Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 117

Dịch: Mạc Nguyệt

Thực ra, trước khi tham gia cuộc chiến diệt rồng do Đế Thích Thiên khởi xướng, Lăng Ngạo Thiên đã ra lệnh cho Ám bộ bố trí hàng loạt trạm gác ngầm quanh đảo Long Thần xa xôi để đề phòng bất trắc. Một khi đồng ý đi giết rồng, hắn chắc chắn không thể mang theo ám vệ. Nhưng để chuẩn bị cho trường hợp xảy ra biến cố, ví dụ như long thần phát điên hay phải khai chiến với Đế Thích Thiên, hắn gần như huy động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất của Ám bộ và đội cung thủ đã âm thầm bồi dưỡng nhiều năm, hầu hết đều chia nhóm ngồi thuyền trực trên biển chờ tiếp ứng, một nhóm nhỏ cắm chốt trên bờ để có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Nếu Lăng Ngạo Thiên thực sự gặp nạn trên đảo Long Thần, chỉ cần không phải bị ám sát, dù kẻ địch có là Long Thần hay Đế Thích Thiên cũng đều phải đối mặt với mưa tên, bão ám khí, thậm chí là bom hình người. Nếu tình huống đó thực sự xảy ra, Lăng Ngạo Thiên cũng không trông chờ có thể dùng tính mạng của hơn một ngàn người này khiến Long Thần và Đế Thích Thiên chôn thây ở đây, chỉ cần kéo dài thời gian, đảm bảo hắn và Bộ Kinh Vân có thể an toàn rút lui là tốt rồi, những người khác hắn lo không nổi.

Nhưng sau cùng, mọi chuyện đều tiến triển theo hướng tốt nhất, cũng là hướng có xác suất lớn nhất. Biến số duy nhất là long nguyên bị chia thành quá nhiều phần, mà cụ thể là bao nhiêu phần thì Lăng Ngạo Thiên lại không nhìn thấy.

Ngoài việc đảm bảo an toàn cho hắn, Ám bộ còn có một nhiệm vụ lớn, đấy là thu thập long nguyên.

Bất kể long nguyên bị chia thành bao nhiêu phần, Lăng Ngạo Thiên đều không muốn bỏ qua bất cứ một phần nào.

Xung quanh đảo Long Thần có rất nhiều thuyền lớn, nhỏ lênh đênh trên biển, tất cả đều thuộc Thiên Hạ Hội. Mỗi thuyền được trang bị lưới lớn vô cùng bền chắc dệt bằng tơ băng tằm Bắc Cực, chuyên dùng để vớt long nguyên rơi xuống biển.

Những người gác trên bờ thì phụ trách thu thập long nguyên rải rác trên đảo, viên nào đã có chủ thì cố gắng cướp, không cướp được cũng phải làm rõ tình hình để tiện vạch sách lược sau này. Chí ít Lăng Ngạo Thiên không mong rằng có kẻ ngốc nào đó tự dưng nhảy ra, chiếm được long nguyên, thoắt cái trở thành nhân vật truyền kỳ trên giang hồ rồi bước lên con đường của nhân vật chính. Dù có tên ất ơ nào đó ăn may nhặt được, “đại anh hùng tương lai” đó cũng sẽ bị Ám bộ tiêu diệt từ trong nôi.

Tuy nhiên, long nguyên nổ tung gây ra chấn động quá lớn, các quả cầu nhỏ bay tứ tán với tốc độ cực nhanh, khó tránh trường hợp có cá lọt lưới. Nhưng với tầm kiểm soát trải rộng khắp thần châu, chắc chắn Thiên Hạ Hội sẽ nắm chắc tình hình, giữ nó theo chiều hướng tốt nhất. Huống chi, không phải ai cũng có thể ăn long nguyên, người thường ăn vào khả năng cao sẽ nổ banh xác, cứ chờ kẻ đó nổ tan tành rồi nhặt long nguyên về cũng được.

Lăng Ngạo Thiên có đầy đủ tố chất của gian thương, mỗi lần đầu tư đều tính toán đến nhiều loại thu nhập để đảm bảo chắc chắn mình không lỗ.

Trong chuyến đi đến đảo Long Thần lần này, hắn có hai mục đích. Thứ nhất là để Đế Thích Thiên và Long Thần đấu đá lẫn nhau, chuẩn bị cho việc tranh cướp long nguyên và tiêu diệt Đế Thích Thiên. Thứ hai là chọn thời cơ thích hợp để xả thân cứu người, thể hiện sự trọng tình nghĩa của bản thân, từ đó tạo ấn tượng tốt đẹp với những người có khả năng chiếm được long nguyên trong tương lai. Như vậy, cho dù có ai đó nằm ngoài dự tính trở thành chủ nhân của long nguyên, hắn cũng có cơ hội tạo dựng quan hệ để tiện bề kiểm soát.

