Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 706

Với tư cách là chủ nhà, Du Tiểu Mặc cũng không đoán được đó là cái gì.

Trong nhà gỗ có rất nhiều thứ, hỗn tạp lẫn lộn, có một số món là đồ chơi mua được từ hàng rong, vì nhiều đồ quá nên không sắp xếp gọn gàng được, thường thì mua xong sẽ bị hắn chất đống vào trong tủ.

Du Tiểu Mặc đang do dự có nên tới xem sao không thì Lăng Tiêu đã đứng dậy đi tới, hắn vội vàng đuổi theo, khi bọn họ đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Du Tiểu Mặc đã phải dùng tay che mắt lại, quá chói mắt.

Một lát sau, hắn mới bỏ tay xuống.

Hào quang bạo phát từ trong hộc tủ trưng bày vật phẩm, tổng cộng có mười hai luồng.

Nhìn thấy những thứ này, một đoạn trí nhớ xa xôi lập tức hiện lên trong đầu Du Tiểu Mặc, đó là ký ức từ rất lâu trước kia, khi ấy hắn vẫn chưa rời khỏi vùng phía nam của đại lục Long Tường.

Hắn nhớ lúc ấy để mua đá khảo nghiệm linh hồn, hai người mới tới một nơi nổi tiếng với nghề điêu khắc gọi là Tứ Phương trấn, bên trong thị trấn nhỏ, hắn và Lăng Tiêu gặp được một bé trai, bé trai kia bán cho bọn hắn mười hai cái chạm ngọc gia truyền với giá rất rẻ.

Khi ấy do hắn thấy mười hai cái chạm ngọc có vẻ rất giống mười hai con giáp, cảm thấy rất đẹp, ai mà ngờ đám chạm ngọc này lại không tầm thường đến thế.

Trong ánh mắt chăm chú của họ, mười hai cái chạm ngọc đột nhiên bay lên, đúng là ánh sáng chói lòa kia phát ra từ chúng, tạm thời có thể nhìn ra được.

Du Tiểu Mặc nắm chặt tay áo Lăng Tiêu, “Cái cái cái này…”

Bởi vì quá kích động, hắn gần như không nói được một câu đầy đủ, Du Tiểu Mặc đột nhiên có trực giác, có lẽ mười hai cái chạm ngọc này sẽ trở thành điểm mấu chốt giúp Lăng Tiêu đột phá.

Lăng Tiêu ôm chặt hắn, ánh mắt lại không hề rời khỏi chạm ngọc, y cảm nhận được một dòng khí tức lạ lẫm rất mạnh mẽ, nhưng rồi lại cảm thấy tương thích và tỉnh táo đến kì lạ, mấy loại huyết mạch trong cơ thể đang rục rịch, như thể đang cộng hưởng.

Mười hai cái chạm ngọc xoay tròn trên không trung, ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng phải nhắm mắt lại, kết quả đợi khi hắn mở mắt ra, trước mặt chỉ còn một chiếc chạm ngọc mà thôi.

Chạm ngọc có hình dạng giống Tứ Bất Tượng*.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Du Tiểu Mặc.

Đương nhiên, Tứ Bất Tượng mà hắn nói ở đây không phải là con hay xuất hiện trong thế giới động vật, nguyên danh của Tứ Bất Tượng là con nai, còn Tứ Bất Tượng trong truyền thuyết không hề giống nai.

Tứ Bất Lượng im lặng lơ lửng giữa không trung.

Ngay thời điểm Du Tiểu Mặc muốn đi qua, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt hắn lại, vừa định quay đầu hỏi thăm, chạm ngọc Tứ Bất Tượng đã phát sinh biến hóa.

Chạm ngọc tản ra ánh sáng lờ mờ, một giây sau, hào quang kéo dài rồi huyễn hóa thành một hình người, hình người bị ánh sáng bao quanh, không nhìn ra hình dáng.

Du Tiểu Mặc hoảng hốt, quay người nhào vào trong lòng Lăng Tiêu, mà Lăng Tiêu cũng thuận thế ôm eo hắn.

Một lát sau, một tiếng thở dài vọng tới từ xa xưa, như đã lắng đọng ngàn vạn năm, bóng người mờ ảo kia lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.

“Nếu mười hai cái chạm ngọc đã khởi động, vậy tức là người sở hữu bốn loại huyết mạch lại xuất hiện, bất luận ngươi là ai, lời kế tiếp ta chỉ nói một lần, nói xong ta sẽ biến mất, vì vậy xin hãy chăm chú nghe kỹ…”

Đối phương càng nói, nét mặt Lăng Tiêu cũng thay đổi.

