Nghe được câu này, tất cả đồng loạt nhìn về phía Du Tiểu Mặc đầy kinh ngạc.
Vốn muốn nhìn hắn bị bẽ mặt, lúc này, Thang Vân Kỳ nhíu chặt mày lại, sắc mặt âm u khó đoán nhìn chằm chằm vào lô đỉnh của Du Tiểu Mặc, trong mắt đang thiêu đốt lửa giận hừng hực, bàn tay nắm chặt tới mức đỏ bừng, có thể thấy nàng tức giận tới mức nào.
Vị trưởng lão kia nhẹ nhàng nhướn mày, lập tức đi tới, lạnh nhạt nói: “Hỏng ở đâu?”
Du Tiểu Mặc lật lô đỉnh lại, cuối cùng chỉ vào khe nứt như mạng nhện giăng khắp đáy, đúng là ban đầu chỉ có một cái khe nhỏ, nhưng bởi vì động tác luyện đan của hắn, khe nứt không chịu được phụ tải mà mở rộng ra.
Trưởng lão nhíu mày, dứt khoát lệnh cho người ta cầm một cái lô đỉnh tới, chỉ là nguyên liệu vì lô đỉnh mà bị hỏng, lão cũng không bảo người khác lấy thêm một phần nữa.
Nhận lấy lô đỉnh từ tay vị thanh niên kia, Du Tiểu Mặc cố ý kiểm tra lô đỉnh ngay trước mặt gã, cuối cùng phát hiện không có vết nứt nào, mới thả lỏng, hắn không muốn lần luyện đan này lại phát sinh sự cố nữa, nguyên liệu cũng chỉ còn một phần, nếu cũng hỏng thì hắn sẽ thi trượt luôn đó.
Thanh niên cúi đầu, giống như không thấy động tác của hắn, lúc đi qua bên người lão giả, bước chân mất tự nhiên dừng lại một chút, đợi lúc gã về chỗ cũ, dường như hốc mắt đã đỏ lên.
Du Tiểu Mặc thở phào một hơi, thực ra hắn cũng không muốn khác người quá mức.
Nhưng sự việc lần này không phải do hắn, nếu như lô đỉnh thật sự nổ tung, rất có thể sẽ lan đến hai vị sư huynh bên cạnh, ví như họ là người của Thiên Phong thì hắn đã chẳng thèm quan tâm làm gì, có trách thì trách bọn họ xui xẻo ấy, nhưng trong hai người lại có một vị là sư huynh ở Đô Phong.
Hắn không phải thánh mẫu, cũng chẳng rảnh mà quan tâm tới người khác.
Có điều là, nếu hắn làm hại vị sư huynh này trượt bài kiểm tra, hắn dám cam đoan sau khi trở về sẽ bị chết đuối trong nước miếng cho coi, vị sư huynh kia cũng sẽ đem nguyên nhân thất bại đổ thừa cho hắn, mà hắn thì chẳng muốn gánh chịu cái hậu quả này, cho nên đành phải bỏ dở.
Bởi vì chuyện này, cát trong đồng hồ đã vơi hơn một nửa.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn những người khác, nhiều người đã bắt đầu vào bước dung đan rồi.
Ném phần nguyên liệu cuối cùng vào lô đỉnh, Du Tiểu Mặc lấy lại tập trung, mấy trăm ánh mắt lại tiếp tục bị hắn bỏ qua, trong mắt hắn lúc này chỉ còn linh thảo và lô đỉnh, một nửa thời gian là mười lăm phút, có thể trong mắt người khác khá gấp, nhưng Du Tiểu Mặc không hề có một chút khẩn trương nào.
Từ sau buổi nói chuyện với Phương Thần Nhạc ấy, hắn có thêm một cách giải thích khác đối với sức mạnh linh hồn.
Trước kia hắn còn cho rằng sức mạnh linh hồn có thể phóng ra từ bất kì nơi nào trên cơ thể, bây giờ mới biết, loại ý nghĩ này là sai lầm, chỉ có người mới học nghĩ như vậy thôi, mà sức mạnh linh hồn thực sự, cần phải đi ra theo mười đầu ngón tay, chỉ như vậy mới không làm lãng phí, cũng không để người khác đoán được thực lực của mình.
Bởi vì có một vài người ở cấp bậc đại sư, vừa liếc nhìn sức mạnh linh hồn của ngươi liền có thể đoán được sâu cạn mạnh yếu.
Cho nên che dấu thực lực của mình cũng là một trong những nội dung mà đan sư cần học.