Tất nhiên là hắn không muốn chứng kiến Bộ Kinh Vân trúng đòn của Long Thần. Thực lực của nó dưới cơ hắn, nếu bị đuôi rồng quật vào người chắc chắn sẽ bị thương vô cùng nghiêm trọng, mà điều này hiển nhiên là một vụ làm ăn lỗ vốn. Quan trọng hơn cả là xét trên phương diện tình cảm, hắn sẽ đau lòng. Thay vì vậy, chẳng thà để thân xác chịu đau.

Kế hoạch được thực hiện khá suôn sẻ. Nhưng đã mất công chịu tổn hại thì cũng phải thu về chút lợi nhuận chứ.

Sau khi lên bờ, Lăng Ngạo Thiên không bảo ám vệ đến tiếp ứng ngay, mà sai người tung tin khắp giang hồ về long nguyên và chuyện hắn bị thương nặng, chỉ đi cùng Bộ Kinh Vân cũng đang bị thương, tạm thời chưa liên lạc được với đệ tử của Thiên Hạ Hội.

Bánh còn nguyên thì ruồi muỗi sẽ không ngó đến. Nhưng bây giờ bánh đã bị chia nhỏ, vô số kẻ dòm ngó long nguyên, kết quả thế nào khỏi nói cũng biết.

Người ngoài không thể biết đến sự tồn tại của ám vệ, cũng không biết rằng mấy vết thương nhẹ đó chẳng là gì với Bộ Kinh Vân, càng không biết Lăng Ngạo Thiên đã khôi phục hơn nửa thực lực. Họ chỉ biết nếu tìm được bang chủ đang gặp nạn trước các đệ tử Thiên Hạ Hội đồng thời đánh bại Bộ Kinh Vân lúc này chỉ còn nửa cái mạng, họ sẽ một bước lên mây, có được cả long nguyên lẫn Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Lăng Ngạo Thiên bày chiêu này để gây mâu thuẫn giang hồ, dọn dẹp những mối nguy tiềm ẩn, củng cố thế lực, nhân thể cùng Bộ Kinh Vân trải nghiệm cảm giác cùng chung hoạn nạn rồi ngọt ngào một phen, xem như tăng thêm tình thú.

Hắn không ngờ lần này mình chỉ tiện tay lại thu được một món hời ngoài dự đoán.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng “hừ” một tiếng với đám ô hợp ăn nói ngông cuồng nọ, rút kiếm vung lên, thoắt cái đã quét sạch hơn nửa.

Không gian chợt lặng ngắt như tờ. Những kẻ ban nãy còn trưng vẻ mặt hung hăng, ánh mắt thèm thuồng, bây giờ đều như bị siết cổ, đờ đẫn nhìn thi thể đầy đất, rồi tản ra như lũ thỏ hoảng sợ.

Đúng lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên từ đằng sau, nghe như thể khiêu khích. Đám người dạt sang hai bên, vừa khéo tạo thành một lối đi.

Một thiếu nữ trẻ mặc váy trắng, để tóc dài, mặt mộc chầm chậm tiến lên, vẻ mặt tràn đầy sát khí. Nàng ta đứng trước đám người, hai bên có hai người theo sau, một già một trẻ, đều mang ánh mắt sắc bèn ngập đầy thù hận.

Lăng Ngạo Thiên hơi nheo mắt lại, nghĩ thầm: Xem ra lần này câu được con cá lọt lưới rồi.

Kể từ lúc thiếu nữ nọ xuất hiện, trảng rừng nơi họ đang đứng đều bị bao vây, tuy chưa lộ diện nhưng không thoát được giác quan nhạy bén của Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân.

Dù chưa từng gặp cô gái này, Lăng Ngạo Thiên vẫn đoán được phần nào. Hắn giữ vẻ thản nhiên như không, cười chào hỏi: “Độc Cô tiểu thư, lâu rồi không gặp nhỉ?”

Thiếu nữ nọ, cũng chính là Độc Cô Mộng, cất giọng lạnh lùng: “Bang chủ Hùng Bá, hôm nay hãy tính hết món nợ máu giữa Thiên Hạ Hội và gia tộc Độc Cô đi!” Dứt lời, nàng ta nhìn chằm chằm Bộ Kinh Vân, nói bằng giọng trầm: “Bộ Kinh Vân, hôm nay ta phải lấy máu ngươi tế ngàn vạn sinh linh của Vô Song Thành!”

Bộ Kinh Vân chẳng thèm đáp lời, dứt khoát vung kiếm, đường kiếm mượt mà, nhanh như sao sa khiến người ta không kịp nhìn, cũng không tài nào nắm bắt được vết tích. Thoắt cái, toàn bộ đám ô hợp đứng xem xung quanh đều ngã rạp trong vũng máu, kêu gào thảm thiết.

