Editor: Nguyệt
Lăng Ngạo Thiên xem được một lúc đã thấy mỏi mắt. Đây không phải những bảng kết toán thu chi được sắp xếp chỉnh tề trên máy tính, mà là một đống sổ sách ghi chép lộn xộn vài chục năm, đương nhiên, mắt Hùng Bá không bị độc hại quá lâu như mắt Lăng Ngạo Thiên hồi trước, có điều việc này cũng không vội, mỗi ngày xem một ít là được rồi.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Lăng Ngạo Thiên đi dạo quanh Thiên Sơn một vòng. Có võ công thật tốt, tuyệt thế võ công lại càng tốt, thoáng cái đã thăm thú được rất nhiều nơi, cũng giúp Lăng Ngạo Thiên nghĩ ra một vài điểm quan trọng để cải tạo tổng đà. Thiên Sơn đúng là dễ thủ khó công, nhưng nếu kẻ địch bao vây mà không tấn công thì sao? Như thế khác nào thành con rùa già chờ chết. Địa đạo chung quy phải đào cho tốt. Chỗ đó có thể dùng để huấn luyện Ám Vệ, cũng có thể làm cơ sở ngầm nuôi người nghiên cứu kỹ thuật mới … Bỗng dưng, Lăng Ngạo Thiên cảm thấy hơi cô đơn.
Cô đơn là cái cảm giác mà khi nó không tìm tới thì ta chẳng cảm thấy gì, nhưng một khi đến thì lại như hòn đá nhỏ nhét vào trong tim, lạnh đến rùng mình.
Lăng Ngạo Thiên chợt nhận ra cả kiếp trước lẫn kiếp này mình đều cô đơn. Những … tình cảm mãnh liệt và sâu lắng, hắn chưa từng được cảm nhận. Tình thân? Hình như chỉ có đề phòng và lợi dụng. Tình yêu? Chỉ là lợi ích và duc vọng mà thôi. Tình bạn? Không ai trao cho Lăng Ngạo Thiên thứ đó, Lăng Ngạo Thiên cũng không thể trao cho ai. Hắn không có thứ đó.
Ngồi trên một tảng đá lớn, dựa lưng vào vách đá, nhìn mặt trời ngả dần về tây. Nắng đã nhạt màu. Lăng Ngạo thiên nửa như suy tư, nửa như chẳng nghĩ ngợi điều gì.
Bỗng nhiên, trong một chốc thoáng qua, Lăng Ngạo Thiên nheo mắt lại. Từ trong ký ức của Hùng Bá, hắn đào ra một người: U Nhược!
U Nhược là con gái một của Hùng Bá. Lăng Ngạo Thiên đứng bật dậy, suýt nữa thì quên.
Sự ra đời của U Nhược là một chuyện ngoài ý muốn. Mẹ của U Nhược, Lăng Ngạo Thiên cẩn thận hồi tưởng lại cũng chỉ còn một gương mặt mơ hồ không rõ nét, nói chung là sau một lần mây mưa thì kết thai, vốn chẳng được Hùng Bá để tâm đến. Thế nhưng, người phụ nữ kia vẫn sinh đứa trẻ, còn vì khó sinh mà chết, chỉ để lại cô con gái và cái tên ‘U Nhược’.
Cảm giác của Hùng Bá về U Nhược tương đối phức tạp. Một phần chờ mong, phần khác lại lưỡng lự. Hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần làm cha … Mà vốn dĩ, làm thì làm thôi, ném cho mẹ nó nuôi là được chứ gì. Thế nhưng bà mẹ này lại chết rồi. Vì vậy, đứa bé trở thành trách nhiệm, trách nhiệm mà hắn chưa chuẩn bị để gánh vác. Vì vậy, Hùng Bá mướn một bà vú đến chăm lo cho U Nhược, mình thì đi giành chính quyền.
Sau khi ổn định cục diện, U Nhược cũng sắp được một tuổi. Hình như lần đầu tiên Hùng Bá gặp đứa bé cũng là lần hắn giao nó cho vú em. Thật ra Hùng Bá rất phân vân, hắn lo U Nhược sẽ trở thành vật cản, ràng buộc mình. Trong lòng Hùng Bá chứa cả thiên hạ, mà thiên hạ thì quá rộng lớn, cho nên có lẽ không còn chỗ để cất chứa thêm thứ gì khác nữa, kể cả … U Nhược, con gái hắn.
Lăng Ngạo Thiên còn nhớ, trong truyện, con gái của Hùng Bá sống một mình trong một gian nhà nhỏ giữa hồ, tình cảm với Hùng Bá rất lạnh nhạt. Hùng Bá cho rằng như thế là bảo vệ U Nhược, mà vậy cũng phải. Lăng Ngạo Thiên rất hiểu cách nghĩ của Hùng Bá, nếu thật sự có người lấy U Nhược ra để uy hiếp Hùng Bá, thì hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, cho nên U Nhược chỉ có một con đường chết. Vậy thì chẳng thà lặng lẽ sống trong gian nhà giữa hồ, tuy quạnh quẽ nhưng ít ra còn sống. Tại sao không nuôi bên người? Vì hắn sợ, sợ rằng ở bên lâu rồi, quan hệ huyết thống ràng buộc sẽ khiến hắn không kìm lòng được mà quan tâm bảo vệ U Nhược. Một khi tình cảm sâu đậm, lúc U Nhược bị đem ra làm con bài uy hiếp, Hùng Há còn có thể quyết đoán lựa chọn thiên hạ được nữa không? Hùng Bá sợ, sợ sẽ do dự, bởi vì hắn không muốn do dự, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ thiên hạ. Cho nên, buộc lòng phải xa cách, nuôi con bé như một dấu hiệu thôi, cái dấu hiệu tên là con gái, dấu hiệu cho thấy trên đời này Hùng Bá vẫn còn thân nhân.
Thiên Hạ Hội thành lập rồi, bọn thuộc hạ hình như đã bố trí chỗ ở cho vú em và U Nhược ở dưới thành Thiên Ấm. Vì vậy, Lăng Ngạo Thiên sai người đưa U Nhược và vú em lên Thiên Sơn. Hắn muốn gặp U Nhược một lần, con gái Hung Bá, và cũng là con gái của Lăng Ngạo Thiên hắn.
Lăng Ngạo Thiên hiểu cách nghĩ của Hùng Bá, nhưng hắn có tính toán của riêng mình. Trẻ con ấy mà, dạy dỗ là được. U Nhược có quan hệ huyết thống với hắn, không có gì thân thiết hơn máu mủ ruột rà. Mặc dù quan hệ huyết thống cũng không đáng tin lắm, như Lăng Ngạo Thiên đời trước vậy, cùng là người thân mà cuối cùng lại xung đột đến đổ máu. Nhưng nuôi một đứa trẻ trở thành người tay ngoài dài hơn tay trong, chẳng lẽ vấn đề nằm ở đứa trẻ? Đương nhiên không phải, trẻ con thì đều giống nhau cả thôi. Đã bồi dưỡng được những đứa trẻ mồ côi trung thành và tận tâm với mình, thì có lý gì không thể nuôi nấng con gái được như thế?
Khi bà vú ôm U Nhược đến trước mặt Lăng Ngạo Thiên, U Nhược mở đôi mắt to tròn, không khóc cũng không quấy, cứ thế nhìn Lăng Ngạo Thiên.
Lăng Ngạo Thiên bỗng thấy lòng mình ấm áp. Hay đây là mối liên kết giữa cha và con? Lăng Ngạo Thiên không biết, cũng không cần biết. Hắn chỉ biết mình rất thích U Nhược, thích đôi mắt to tròn một màu đen phẳng lặng, đôi mắt sạch sẽ chẳng vương một hạt bụi trần. Trong đó chỉ có một bóng hình, bóng của Lăng Ngạo Thiên, bóng của phụ thân.
Vì vậy, Lăng Ngạo Thiên quyết định nuôi đứa trẻ này, tự tay dạy dỗ nó. Uy hiếp là cái chi, hừ, Lăng Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng. Con gái của ta đương nhiên phải có bản lĩnh, há lại để cho Nhiếp Phong với Bộ Kinh Vân bắt được, đem ra áp chế ta? Tất nhiên, Lăng Ngạo Thiên sẽ không nuôi U Nhược thành một đại tiểu thư nũng nịu, nhất định phải là người lên được chiến trường, xuống được phòng bếp. Con gái Lăng Ngạo Thiên sao có thể tầm thường cho được?
Đây chính là người thân duy nhất hoàn toàn thuộc về hắn tính cả đời trước lẫn đời này, hoàn toàn ỷ lại hắn, tương lai cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng hắn. Vậy thì có thể thử tin tưởng một chút chăng? Lăng Ngạo Thiên nhìn U Nhược dịu dàng và trìu mến. Ta tin tưởng ngươi, càng tin tưởng chính ta, nhất định sẽ không làm ta thất vọng.