Hóa ra bóng người xa lạ này lại là người đã đồng quy vu tận với Thông Thiên Đế tiền nhiệm trong đại chiến viễn cổ, cũng là người thừa kế bốn loại huyết mạch, mười hai cái chạm ngọc chính là hình ảnh mà ông để lại, chỉ có người sở hữu bốn loại huyết mạch mới đủ điều kiện mở ra, nếu không thì đám chạm ngọc này vĩnh viễn chỉ là vật bình thường.

Đương nhiên, mặc dù người nọ để lại hình ảnh, nhưng không ngờ huyết mạch trong người Lăng Tiêu đã không phải là bốn loại, mà là năm, mặc dù thế, những lời dạy bảo của ông vẫn mang lại lợi ích không nhỏ cho Lăng Tiêu.

Khi nãy y gặp vấn đề khi tu luyện, đúng là vì thiếu một cái chìa khóa.

Mà giờ đây, chìa khóa đã nằm trong tay y!

Hình ảnh của người kia giảng giải về kinh nghiệm dung hợp bốn loại huyết mạch thành công của bản thân, ông không may mắn như Lăng Tiêu, để phát triển tới độ cao ấy, người nọ đều dùng sức mình tìm kiếm từng chút từng chút một, quá trình rất gian khổ, cuối cùng vẫn thành công.

Người nọ không biết liệu sau này có xuất hiện một người sở hữu bốn loại huyết mạch như mình không, nhưng ông biết người ấy sẽ bị xa lánh, vì vậy quyết định để lại hình ảnh này, có thể đạt được hay không thì phải xem tạo hóa rồi.

————————

Địa bàn của Kỳ Lân tộc.

Rốt cuộc thì Lân Thiên cũng chạy tới, lão chỉ bị thương nhẹ, không có trở ngại gì, cuối cùng Lân Minh không ra tay giết lão, nhưng cũng vì vậy mà Lân Thiên lại càng ghét Lân Minh hơn.

Lão và Tổ Mã cùng cản bước tiến của Lân Minh, giúp Lân Thiếu Dật tranh thủ chút thời gian.

Thực ra Lân Minh đã đoán được, chắc chắn Lân Thiên cũng biết rõ chuyện Lân Thiếu Dật đập nát thi cốt của Kỳ Lân chủ, sau đó dùng nó để bố trí kết giới, bởi vì Lân Thiên chính là kẻ căm hận Kỳ Lân chủ nhất, thấy Kỳ Lân chủ chết không toàn thây, lão sẽ là người vui vẻ nhất cũng nên, còn các tộc nhân khác, chắc đa số đều bị giấu nhẹm.

“Các ngươi nói xem, nếu như ta nói tin tức thi cốt của Kỳ Lân chủ không còn với những người khác, kết cục sẽ ra sao?” Lân Minh nhìn chằm chằm vào Tổ Mã và Lân Thiên uy hiếp, tiếp theo, ông sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.

Tổ Mã nhíu mày.

Lân Thiên lại rất bình tĩnh, thấy Lân Minh nói vậy, nét mặt không hề thay đổi, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng, “Không ai tin tưởng ngươi đâu, ngươi là phản đồ của Kỳ Lân tộc, chính ngươi đã giết chết Kỳ Lân chủ.”

Nghe lão nói vậy, Tổ Mã đứng cạnh liền yên tâm, nàng chỉ sợ ngay tại thời khắc mấu chốt này Kỳ Lân tộc lại đổi phe, tất cả các thành viên Hắc Tri Chu đều bị phái đi, nàng chỉ có thể dựa vào Kỳ Lân tộc, nhưng mà…

Tổ Mã nhíu mày, đáng lẽ lúc này đám Đào Ôn Lương phải phát hiện ra cái bẫy rồi chứ, vì sao vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Lân Minh biết rõ Lân Thiên nói không sai, hiện tại tộc nhân của Kỳ Lân tộc đã không còn tin ông, cho dù ông nói cái gì, họ cũng sẽ coi rằng ông đang châm ngòi ly gián, căn bản không tin tưởng, nhưng Lân Minh cho rằng chắc chắn phải có người nghi ngờ.

Chỉ cần ông gieo hạt giống ngờ vực xuống, vùi sâu mầm mống tai họa trong lòng họ, đợi họ ngẫm ra, hạt giống sẽ phát triển.

Dường như giữa Lân Cổ và Lân Minh tâm linh tương thông, không cần Lân Minh lên tiếng, Lân Cổ đã phái người lan rộng tin tức ra ngoài.

Trên đỉnh núi xuất hiện kết giới là một việc rất kỳ quái, họ chưa từng nghe nói tới sự hiện diện của nó, tộc nhân của Kỳ Lân tộc không phải là người mù quáng, lúc trước họ tin tưởng Lân Thiếu Dật vô điều kiện cũng vì hình tượng xưa nay của gã quá đi vào lòng người, vậy là dù bên ngoài đồn đại Lân Thiếu Dật xấu xa tới cỡ nào, họ cũng không muốn tin.