Tức thì, Độc Cô Mộng phẫn nộ. Hành vi này của Bộ Kinh Vân chẳng khác nào tỏ thái độ không coi họ ra gì. Nàng ta vung tay, những người ẩn nấp xung quanh lập tức xuất hiện, bao vây hai thầy trò Lăng Ngạo Thiên.

Đội quân của Độc Cô Mộng có thực lực rất khá. Nàng ta và hai người đằng sau đều là cao thủ tuyệt thế, những người bao vây thì có thực lực đồng đều ở bậc nhất đẳng đỉnh cấp, vị trí đứng của họ cũng hình thành một sát trận, có thể thấy đều đã được huấn luyện bài bản.

Lúc này, nhìn bề ngoài, Lăng Ngạo Thiên trông rất chật vật do bị thương nặng; nhưng trên thực tế, hắn chẳng hề căng thẳng hay lo lắng, ngược lại còn thấy vui. Hắn cũng không ngờ lần này lại có thể dụ toàn bộ dư đảng của gia tộc Độc Cô xuất hiện, đúng là thu hoạch ngoài dự đoán.

Đội quân này có lẽ chính là lực lượng cuối cùng của gia tộc Độc Cô. Một gia tộc lớn tồn tại qua hàng trăm năm như nhà Độc Cô tất nhiên là có một đội quân ngầm. Mặc dù trước đó Thiên Hạ Hội tiêu diệt toàn tộc Độc Cô, nhưng khó tránh khỏi để lọt vài con cá. Bây giờ chúng lại đồng loạt xuất hiện, dâng cơ hội nhổ cỏ tận gốc dòng họ Độc Cô lên cho Lăng Ngạo Thiên, làm hắn thầm cảm thấy may mắn.

Ông lão đứng cạnh Độc Cô Mộng giơ tay ra hiệu, những người xung quanh lập tức lao lên theo trận đồ.

Bộ Kinh Vân chẳng hề nao núng, nhẹ nàng vung kiếm đón đỡ. Mấy chục người còn chưa đủ cho nó giết trong phút chốc.

Ông lão chỉ huy thuộc hạ bao vây tấn công Bộ Kinh Vân rồi tự mình lao lên đánh Lăng Ngạo Thiên. Chắc lão biết đội quân kia không cầm cự được bao lâu nên phải giải quyết kẻ “bị thương nặng” trước.

Lăng Ngạo Thiên còn chưa kịp ra tay, ông lõa kia đã bị một luồng khí kình cản lại, không thể tiếp cận hắn.

Ông lão sửng sốt quay sang, thấy Bộ Kinh Vân vừa đấu với mấy chục người vừa ngăn cản mình mà vẫn có vẻ nhẹ nhàng. Lão thử thêm mấy lần nhưng đều bị chặn lại. Phát hiện Lăng Ngạo Thiên tuy bộ dạng chật vật, mặt mày tái mét, nhưng lại cười nửa miệng nhìn mình như đang xem khỉ diễn xiếc, lão vừa thảng thốt vừa phẫn nộ, thế đánh ngày càng ác liệt hơn, nhưng vẫn chẳng làm gì được hắn.

Sát khí ngập đầy trong mắt, người trẻ tuổi rút kiếm lao lên đấu với Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân không dừng lại dù chỉ một tích tắc, giải quyết nốt mấy kẻ bao vây mình rồi thuận theo kiếm thế đánh bay thanh niên kia. Ánh mắt nó thoáng dao động, bởi kiếm chiêu của thanh niên nọ có gì đó quen thuộc.

Thanh niên kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Lúc này, Độc Cô Mộng đột nhiên hét lên: “Hàn An!” Giọng nàng ta xen lẫn đôi chút lo âu và tình ý da diết. Cùng lúc đó, nàng ta xông tới tấn công Bộ Kinh Vân.

Thanh niên sững sờ, không ra tay nữa, chỉ đứng yên một chỗ, khe khẽ thở dài, quay sang nhìn Lăng Ngạo Thiên với ánh mắt phức tạp. Hai người cứ thế chạm mắt nhau từ xa.

Lúc này, Độc Cô Mộng và ông lão liên thủ đối phó Bộ Kinh Vân. Nó mất kiên nhẫn, vung kiếm liên hồi, muốn tốc chiến tốc thắng. Khi tình cờ liếc sang phía sư phụ nhà mình, nó thầm giật mình bởi tình hình có gì đó không ổn.

Lăng Ngạo Thiên và thanh niên kia đứng nhìn nhau từ xa, đều không có dấu hiệu xuất chiêu, nhưng chẳng hiểu sao sát khí thấp thoáng vây khắp xung quanh làm người ta rùng mình.