Suy nghĩ xong, Du Tiểu Mặc dùng sức mạnh linh hồn hòa tan ba cây linh thảo thành chất lỏng, chậm rãi rèn luyện những chất lỏng này, một lát sau, chút ít tạp chất rơi xuống hốc tối trong lô đỉnh, ngay sau đó lại bắt đầu lần rèn luyện thứ hai…
Toàn bộ quá trình, Du Tiểu Mặc rất tập trung, những người khác nhìn cũng chỉ biết hắn đang rèn luyện linh thảo, nhưng không thể thấy rõ tình huống bên trong.
Theo vị sư huynh thứ nhất thành công luyện được linh đan, vị thứ hai, thứ ba cũng bắt đầu hoàn thành, may mắn là, một trong những vị đó là sư huynh đồng môn đứng cạnh Du Tiểu Mặc, trên mặt khó có thể che giấu sự vui mừng, những đệ tử Đô Phong đứng phía sau thấy như vậy cũng rất vui vẻ, ngay cả vẻ mặt Khổng Văn luôn nghiêm túc cũng hơi nhu hòa một chút.
Đây là vị đệ tử thứ ba của Đô Phong qua được bài kiểm tra, bởi vì trước đó đã có bốn vị thất bại.
Nhờ sự thành công của vị sư huynh này, một vị sư huynh khác dường như cũng được khích lệ, lúc cát trong đồng hồ chỉ còn một phần tám, rốt cục dùng phần nguyên liệu thứ hai luyện ra được một viên linh đan.
Lúc này, bởi vì thời gian gần hết, trên chín bệ đá chỉ còn lại hai người vẫn đangluyện đan.
Một trong hai người này đúng là Du Tiểu Mặc, người khác ngoài dự liệu của đám đông, rõ ràng lại là Giang Lưu của Thiên Phong. Cậu ta đứng ở bệ đá thứ nhất, cách Du Tiểu Mặc năm bệ đá, hai người có lẽ đều đang tiến hành tới bước dung đan, tuy thời gian gần hết, nhưng cũng không biểu hiện chút hoang mang nào.
Thiên Phong và Đô Phong đều cảm giác cực kỳ hồi hộp.
Đối với người của Thiên Phong mà nói, Giang Lưu là người kiệt xuất nhất trong số những đệ tử mới, nếu như cậu ta không qua được thì quá mất mặt Thiên Phong.
Đối với người của Đô Phong mà nói, Du Tiểu Mặc là đệ tử của phong chủ, với tư cách đệ tử chính thức, nếu như không qua được thì người mất mặt không chỉ Đô Phong mà còn có Khổng Văn.
Chu Bằng cảm giác mình chưa bao giờ hồi hộp đến thế, ngay cả lúc đối đầu với Lôi Cự, hắn cũng chưa từng hồi hộp tới mức này, tất cả đều bởi vì Du Tiểu Mặc đang đứng đó luyện đan, “Đại sư huynh, thời gian sắp hết rồi, tại sao tiểu sư đệ của huynh vẫn chưa xong?”
“Cũng không phải ngươi luyện đan, ngươi vội làm gì?” Nét mặt Lăng Tiêu không thay đổi nhìn về phía Du Tiểu Mặc.
“Không phải đệ sốt ruột thay hắn sao, dù gì cũng là tiểu sư đệ của huynh nha, nếu là người khác thì đệ chẳng thèm quan tâm làm gì.” Chu Bằng cảm giác mình lo lắng tới mức xoay vòng vòng rồi, vậy mà đại sư huynh lại chẳng thèm có biểu tình gì, thật là, sao có loại cảm giác như ‘Hoàng đế không vội thái giám gấp’ vậy nè.
Nói cho cùng, Chu Bằng vẫn không hiểu rõ Lăng Tiêu.
Nếu như Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu bây giờ sẽ biết ngay tâm tình y lúc này không tốt chút nào.
“Haha, Giang sư đệ thành công!”
Một âm thanh ngạc nhiên vang lên trong đám đông, Lăng Tiêu thấy âm thanh truyền tới từ bên Thiên Phong, không khỏi nhíu mày.
Lúc này Giang Lưu đứng ở bệ đá đầu tiên đang lộ ra nụ cười kiêu ngạo, trong tay cậu ta đang cầm một viên linh đan hình dạng hoàn hảo, màu sắc là lam nhạt, nhưng còn đậm hơn một chút, nếu như so sánh với các sư huynh khác, hiển nhiên là tốt hơn, khó trách Giang Lưu lại cười rực rỡ đến thế.
Người của Thiên Phong càng vui vẻ thì sắc mặt người của Đô Phong càng khó xem.
Nhìn nụ cười sáng lạn của mấy người Thiên Phong, sắc mặt đệ tử Đô Phong sa sầm, tới tấp quăng ánh mắt về phía Du Tiểu Mặc.
Lúc này cát trong đồng hồ đã không còn lại bao nhiêu.
Nét mặt cứng ngắc của Lăng Tiêu lúc nhìn thấy Bả vai của Du Tiểu Mặc khẽ nhúc nhích, lập tức buông lỏng rồi, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười khẽ, Chu Bằng bên cạnh lại hoảng muốn chết.
“Đã hết giờ!” Âm thanh hào sảng của lão giả bỗng vang lên.
Cùng lúc đó, một viên linh đan màu đỏ nhạt bay ra từ lô đỉnh, Du Tiểu Mặc vội giơ tay bắt lấy nó.
Trái tim nhảy tới tận cổ của đệ tử Đô Phong trong nháy mắt cũng trở về vị trí của nó, thật sự hù chết bọn họ rồi, còn tưởng Du Tiểu Mặc không kịp chớ, cũng may mà hắn xong đúng lúc.
“Đáng chết!” Thang Vân Kỳ phiền muộn cắn môi, trong mắt giờ chỉ toàn âm độc không thể che giấu, oán hận nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, nàng đã cẩn thận sắp đặt hai cái bẫy, vậy mà cả hai đều thất bại.
Mấy người bên cạnh quay sang nhìn nhau, không biết phải nói câu gì an ủi cho phải, bây giờ, điều duy nhất bọn họ có thể làm đó là cầu cho linh đan của Du Tiểu Mặc là tử đan.
Giang Lưu đi đến phía trước Du Tiểu Mặc, gương mặt vẫn còn ngây thơ lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Du sư huynh, chúc mừng ngươi nha.”
Du Tiểu Mặc đang nhìn viên linh đan trên tay có chút mê mẩn, đột nhiên nghe được câu này, kinh ngạc nhìn sang, lúc này mới phát hiện hóa ra lại là đồng hương Giang Lưu, từ sau khi giải đấu ở Trung Mạch kết thúc, hắn cũng chưa từng gặp cậu ta, không nghĩ hai người lại ở cùng một nhóm.
Du Tiểu Mặc nhìn viên linh đan trong tay Giang Lưu, cũng cười nói: “Giang sư đệ, ta cũng phải chúc mừng ngươi rồi, xem ra ngươi đã qua được bài kiểm tra.”
Giang Lưu dí dỏm thè lưỡi, mừng rỡ nói: “Du sư huynh, những lời này đợi kiểm đan sau rồi hãy nói với ta đi, như vậy ta sẽ càng vui hơn.”
Tuy nói vậy, nhưng sự vui sướng trong lời nói của Giang Lưu rất rõ ràng.
Bởi vì chỉ còn hai người họ chưa kiểm tra, cho nên cả hai đều cùng đi tới trước mặt lão giả, Giang Lưu đem viên linh đan mình luyện ra cung kính dâng lên, viên linh đan màu lam nhạt lăn trong lòng bàn tay Giang Lưu, tản ra một mùi thuốc nhàn nhạt.
Lão giả là một vị đan sư cấp sáu, tuy thực lực không cao như Khổng Văn, nhưng bản lãnh giám định linh đan thì ít ai sánh nổi, cho nên phàm là linh đan được lão giám định đều không có người nào dám hoài nghi.
Chỉ thấy lão nhận lấy viên linh đan trong tay Giang Lưu, một đôi mắt nhìn như đục ngầu nhưng lại cực kì khôn kéo bình tĩnh đánh giá viên linh đan trên tay, khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ nhàn nhạt vui mừng, sau đó hào sảng tuyên bố: “Lam khí tán, rèn luyện hai lần, linh đan trung phẩm trong hạ phẩm, ta tuyên bố, đệ tử Thiên Phong Giang Lưu thông qua.”
Vừa dứt lời, nguyên một đám đệ tử Thiên Phong lập tức phát ra một tràng tiếng hoan hô.
Bởi vì tài liệu bị hạn chế, cho nên linh đan các đệ tử luyện được đều chỉ là linh đan hạ phẩm, nhưng mặc dù là linh đan hạ phẩm, bởi vì số lần rèn luyện khác nhau, chất lượng cũng sẽ khác nhau, cho nên nếu linh đan được rèn luyện một lần sẽ là hạ phẩm trong hạ phẩm, rèn luyện hai lần là trung phẩm, hơn ba lần thì chính là thượng phẩm.
Chỉ là bây giờ trong các đệ tử chỉ phổ biến rèn luyện một lần, cho nên đối với việc Giang Lưu không những rèn luyện hai lần mà còn thành công, cái thành tích này được coi như nổi bật.
Tâm trạng Giang Lưu lúc này cực kỳ kích động, trong mắt không tự chủ được lộ ra chút kiêu ngạo, mãi tới khi nhớ ra bên cạnh vẫn còn có một Du Tiểu Mặc, lúc này mới che giấu chút kiêu ngạo kia, quay sang Du Tiểu Mặc vừa cười vừa nói, “Du sư huynh, tiếp theo tới lượt ngươi rồi.”