Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 39

Nước trào lên xô đổ nhà cửa, cả mặt đất ầm ầm như sắp sụp.

Sau những tiếng ì ầm đó là phá hoại và chết chóc.

Cả thôn Nhạc Dương chìm ngập trong biển nước.

Tuy vậy, người dân thôn Nhạc Dương vẫn có người chạy được. Khi nước lũ dâng ngập, một bộ phận thôn dân đã trèo lên lưng chừng núi cao, suýt soát tránh được thiên tai.

Đáng tiếc, gần trăm thôn dân lúc đầu nay chỉ còn vẻn vẹn ba mươi có lẻ. Năm người trong số đó là những đứa trẻ mà Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng nhanh tay cứu kịp.

Trong tình cảnh nguy ngập thế này, với năng lực và khinh công của họ, có dốc hết sức cũng chỉ cứu được ngần đó thôi.

Mọi người đang đứng trên đường nhỏ rộng chừng hai trượng bên sườn núi, hai bên là vách đá hiểm trở cao tới ba mươi trượng. Mọi người thực sự không thể trèo lên. May sao cuối đường hẹp có một thềm đá dẫn qua bên kia núi, đến được đó là an toàn hơn nhiều.

Nhưng thôn dân lại không định trèo qua bên kia sườn, vì hiện tại nước lũ đã lắng xuống. Họ vội vàng đi vớt thi thể nổi trên mặt nước.

Mỗi lần vớt được một người là trong đám đông lại bật ra tiếng khóc bi thương. Bầu không khí bỗng chìm ngập trong u sầu thảm đạm.

Trong số đó có thi thể của thôn trưởng. Ông ta ngờ vực vô căn cứ, khiến người trong thôn không tránh được thiên tai. Vốn tội không đáng chết, nhưng biết bao người trong thôn thiệt mạng, thân là thôn trưởng, ông ta mà không chết thì lấy gì tạ tội?

Xác lão Lý và Lưu Thúy cũng nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Cả người đàn bà đanh đá này nữa. Nếu bà ta không vì thù oán cá nhân, lấy đầu mình ra đảm bảo mà không lo đến an nguy của người trong thôn, làm chậm trễ thời gian chạy nạn của mọi người, thì thảm kịch đã không xảy ra. Kết cục bà ta mất mạng, nhưng đền mạng chưa đủ.

Vả lại, trong số hơn sáu mươi người thiệt mạng, có một nửa là trẻ con.

Nhiếp Phong dốc sức liều mạng cứu người, cố gắng dùng đai lưng giúp nguời già yếu trong thôn vớt thi thể. Không một ai được mò lên còn đường cứu chữa. Càng kiểm tra càng tan nát cõi lòng.

Mười thi thể thì phải có đến sáu cái là xác trẻ con. Khuôn mặt chúng bầu bĩnh, liếc mắt là biết lúc còn sống đáng yêu nhường nào, tràn đầy ước ao với cuộc sống biết nhường nào. Nhiếp Phong nhìn những thi thể vớt mãi không hết, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.

Hắn không kìm nén được nữa, quỳ xuống khóc than.

Trời ơi! Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại khiến những người dân không sức phản kháng này táng thân trong lũ? Họ chỉ là ngu muội vô tri, hồ nghi không biết, tại sao lại bắt trẻ con vô tội phải chết cùng?

Chúng sinh ra trong gia đình nghèo khó, vận mệnh đã thấp hèn như cây cỏ cọng rơm, vậy mà nay mạng nhỏ cũng chẳng còn.

Đoạn Lãng nhíu mày, vỗ nhẹ lên vai Nhiếp Phong, an ủi: “Phong … đừng quá đau buồn, chúng ta … đã cố hết sức …”

Nói đến đó, nó cũng rưng rưng nước mắt.

Dẫu sao cũng là bầu bí một giàn.

Sợ hãi, tuyệt vọng, đau thương, khóc than tràn khắp mọi nơi.