Thực ra lúc này Lăng Ngạo Thiên đang thầm kêu không ổn. Hắn vốn chẳng coi dư đảng của gia tộc Độc Cô ra gì, chỉ quan sát với tâm thế xem kịch, lười biếng khoanh tay đứng nhìn, mặc cho Bộ Kinh Vân bảo vệ mình. Ông lão đó chắc là Độc Cô Tấn, trưởng lão cuối cùng còn sót lại của nhà Độc Cô. Thanh niên kia thì hắn không có ấn tượng, cũng chẳng có hứng thú suy đoán. Bởi có là ai thì đều thành vong hồn dưới kiếm của Bộ Kinh Vân cả thôi. Nhưng tiếng gọi “Hàn An” của Độc Cô Mộng khiến hắn thầm giật mình khi chạm mắt thanh niên kia, suýt nữa hộc máu.

Trong lúc ánh mắt giao nhau, Lăng Ngạo Thiên đã bị sát khí của Hàn An khóa chặt, lập tức trúng chiêu. Mà chiêu này chính là Kiếm Nhị Thập Tam!

Lăng Ngạo Thiên thầm cười thảm đạm. Không ngờ trên đời này vẫn còn người có thể sử dụng Kiếm Nhị Thập Tam. Đúng là quá sơ suất.

Lúc này, trước mắt Lăng Ngạo Thiên là một màu đen ngòm. Hắn đang dốc toàn lực để kháng cự thanh kiếm nguyên thần của Hàn An. Nguyên thần của hai người tiêu hao lẫn nhau, tình thế vô cùng nguy hiểm. Nếu không thể lập tức đánh gục thân xác của Hàn An, hai người sẽ rơi vào kết cục đồng quy vu tận.

May thay, ngay khi phát hiện sự bất thường, Bộ Kinh Vân đã ném Tuyệt Thế Hảo Kiếm đi, cắm thẳng vào thân thể Hàn An. Đồng thời, nó dùng Bài Vân Chưởng khiến ông lão chết ngay tại chỗ, Độc Cô Mộng bị thương nặng ngã quỵ xuống đất, không động đậy được.

Ngay lúc Hàn An bị kiếm đâm, nguyên thần tiêu tán, Lăng Ngạo Thiên cũng không gượng được nữa, ngã ra đất, huyệt thái dương giần giật, khí huyết toàn thân bạo loạn. Cảm giác nguyên thần bị tấn công đúng là quá kinh khủng. Hắn cảm nhận được một đôi tay quen thuộc ôm mình lên, cố mở mắt với vẻ khó nhọc, mãi một lúc sau bóng tối mới tản đi, để hắn trông thấy đôi mắt tràn đầy lo âu của người đó.

Trái tim Bộ Kinh Vân đập điên cuồng. Nó vô cùng căng thẳng, bây giờ thấy sư phụ hoàn hồn mới thở phào nhẹ nhõm.

Độc Cô Mộng bị thương nặng gục dưới đất, nhìn thi thể Hàn An rồi lại lườm Lăng Ngạo Thiên. Thấy hắn tỉnh táo lại, không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nàng ta lầm bầm, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, “Đáng tiếc, thật đáng tiếc… chỉ một chút nữa thôi…”

Lăng Ngạo Thiên thở hổn hển, nhưng lại nói như đang cảm khái: “Quả thật… không ngờ lại là truyền nhân của Kiếm Thánh… Hảo kiếm…”

Bộ Kinh Vân hơi nhíu mày, lạnh lùng nói; “Kiếm Thánh?”

“… Hàn An?” Lăng Ngạo Thiên không giải thích mà nói một câu không đầu không đuôi như vậy với Độc Cô Mộng.

Hai mắt long lên sòng sọc, Độc Cô Mộng rít lên điên cuồng: “Hùng Bá! Bộ Kinh Vân! Hai kẻ tội nghiệt đầy trời như các ngươi tại sao lại không chết?! Hàn gia diệt môn, chỉ còn lại một mình Hàn An. Huynh ấy trải qua biết bao thử thách mới được bác ta nhận làm truyền nhân. Vậy mà chưa được bao lâu, bác cũng chết trong tay các ngươi! Thù này không đội trời chung!” Độc Cô Mộng đã không còn tỉnh táo, nói năng cũng thiếu logic, đảo lộn trắng đen thật giả.

Lăng Ngạo Thiên suy nghĩ một lát thì thấy nhức đầu, hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Giết.”

Bóng kiếm lóe lên, Độc Cô Mộng đầu lìa khỏi xác.

Lăng Ngạo Thiên ngập ngừng muốn nói gì đó, lúc ngẩng lên nhìn vào mắt Bộ Kinh Vân lại không khỏi nhói lòng, hỏi với vẻ bất đắc dĩ: “Vân nhi… có phải con lại giận ta không?”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment