuôn mặt Ngân phu nhân phủ đầy băng sương, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, trong đáy mắt là ý định quyết phải đẩy hắn vào chỗ chết, thấy Du Tiểu Mặc nhìn sang, mụ ta vung tay không chút do dự, dao găm trong tay lóe lên ánh sáng rợn người.