Đảo mắt nhìn quanh, chỉ có một người vẫn điềm tĩnh như không trong tình cảnh bi thảm này.

Người đó, đương nhiên, là Bộ Kinh Vân!

Nó chỉ lẳng lặng nhìn cơn lũ, nhìn mọi nguời vớt thi thể của người lớn trẻ nhỏ, lại nhìn những thôn dân còn sống, những đứa trẻ bàng hoàng bất lực gào khóc bên xác cha mẹ.

Mặt nó vẫn vô cảm.

Nó quá hiểu, bi ai tuy đau thấu ruột gan, nhưng vô dụng vô bổ!

Chỉ có dũng cảm sống tiếp mới là sự trả thù tàn nhẫn cay độc nhất với ý trời! Việc cấp bách trước mắt không phải đau thương, không phải khóc than vớt xác, mà là giúp thôn dân và trẻ em còn sống nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.

Nó nhìn Nhạc Sơn Đại Phật phía đằng xa. Trận lũ lần này mặc dù rất lớn, nhưng còn chưa đủ để dìm tượng Phật. Nếu không, con mãnh thú bốc lửa kia mà hiện thân thì … tai họa càng lớn.

Giờ đã là hoàng hôn, bóng đêm dần buông xuống. Đêm tối sắp phủ kín mặt đất. Tối om om như thế mà gặp đợt lũ nữa thì lại càng nguy.

Nó bỗng mở miệng: “Giờ không phải lúc nhặt xác, đau thương. Đi!”

Lời vừa thốt ra liền khiến thôn dân phản ứng mạnh mẽ. Không ai tin nổi vào lúc này mà nó lại nói như thế. Ngay cả Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đang khóc lóc cũng sững sờ.

Nhiếp Phong kinh ngạc: “Vân sư huynh, chúng ta … ít nhiều gì cũng nên giúp họ … vớt hết thi thể … rồi mới đi chứ.”

Bộ Kinh Vân quyết đoán phản bác: “Chẳng may còn trận lũ nữa thì sao?”

Nhiếp Phong nghe thế giật mình. Nếu lũ lại đến nữa … vậy thì mấy chục người còn sống bây giờ cũng không còn.

Đáng tiếc, các thôn dân còn đang thương xót cho người thân con cái mới mất, không còn lý trí để suy xét đến những chuyện đó nữa. Họ chỉ biết kẻ ngăn cản họ vớt xác người thân chính là ma quỷ.

“Mày không xứng làm người! Tao nguyền rủa mày đời đời kiếp kiếp không bao giờ được siêu sinh!”

Phút chốc, mọi người đỏ ngầu hai mắt, biến nỗi đau mất người thân thành cơn phẫn nộ trút hết lên đầu Bộ Kinh Vân.

Nhiếp Phong vội hô: “Mọi người đừng kích động!”

Thế nhưng chẳng ai để ý đến hắn. Họ chỉ biết nhặt đá sỏi xung quanh mình lên ném vào Bộ Kinh Vân.

Hơn mười đứa trẻ bị hành động cùng ánh mắt hung tợn như loài thú dữ của người lớn dọa sợ, cả đám đều khóc toáng lên.

Đời đời kiếp kiếp không bao giờ được siêu sinh à?

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn bọn họ.

Nó không lùi lại, cứ đứng đó nhìn xem những người gọi nó là ma quỷ này có thể làm được trò trống gì.

Đương lúc hai bên giằng co hết sức căng thẳng, các thôn dân lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi tột cùng.

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng cũng hoảng hốt.

Bởi vì, cái “chẳng may” mà Bộ Kinh Vân nói đã ứng nghiệm.

Đợt lũ thứ ba!

Tất cả mọi người hốt hoảng bỏ chạy, lũ trẻ gào khóc la hét. Bộ Kinh Vân không quay đầu lại nhưng vẫn nghe được tiếng nước ì ầm đằng sau. Nó biết chuyện gì đang đến.