Thế nhưng trải qua rất nhiều chuyện, một số người bắt đầu nghi ngờ, Lân Thiếu Dật thường xuyên mưu đồ mấy việc bí mật với Hắc Tri Chu, không biết sau lưng đã làm đủ thứ chuyện mờ ám gì, vậy mà họ hoàn toàn không hay biết.

Bây giờ khai chiến với ba tộc còn lại, một vài lão gia hỏa trong tộc không đồng ý, họ cho rằng họa này do Hắc Tri Chu gây ra, tại sao Kỳ Lân tộc lại phải gánh chịu, nhưng vì uy nghiêm của Lân Thiếu Dật, họ không thể nói gì, tình huống liền biến thành hiện tại.

Nhận thấy cảm xúc của tộc nhân thay đổi, Lân Thiên giận tái mặt, nhưng lão trời sinh đã không hợp làm người lãnh đạo, cho nên có tức đến mấy cũng chẳng biết nói gì cho phải.

Chỉ có Tổ Mã là sốt ruột, mắt thấy kết giới sắp bị phá vỡ, đúng lúc này, đám người Đào Ôn Lương cũng chạy về, chỉ là khác với suy nghĩ của Tổ Mã, đám này còn chật vật hơn cả nàng, nhân số cũng ít hơn lúc rời đi.

Tổ Mã tranh thủ lúc Lân Thiên và Lân Minh đánh nhau, lao tới trước mặt họ, “Có chuyện gì thế, các ngươi bị phục kích?”

“Là hai đại công hội, còn có người của Thương Minh, không biết làm sao bọn chúng nhận được tin tức, mai phục chúng ta ngay giữa đường, vất vả lắm chúng ta mới thoát thân được.” Trên mặt Đào Ôn Lương đã không còn vẻ thong dong như trước.

Vừa nói xong, người của hai đại công hội và Thương Minh liên tiếp xông vào địa bàn của Kỳ Lân tộc, sự xuất hiện của họ khiến hình tình bên phe Tổ Mã đang rét vì tuyết lại lạnh vì sương, cứ tưởng cuối cùng thế cục sẽ được cải thiện, kết quả lại dẫn thêm đối thủ tới, hết thảy, đều đã được Lân Minh lên kế hoạch từ trước!

Bởi vì Lân Minh sắp đặt quá tài tình, bọn hắn không hề nghi ngờ bên trong còn có nội ứng, tình cảnh trở nên hỗn loạn khủng khiếp, tiếng chém giết, tiếng gào giận dữ đan lẫn vào nhau.

Bị bảy thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên liên hợp vây công, cuối cùng Hắc Tri Chu và Kỳ Lân tộc không trụ nổi nữa, kết giới đã bị Lân Cổ dẫn người phá hủy, ánh sáng màu vàng đại biểu cho Kỳ Lân chủ từ từ bay lên, cuối cùng biến mất.

Dường như cảm giác được điều gì đó, người của Kỳ Lân tộc đột nhiên ngẩng đầu.

Mấy vị trưởng lão của Kỳ Lân tộc lập tức rời khỏi chiến trường, trên mặt là vẻ bi thương, trong miệng thì thào điều gì đó, nếu cẩn thận nghe sẽ thấy nó liên quan đến Kỳ Lân chủ, sau đó họ làm ra một quyết định khiến mọi người đều khiếp sợ.

“Kỳ Lân tộc tuyên bố rời khỏi trận chiến tranh này!”

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.

Ngoại trừ Lân Minh và Lân cổ, những người khác đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, nhất là Tổ Mã và Hắc Tri Chu, hành động này trực tiếp khiến bọn hắn bị đả kích nghiêm trọng.

“Mấy lão già, các ngươi điên rồi, có biết các ngươi đang nói gì không, ngay thời khắc mấu chốt này các ngươi ruồng bỏ Kỳ Lân chủ của các ngươi à? Chẳng lẽ các ngươi không sợ sau khi Thiếu Dật xuất quan sẽ tìm các ngươi tính sổ sao?”

Tổ Mã phát điên rồi, từ sau khi Thiếu Dật bế quan, nàng không có lấy một ngày vui vẻ.

Mấy vị trưởng lão lạnh lùng liếc nàng, không nói lời nào, chỉ dẫn tộc nhân rời khỏi nơi này, người duy nhất không nhúc nhích là Lân Thiên, cho dù bị vạch trần thì nét mặt lạnh lùng kia vẫn chưa từng thay đổi, không thể không nói, lão già này lãnh huyết vô tình tới cực điểm.

Kỳ Lân tộc vừa rời khỏi, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng hẳn về một bên.
Bình Luận (0)
Comment