Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 2

Vùng Thiên Ấm thành dãy núi dằng dặc, Thiên Sơn là cao hơn cả, hùng vĩ nguy nga, cao không lường được.

“Thiên Hạ Hội”, tổng đà nằm trên đỉnh Thiên Sơn chẳng sai, dựa núi mà xây, hùng vĩ nguy nga, cảnh sắc tráng lệ, làm người ta nhìn mà phải trầm trồ. (Nguyên văn)

____________________________________________

Tổng đà của Thiên Hạ Hội lúc này đã xây xong, nhưng còn chưa xa hoa như trong tiểu thuyết. Dù sao Thiên Hạ Hội mới chỉ vừa khởi bước.

Đám người Hùng Bá đã lập kế hoạch trù bị hơn một năm, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu vừa khánh thành, không thể chờ thêm nữa, tuyên bố thành lập Thiên Hạ Hội.

Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu này cao ba tầng, có thể nói là quỳnh lâu ngọc vũ, kim đôi ngọc thế,  xây trên đỉnh cao nhất của dãy Thiên Sơn, thẳng hướng trời mây, đặt mình trong đó tất có thể nhìn khắp thương mang đại địa, rất có tư thế “quân lâm thên hạ”.

Thiên Hạ Đệ Nhất lâu đương nhiên là chỗ ở của Hùng Bá.

Lặng Ngạo Thiên rất hài lòng với Thiên Hạ Đệ Nhất lâu này. Ở đây tầm nhìn khoáng đạt, không khí trong lành, bên trong bày trí sang trọng uy nghiêm, dùng màu đen và vàng làm chủ, đỏ sậm phụ trợ. Tầng một rất lớn, là nơi Hùng Bá dự định tổ chức hội họp Thiên Hạ Hội, có một án thư điêu khắc hình rồng ánh kim. Lúc này chưa có sự vụ gì trình lên, trên bàn chỉ đặt giấy, bút mực và vài cuốn sách. Hùng Bá cũng rất ham học tập, có võ không thì làm được gì? Hắn cũng hiểu muốn xưng bá thiên hạ, một vũ phu đơn thuần là không thể nào làm được. Lăng Ngạo Thiên mở ra, có một vài cuốn binh thư cùng mấy cuốn sử giám.

Văn hóa, phong tục ở thế giới này khá giống thời kỳ Tùy Đường của Trung Quốc, dân phong cởi mở. Nhưng phân bố thế lực lại có phần tương tự thời Chiến Quốc, chư hầu lớn nhỏ nhiều vô số, xung đột bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Tất cả các thế lực lớn trên giang hồ đều có địa bàn, thành trì của riêng mình, có bên đầu nhập chư hầu, có bên âm thầm vận sức chờ phát động.

Thiên Hạ Hội lúc này vừa mới bắt đầu, trên thực tế chỉ được coi như thế lực bậc hai, tuy vậy lại thâu tóm không ít thế lực, bang chúng có hơn vạn. Còn trong mắt Lăng Ngạo Thiên, nó chẳng qua là một tòa lầu trên không. Kể cả là Thiên Hạ Hội thời kỳ cực thịnh như trong sách, nó vẫn chỉ là một tòa lầu trên không. Hùng Bá vừa chết, Thiên Hạ Hội sẽ biến mất vô tung. Thế lực lớn thực sự sẽ không vì sự sống chết của một người mà tan vỡ, có lẽ sẽ vì mất đi trụ cột mà suy yếu, nhưng còn tiêu vong trong vòng một đêm như Thiên Hạ Hội, chỉ có thể nói là căn cơ quá ít.

Ý định của Lăng Ngạo Thiên là tích lũy dần dần. Hiện tại trụ cột đã có, hoàn toàn không cần phải quá mức hiếu chiến. Cái loại giết người phóng hỏa đánh cướp khắp nơi đẳng cấp quá thấp, quả thực là sỉ nhục cái tên Thiên Hạ Hội.

Trên thực tế, Lăng Ngạo Thiên không thích mấy cái tên như Thiên Hạ Hội, Hùng Bá, nghe như nhà giàu mới nổi. Một thế lực lớn chân chính sẽ không phơi bày dã tâm ra ngoài sáng, trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích. Nhưng giờ đã tuyên bố rồi, không thể sửa được. Nghĩ lại thì cũng không có gì không tốt. Hùng Bá có cơ sở để làm thế. Võ công của hắn xác thực đang ở vào giai đoạn đầu của cao thủ, khai tông lập phái không nói chơi. Còn Lăng Ngạo Thiên ư, nhân họa đắc phúc càng tiến thêm được một bước, có thể nói đã đặt một chân qua ngưỡng cửa tuyệt thế cao thủ, so với Hùng Bá chân chính đã hơn xa rồi. Chỉ cần thêm trải nghiệm, đúc kết cùng thăng hoa, có thể nói thiên hạ này khó ai chịu nổi một chưởng của hắn. Tuy rằng Thiên Hạ Hội hiển lộ dã tâm của Hùng Bá, nhưng đám thế lực lớn cũng sẽ không vì một cái tên mà gây khó dễ. Đã muốn bắt bẻ thì đổi tên cũng vô dụng. Hùng Bá à, hắn chẳng hề có căn cơ hậu thuẫn, dùng tư thái ngạo nghễ này đi lên vũ đài giang hồ mới có lợi. Dù sao cái tên này cũng đã nhanh chóng bùng nổ, không khiêm tốn được thì khoa trương lên đi.

Hùng Bá treo một tấm màn che trước thư án. Theo cách nghĩ của hắn, xử lý sự vụ trong trướng mới là “bày mưu nghĩ kế“, thắng xa ngàn dặm. Lăng Ngạo Thiên không chút đắn đo kéo màn ra. Thiên Hạ Hội mới thành lập, cũng chẳng phải lão đại ẩn đằng sau, bày đặt màn che làm gì. Lại nói, khi thuộc hạ báo cáo sự vụ, Lăng Ngạo Thiên càng thích quan sát nét mặt của họ. Mỗi một chi tiết nếu nhìn tỉ mỉ có thể thấy được chút ý đồ bị che giấu, chẳng phải rất tốt sao? Dù gì bọn thuộc hạ lại không hể công khai quan sát Hùng Bá, có và không có màn che thì khác gì nhau?

_____________________________________

Khi Tần Đức đi vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, liếc mắt đã thấy được nam tử mặc y phục bằng gấm màu tím sậm ngồi đằng sau thư án ánh kim. Nam tử đang ở cái tuổi chói mắt nhất, chừng hai mươi lăm, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, màu da không trắng cũng không đen, toàn thân có khí chất tôn quý nói không nên lời, lại ẩn giấu sát ý, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ một ánh nhìn lướt qua mà dường như nhìn thấu mọi tâm tư ẩn lấp trong lòng.

Tần Đức cảm thấy Hùng Bá có gì đó khác trước.

Thời điểm Tần Đức biết Hùng Bá, Hùng Bá chỉ mới bảy tuổi. Khi đó, hắn chưa gọi là Hùng Bá, đồng bọn nhỏ tuổi gọi hắn là Lãng nhi, bởi vì hắn vốn là một đứa trẻ lang thang không cha không mẹ, còn người trông nom hắn thì gọi hắn là thằng con hoang. Đương nhiên, Tần Đức không dám nhắc đến từ này trước mặt Hùng Bá. Lần đầu tiên gặp Hùng Bá, Tần Đức chỉ cảm thấy thằng bé bẩn thỉu này có một đôi mắt rất sáng, so ra chẳng kém ánh sao sáng nhất trong đêm. Về sau, Tần Đức nhìn Hùng Bá phát triển từng bước một, rồi lập nên Thiên Hạ Hội. Hai ngày trước, khi Thiên Hạ Hội thành lập, thời điểm tuyên bố với mọi người hắn lấy tên là Hùng Bá, trông hắn như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén đến không thể nhìn gần. Còn sau một cuộc say, trong buổi nghị sự đầu tiên vào hôm nay, cảm giác Hùng Bá như từ bảo kiếm xuất vỏ biến thành minh châu trong hộp báu, hào quang nội liễm và nhu hòa, lại càng thâm thúy nhìn không thấu.

Chẳng lẽ một người sửa tên lại có thể thay đổi lớn đến thế?

_____________________________________

Lăng Ngạo Thiên lấy trí nhớ lúc trước nhìn các nguyên lão của Thiên Hạ Hội phía dưới. Những người này chưa từng xuất hiện trong câu chuyện Phong Vân, có lẽ chỉ là tay sai bảo đâu đi đó. Lăng Ngạo Thiên cười tự giễu, một người làm sao tạo dựng nổi Thiên Hạ Hội? Lăng Ngạo Thiên đã hiểu cách nghĩ của Hùng Bá. Sâu trong nội tâm hắn cất giấu sự mịt mờ, tự ti. Những người này rất rõ lai lịch của hắn thấp kém thế nào, chờ khi Hùng Bá vang danh thiên hạ, sao có thể giữ họ lại? Nhưng Lăng Ngạo Thiên không quan tâm đến chuyện này. Càng xuất thân thấp kém lại càng thể hiện được bản lĩnh, không phải sao? Chẳng có căn cơ lại còn giết loạn công thần, khó trách cuối cùng chỉ còn một cái vỏ trống không.

Tần Đức, ba mươi tuổi, vốn nhà làm nghề buôn bán, trong thôn trang nơi Hùng Bá lớn lên cũng xem như có địa vị. Người này rất thông minh, hắn nhìn ra Hùng Bá là tiềm long tại uyên, vì vậy muốn thử làm Lữ Bất Vi. (1)

Thông minh là tốt rồi. Lăng Ngạo Thiên âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Tần Đức. Dùng người đuơng nhiên phải dùng người thông minh, chẳng lẽ lại dùng đồ đần? Tần Đức không có võ công, cũng không có bối cảnh thâm hậu, có chút tài sản đều đưa cho Hùng Bá làm giàu rồi, đủ ít xuất hiện, cũng không phải loại đắc ý tự cho mình là đúng. Có thể sử dụng, có thể trọng dụng – Lăng Ngạo Thiên dán một cái nhãn cho Tần Đức. Hơn nữa, Tần Đức có một đứa con trai tên Tần Sương, năm nay năm tuổi. Lăng Ngạo Thiên nhếch miệng, Tần Sương chẳng phải là đại đệ tử của Hùng Bá sao? “Nghe nói” là tính tình ôn hòa đôn hậu, rất thích hợp làm đại sư huynh. Điều quan trọng nhất của đại sư huynh chính là rộng lượng, tư chất không quá trọng yếu, nếu là người hẹp hòi thì dù tư chất cao đến mấy, các sư đệ cũng không tôn trọng, như thế sao được? Khảo sát một hồi, đã là ‘danh bất hư truyền’ thì cứ để hắn tiếp tục thực hiện sứ mệnh lịch sử làm đại sư huynh đi.

Ân Thành, hai mươi bốn tuổi, đã luyện một bộ võ công gia truyền, khinh công đặc biệt xuất sắc. Theo như Lăng Ngạo Thiên thấy, tài nghệ của hắn trên giang hồ cũng xem như đỉnh phong nhị lưu gần tới nhất lưu. Ân Thành người này rất ít nói, nhưng lời nói ra đều có lý có cứ, nói một không hai. Hắn đã không muốn, ngươi có cạy miệng hắn cũng không ra. Giao tình giữa Ân Thành và Hùng Bá có cảm giác như anh em khác họ. Lăng Ngạo Thiên thấy Ân Thành là người rất đáng tin cậy. Ân Thành đối với Hùng Bá càng giống huynh đệ thủ túc hơn, không kiêng kỵ gì nhưng đều là thật lòng thật dạ. Lăng Ngạo Thiên nghĩ không ra nếu là Hùng Bá chân chính thì kết cục cuối cùng của Ân Thành sẽ là gì. Bị giết? Lăng Ngạo Thiên thấy thật đáng tiếc.

Nguyễn Thừa, ba mươi ba tuổi, du đãng tứ phương, thời điểm Hùng Bá hai mươi tuổi quyết định khởi sự mới góp mặt, là nhân vật đảm đương vị trí quân sư. Từ chiến lược thâu tóm các môn phái gia tộc lớn nhỏ lúc trước có thể thấy được người này vẫn có chút kiến thức. Lăng Ngạo Thiên quyết định giữ lại, còn độ trung thành thì phải xem xét.

Thư Khánh, hai mươi tám tuổi, lăn lộn trên giang hồ được một thời gian, học được mấy ngón võ vụn vặt, chỉ xem như nhị lưu. Nhưng theo như Lăng Ngạo Thiên phân tích, người này rất giỏi xu lợi tránh hại, hơn nữa rất dẻo miệng, đen cũng nói được thành trắng, làm bộ trưởng ngoại giao gì đó cũng không tồi. Lăng Ngạo Thiên gật gù.

Đoạn Nhiễm Phong, hai mươi hai tuổi, chuyện của nàng có phần khuôn sáo như trong tiểu thuyết võ hiệp. Đoạn gia vốn cũng có địa vị trên giang hồ, trong một đêm bị diệt môn. Đoạn Nhiễm Phong bị kẻ thù cho uống tán công dược, bọn chúng muốn chiếm được thân xác nàng trước đã. Nào ngờ nàng quá kiên cường/cứng cỏi, đập vỡ ly tự rạch lên mặt mình, dọa cho kẻ thù sợ ngây người, từ đó nhân cơ hội chạy trốn, giữa đường được Hùng Bá cứu. Đoạn Nhiễm Phong ân oán rõ ràng, làm việc không từ thủ đoạn, với địch nhân đã ác, với mình còn ác hơn. Nhân tài đây. Lăng Ngạo Thiên cười híp mắt, khó có một lần hành hiệp trượng nghĩa lại nhặt được người như vậy, xem ra sau này phải hành hiệp trượng nghĩa nhiều hơn mới được.

_____________________________________

An bài Tần Đức bắt đầu phát triển việc buôn bán của Thiên Hạ Hội, nội dụng cụ thể sẽ thương nghị riêng sau, nắm bắt kinh tế là rất quan trọng. Về phần Ân Thành, Lăng Ngạo Thiên quyết định chọn những đứa trẻ mồ côi độ tuổi vừa phải để bồi dưỡng thành Ám Vệ, giao cho hắn thống lĩnh. Chuyện này tất nhiên không thể nói ra ngoài, cái gì cũng để người ta biết thì còn gọi gì là Ám Vệ? Cho hắn một vị trí trưởng lão, những thứ khác lại ngầm nghị sự sau. Nguyễn Thừa với tư cách là trưởng lão Thiên Hạ Hội, một ít việc nhỏ giao cho hắn là được rồi.

Thư Khánh làm Ngoại Đường trưởng lão, chuyên phụ trách việc liên lạc với những bang phái khác. Nói đến đây, đúng là có một chuyện cần xử lý ngay. Vô Song Thành, một đại bang trong giang hồ, lịch sử lâu đời, thành chủ Độc Cô Nhất Phương trí dũng song toàn, võ nghệ siêu quần. Vô Song Thành này, Hùng Bá coi nó như kẻ địch lớn của Thiên Hạ Hội, muốn chiêu binh mãi mã để đối phó. Lăng Ngạo Thiên thấy việc này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Vô Song Thành căn cơ thâm hậu có thể dễ dàng diệt trừ hay sao? Không bằng trước cứ hòa hảo rồi từ từ tính kế. Móng vuốt và răng nanh trước hết phải giấu đi, chờ thời cơ đến tất có lúc dùng.

Trong nguyên tác có nói: “Vô Song Thành dựng bang đã lâu, đến nay đã hơn trăm năm, tổng đàn đặt ở Dự Châu – Hà Nam, căn cơ vô cùng vững chắc. Hơn nữa, đến đời Độc Cô Nhất Phương, thế lực Vô Song Thành đột nhiên tăng mạnh, từ hơn trăm phân đàn vốn có hiện tại đã mở rộng thành hơn ba trăm. Nhìn xu thế phát triển của nó tuy không nhanh bằng Thiên Hạ Hội, nhưng cũng khiến người giang hồ phải trố mắt, đủ thấy Độc Cô Nhất Phương tài trí hơn người, so với Hùng Bá tuyệt không thua kém.”

Lăng Ngạo Thiên cảm thấy Độc Cô Nhất Phương không hề đơn giản. Còn hai tháng nữa là đến sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Độc Cô Nhất Phương, Lăng Ngạo Thiên quyết định để Thư Khánh đi dự. Nhất định phải dặn dò kỹ càng, bảo hắn hạ thấp tư thái một chút. Lời hay tốt nhất không cần nói quá nhiều, sau đó … Lăng Ngạo Thiên nhớ rõ trong nguyên tác có nói Độc Cô Nhất Phương thích nhất sưu tầm bảo kiếm. Về sau, khi kết minh cùng Vô Song Thành, Hùng Bá đã từng đưa ra một thanh bảo kiếm “Càn Khôn”, ‘mũi kiếm hai bên trái phải phân biệt dùng hai loại thép đúc thành, một đen một trắng, thiết hợp càn khôn, bao hàm âm dương chi khí, hay cho một thanh bảo kiếm!’.

Lăng Ngạo Thiên phát hiện thanh kiếm này hiện tại đã nằm trong tay Hùng Bá, Hùng Bá trân trọng vô cùng. Nghĩ đến phải hơn chục năm sau, Hùng Bá gặp nhiều bảo vật rồi mới chịu buông tay cũng đủ hiểu. Nhưng Lăng Ngạo Thiên không quan tâm, bảo kiếm đặt ở trong kho thì làm được gì? So ra còn kém một cái thái độ của Độc Cô Nhất Phương. Đưa!

Đoạn Nhiễm Phong, vẫn còn cần dùng đến. Nhiệm vụ này không thể nói trước mặt mọi người được.

Lăng Ngạo Thiên xử lý sự tình xong xuôi, chuyển hướng nhìn về phía chưởng môn, bang chủ chín bang phái nhị lưu mới thu phục. Bang phái nhị lưu cũng có chừng hơn hai ngàn người. Lại nói, hiện tại Thiên Hạ Hội có hơn một vạn đệ tử, đại bộ phận đều là bọn họ. Thế lực không nằm trong tay sao có thể tính là thế lực của ta? Chỉ mang danh nghĩa của ta thôi? Nói đùa gì vậy!

“Trong vòng mười ngày, tất cả các đệ tử trên mười ba tuổi dưới hai mươi tuổi trong bang phái đều phải đưa đến tổng bộ. Từ nay về sau, họ sẽ là đệ tử của Thiên Hạ Hội, bổn bang chủ sẽ đích thân dạy bảo, tiền đồ vô lượng.” – Lăng Ngạo Thiên chậm rãi nói – “Đừng tùy tiện đưa người hòng qua mắt ta. Mỗi bang không thể ít hơn năm trăm người, chất lượng cũng phải qua cửa. Không nên bắt con nhà nông dân đến để lừa gạt ta, nếu như bị ta phát hiện … nghe rõ chứ?”

Tất cả các chưởng môn mặt đều biến sắc mấy lần, cuối cùng gật đầu đồng ý. Lăng Ngạo Thiên lại cho người truyền tin tới các bang phái, thế gia nhỏ, đệ tử trong bang, con cái trong nhà đều có thể đưa đến tổng đàn. Nếu tư chất cao, nói không chừng bang chủ Hùng Bá sẽ đích thân thu làm đệ tử truyền thụ tuyệt thế võ công, từ nay về sau một bước lên trời.

Về phần phân đàn, tạm thời chỉ mở chín, vốn chính là chín bang phái nhị lưu. Dù sao thà ít còn hơn ẩu, phân đàn Thiên Hạ Hội mà là loại chó mèo vớ vẩn không bằng bỏ đi thì hơn.

Đến khi tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, Lăng Ngạo Thiên mới thở dài một hơi, nói như cảm khái: “Thiên hạ, giờ mới khởi đầu.”

________________

(1) Lữ Bất Vi: (chữ Hán: 吕不韦; 292-235 TCN) là tướng quốc nước Tần thời Chiến Quốc. Xuất thân từ thương gia nước Triệu, ông được chọn giữ chức thừa tướng cho nước Tần. Lã Bất Vi được xem là cha của Doanh Chính tức vua Tần Thuỷ Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa. Ông được cho là người nổi tiếng trong lịch sử về buôn quan bán tước.

Lã Bất Vi là người Dương Địch, buôn bán thành công nên rất giàu có.

Năm thứ 40 đời Chiêu Tương Vương nước Tần (267 TCN), thái tử mất. Năm thứ 42 (265 TCN), vua cho con thứ là An Quốc Quân làm thái tử. An Quốc Quân có hơn 20 người con, và nhiều vợ, trong đó người vợ được yêu nhất được lập làm chính phu nhân, gọi là Hoa Dương phu nhân. Phu nhân không có con. Tử Sở là con giữa của An Quốc Quân. Mẹ Tử Sở là Hạ Cơ không được vua yêu nên Tử Sở phải làm con tin của Tần ở nước Triệu. Tần mấy lần đánh Triệu, nên Triệu bạc đãi Tử Sở. Tử Sở làm con tin ở Triệu trong cảnh khốn khổ.

Lã Bất Vi ở Hàm Đan trông thấy Tử Sở bèn nảy ra ý muốn giúp Tử Sở làm người kế nghiệp nước Tần để bản thân mình tiến thân, bèn chủ động kết giao với Tử Sở. Tử Sở rất mừng vì có người hỗ trợ.

Hành động phò tá Hùng Bá của Tần Đức cũng tương tự như Lã Bất Vi nên Lăng Ngạo Thiên mới so sánh ông ta với nhân vật này.

__________________
Bình Luận (0)
Comment