Nhiếp Phong thảng thốt hô: “Vân sư huynh, đi mau!”

Đi? Đi đâu? Đúng là với khinh công của Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, trèo lên vách núi cao mấy chục trượng không phải chuyện gì khó khăn. Nhưng, đi được sao?

Nhìn những thôn dân ích kỷ chỉ biết ôm lấy con mình chạy về phía thềm đá cuối đường, dường như đã quên còn có tám đứa trẻ mới mất cha mẹ đang không biết làm sao, run rẩy co cụm lại vào nhau.

Chúng nó là trẻ mồ côi tứ cố vô thân, mặt lem nhem nước mắt, vẫn đang gào khóc trong tuyệt vọng: “Mẹ ơi!”

“Cha ơi!”

Mẹ? Cha? Lũ trẻ ngây thơ này sao biết được dù gọi to cỡ nào thì xác cha mẹ chúng nổi trên mặt nước cũng không thể che chở chúng nữa.

Không ngờ người trong thôn lại tàn nhẫn như thế, vứt bỏ những đứa trẻ tội nghiệp này. Chẳng lẽ trơ mắt nhìn chúng bị nước lũ cuốn đi, biến thành thi thể lềnh phềnh trên nước, chết cũng không nhắm mắt?

Không! Tuyệt đối không!

Bộ Kinh Vân thừa hiểu, nếu không ngăn được cơn lũ này, thì dù có là những người đang chạy trốn kia cũng không thoát được.

Nghĩ tới đó, một bầu nhiệt huyết dâng tràn, khiến nó làm ra một quyết định khó ai tin nổi.

Nó dũng cảm quay người lại.

Cột sóng lớn cao đến năm trượng như con mãnh thú đói khát chảy dãi nhào đến, nhưng Bộ Kinh Vân không hề hoảng sợ.

Trời cao! Ông muốn người đời coi ta là ma quỷ, ta mặc kệ!

Nhưng ông mất đi lương thiện, quyết không tha cho lũ trẻ vô tội, thì ta phải cản!

Bộ Kinh Vân bùng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt. Giờ phút này, nó quên cả thù hận cá nhân, chỉ biết liều lĩnh quên mình vì việc nghĩa, chưa bao giờ nó dốc cạn sức mình như thế.

Chân khí Hoắc gia, chân khí Bài Vân Chưởng cùng nội lực của Bi Thống Mạc Danh trước giờ luôn sử dụng đơn lẻ, chưa từng hợp nhất. Nay ở vào giờ phút sống còn của cuộc đời, bầu nhiệt huyết rực cháy cùng mong muốn cứu người mãnh liệt khiến ba dòng chân khí không cùng tính chất không ngừng va chạm, vận chuyển. Bất chợt, nó trợn trừng hai mắt!

“Ầm!”

Quần áo bị kình khí chấn cho rách tung tóe.

Thời khắc này, Bộ Kinh Vân thành công dung hợp ba dòng chân khí. Đột phá ngay khoảnh khắc này!

Con sóng bạc đầu đã gần ngay trước mắt, như đầu rồng hung ác ngoác miệng chuẩn bị nuốt chửng lấy Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân để m1nh trần, máu nóng trong người như sục sôi, hai tay vững vàng rắn chắc như thép tinh luyện, từng đường gân phình lên tứa máu vì dòng chân khí mới hợp thành đang vận chuyển liên tục. Nó không màng đau đớn mà đánh ra song chưởng.

Bộ Kinh Vân dốc cạn chân khí đánh thẳng vào cột sóng. Công lực một đời, khổ tâm một đời, cùng ý chí chống lại số trời đều nằm trong một đòn này!

“Ầm” một tiếng. Trời rung đất lở!

Sóng dữ trở mình, đất trời đổi sắc. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng không thiết chạy trốn nữa, chỉ biết liều mạng gào lên: “Vân sư huynh!”

Nhưng, cảnh tượng hãi hùng không xảy ra như Nhiếp Phong và Đoạn Lãng dự kiến. Ngay khoảnh khắc cột nước lũ ập xuống, Bộ Kinh Vân đánh ra dòng chân khí hùng hậu cản nó giữa không trung, như thể nhét cột sóng cao mấy trượng vào lối nhỏ.

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đều trợn mắt kinh ngạc.

Hai đứa nó làm sao đoán được, giờ phút này Bộ Kinh Vân cản được cơn lũ là nhờ vào bầu nhiệt huyết hừng hực và cái sự kiên cường bất khuất của mình hợp nhất ba dòng chân khí, đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, có bước đột phá lớn, thậm chí đủ sức chống lại thiên tai!

Nhưng chung quy, Bộ Kinh Vân chỉ là con người, thân xác máu thịt có thể ngăn được thiên uy nhất thời, nhưng không cản được mãi mãi. Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đều thấy toàn thân Bộ Kinh Vân tứa máu vì dòng chân khí mãnh liệt chạy khắp cơ thể, gân xanh nổi cuộn cuộn, máu chảy ròng ròng.

Chẳng những thế, thất khiếu cũng đổ máu.

Chỉ phút chốc, Bộ Kinh Vân cả người đầy máu. Nhưng nó dốc sức liều mạng dùng song chưởng kiểm soát cơn lũ, hừng hực khí thế “một người giữ ải, vạn người hòng qua”.

Nhiếp Phong luống cuống một lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn không đắn đo gì mà chạy đến chỗ Bộ Kinh Vân: “Vân sư huynh, đệ tới giúp huynh!”

Nhưng Bộ Kinh Vân không nhận ý tốt của hắn, ngay khi Nhiếp Phong chỉ còn cách một trượng, nó cố dứt ra một hơi thều thào: “Đừng … tới!”

Nhiếp Phong ngẩn ngơ: “Vân sư huynh, huynh …”

Tai ương ngập đầu, Bộ Kinh Vân không còn bình tĩnh như mọi khi nữa, cao giọng quát: “Nếu … muốn lũ trẻ này … chết cùng chúng ta, thì … tới đi …”

Nhiếp Phong giật mình hiểu ra, hai mắt rươm rướm, nhìn Bộ Kinh Vân: “Vân sư huynh …”

Thấy Nhiếp Phong còn chần chừ, Bộ Kinh Vân quay đầu phun ra một ngụm máu, rít vội một chữ “Đi!”. Lời thốt ra quyết đoán khiến Nhiếp Phong chấn động toàn thân, lòng biết mình phải đưa ra quyết định tuyệt tình nhất trong khoảnh khắc sống còn này.

Hắn nhìn Đoạn Lãng, thấy Đoạn Lãng đã quyết ý, gật đầu một cái thật mạnh.

Đúng lúc ấy, trên trời bỗng có hơn mười người mặc áo đen đáp xuống, mỗi người ôm một đứa trẻ, lập tức rời đi.

Có hai người đến bên Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, túm họ lao đi, nói: “Phong thiếu gia, Lãng thiếu gia, mau rời khỏi đây!”

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng kinh ngạc, nhìn kỹ mới thấy Lăng Ngạo Thiên chẳng biết đã đứng sau Bộ Kinh Vân từ lúc nào, bàn tay không ngừng truyền chân khí cho nó.

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng không chần chừ nữa, lao nhanh theo các đệ tử đến tiếp ứng.



Khi Nhiếp Phong do dự, Bộ Kinh Vân đã cảm thấy đôi tay mình tê rần, tưởng như cơ thể này không còn là của mình.

Dòng nhiệt huyết, ý chí chiến đấu cũng sắp cạn khô.

Nhìn bức tường nước chuẩn bị đổ ập xuống người, Bộ Kinh Vân rầu rĩ cười, nghĩ bụng: thì ra đến sau cùng, đây mới là kết cục thực sự của nó.

Vừa nghĩ thế, cột nước liền đổ xuống mấy mét. Dòng chân khí vận chuyển trong hai tay càng lúc càng yếu, nó cũng dần mất tỉnh táo.

Trong mơ hồ, nó loáng thoáng thấy cột nước phản chiếu đôi mắt hiền hòa cùng khóe môi cười mỉm quen thuộc.

Cùng lúc đó, nó nghe bên tai có người đang khe khẽ gọi nó hai tiếng “Vân nhi”.

Ngay khoảnh khắc nó săp sửa mất ý thức, một dòng chân khí ôn hòa chảy vào cơ thể, níu lại ý thức đang dần đi xa.

Có gì đó đưa tới bên miệng nó, cùng với giọng nói quen thuộc: “Vân nhi, nuốt đi.”

Bộ Kinh Vân hơi há miệng, cảm nhận dòng nước ấm áp chảy xuống dạ dày rồi tỏa đi khắp cơ thể.

Lăng Ngạo Thiên thấy tất cả mọi người đã đi xa, nắm lấy eo Bộ Kinh Vân, nói: “Vân nhi, thu chưởng!”

Bộ Kinh Vân tin tưởng vào giọng nói này, thu chưởng.

Ngay lập tức, tường nước cao ngút trời không còn gì cản lại đổ xuống đánh “ầm” một tiếng.

Nhưng nó không thể chạm vào Bộ Kinh Vân. Cơn lũ có nhanh nữa cũng không sánh bằng tốc độ của Lăng Ngạo Thiên. Ngay lúc Bộ Kinh Vân thu chưởng, Lăng Ngạo Thiên toàn lực vận khinh công lao vút đi, mũi chân điểm một cái đã nhảy lên vách đá cao mấy chục trượng bên đường núi.

Lúc này Lăng Ngạo Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn giật mình trước sự dũng cảm dám đơn độc chống lại cơn lũ của Bộ Kinh Vân. Lúc này, Bộ Kinh Vân nằm trong lòng Lăng Ngạo Thiên, toàn thân máu chảy đầm đìa. Đột phá trong thời gian ngắn như vậy, đánh ra một chưởng vượt hơn hẳn năng lực bản thân trong lúc cảnh giới chưa ổn định, không chết đúng là kỳ tích.

Nhìn Bộ Kinh Vân thê thảm thế này, tuy là nằm trong tính toán của mình, nhưng Lăng Ngạo Thiên vẫn thấy có chút đau lòng.

Bộ Kinh Vân chưa hoàn toàn mất ý thức, hai mắt mờ mờ trông thấy Lăng Ngạo Thiên, thều thào: “Sư phụ …”

Lăng Ngạo Thiên một tay ôm Bộ Kinh Vân, một tay cầm mạch môn không ngừng truyền chân khí cho nó, dịu dàng nói: “Vân nhi đừng lo, có sư phụ ở đây, sẽ ổn cả thôi.” Nói rồi cúi đầu nhìn vào hai mắt Bộ Kinh Vân, nói với vẻ nghiêm túc: “Vân nhi, sư phụ tự hào về con.” Dù bây giờ tầm mắt mờ nhòa, Bộ Kinh Vân dường như vẫn thấy được đôi con ngươi sâu thẳm hơi ngấn nước.

Bộ Kinh Vân chợt thấy cõi lòng phiêu đãng bấy lâu cuối cùng cũng tìm được chốn về, cứ thế thả lỏng toàn thân, chìm vào bóng tối.

Xa xa, có một người lẳng lặng nhìn hết thảy, miệng lẩm bẩm: “Thì ra là ngươi. Hóa ra thực sự là ngươi, người đứng ngoài số mệnh. Dựa vào đâu mà ngươi lại có được hết thảy? Ngươi … quá tốt số …” Lập tức “hừ” một tiếng ganh ghét, làu bàu: “Ông trời đối xử với ngươi quá tốt … với ta lại quá bất công … Nhưng không lâu nữa đâu … ngươi chờ mà nhận lấy!”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment